Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
.
Cuối tuần tôi về nhà cũ thăm ông bà ngoại, tình cờ gặp cậu tôi cũng về nhà ăn cơm, ăn cơm xong tôi và cậu ngồi trong nhà bếp gọt hoa quả, nhân tiện tôi bàn bạc chuyện mua nhà mua xe với cậu.
Cậu cả bác bỏ kế hoạch mua xe của tôi, nói tuổi còn trẻ, chưa kiếm được một xu nào, lấy tiền của mẹ đi mua BMW chạy không thấy xấu hổ à? Lúc bằng tuổi con cậu chỉ lái một chiếc Đông Phong Peugeot () thôi đấy, con lái BMW chạy khắp nơi không sợ tổn thọ à?
Tôi bảo cậu thật khó tính, ở Phù Châu con lái Volvo, bị cậu túm về bắt lái Peugeot?
Cậu ngẫm nghĩ một lúc, chắc là cảm thấy cũng không đúng, nên nói, được rồi, nhưng giới hạn cao nhất cũng chỉ là Magotan, con cũng là đứa quen chưng diện phung phí đó, trở về cậu phải kèm cặp con lại.
() Đông Phong Peugeot: Đông Phong (Dongfeng) là nhà sản xuất ô tô của Trung Quốc có trụ sở tại Vũ Hán.
Hãng còn liên doanh với các các hãng khác của nước ngoài, lập ra Dongfeng Yulon, Dongfeng Yueda Kia, Dongfeng Honda, Dongfeng Peugeot-Citroën và Dongfeng Renault, lấy dây chuyền sản xuất xe hãng nước ngoài với giá nội địa.
() Magotan là một dòng xe của Volkswagen
(Ai như Chung Viên mua Audi A, vừa nhìn là biết fckboy =)))))
Tôi nói, vậy còn nhà thì sao, lần trước cậu có nói tìm hộ con đấy?
Cậu cả nói, à, cậu thấy khu căn hộ bên sông Mã có mấy căn nhà rộng khoảng m, có nội thất sẵn, nếu được thì có thể dọn vào ở luôn không cần tu sửa gì.
"Lần trước cậu có đi ngang qua nên ghé xem qua thử, trông khá tốt, ít nhất là tốt hơn so với chỗ con ở ở Phù Châu.
Nếu hứng thú thì hẹn ngày nào đó đi xem với cậu." Cậu cả đều đều nói: "Chỗ đó có hơi xa bệnh viện, nhưng nếu có xe thì không thành vấn đề."
"Vâng, con còn có mấy chuyện này muốn nói với cậu." Tôi tiến đến bên cạnh cậu, "Chuyện này con suy nghĩ mấy ngày nay rồi - Con muốn mua lại Châu Bang."
"Bệnh viện Châu Bang?" Cậu cả ngạc nhiên, chần chừ một lúc, "Có đủ tiền không? Nếu con thực sự muốn, phần còn lại để cậu lo."
"Không phải bây giờ." Tôi bấm bấm ngón tay, "Cũng không phải là mua hết, kiểm soát cổ phần là được.
Con muốn dùng số tiền mẹ để lại kinh doanh gì đó; con bên y khoa, có bệnh viện riêng đương nhiên càng quá tốt.
Mấy ngày nay con suy nghĩ, cảm thấy các điều kiện ở Nhai Bắc rất lý tưởng.
Châu Bang là bệnh viện đa khoa, có thể mở rộng dần dần, con thấy rất thích."
Cậu cả cười thật sâu, khóe mắt hằn những nếp nhăn: "Cũng có tham vọng lớn đấy." Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối nghiêng gần sang tôi, "Bây giờ tính toán xong rồi, định khi nào bắt đầu?"
"Con chỉ đang suy nghĩ, chuyện này phải từ từ." Tôi gãi gãi đầu, "Bây giờ con còn chưa là gì, còn phải đi học cao học hai năm rưỡi, tranh thủ trong thời gian đó ở Nhai Bắc bắt đầu nghiên cứu từ từ, chờ học xong thạc sĩ rồi nói sau." Tôi vui vẻ nói, "Aiz, được làm viện trưởng trước tuổi là con cảm thấy rất mỹ mãn rồi."
"Không cần đến tuổi." Cậu cả cười rất thâm thúy, "Còn có cậu ở đây mà."
"Này cậu đừng có dùng tiền dùng quyền phá hủy niềm vui gầy dựng sự nghiệp của con đó." Tôi trừng mắt nhìn cậu.
"Cậu không phá hủy, cậu chỉ hỗ trợ sự phát triển của bệnh viện tư nhân ở Nhai Bắc." Cậu cả rất đứng đắn nhướng mày, dứt lời cậu nghiêng đầu sang tôi, "Vậy thì chuyện riêng của con, có "là gì" chưa?"
"Chuyện riêng gì cơ ạ?" Tôi giả ngu.
"Kết hôn, không phải con phải kết hôn trước sao?" Cậu cả chăm chăm nhìn tôi.
Lòng tôi căng thẳng, không hiểu sao hình ảnh cậu và Triệu Viễn Kỳ đứng cạnh nhau ở cửa ga ra đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.
(tư duy phản biện hả =)))
"Chuyện này cậu còn không biết xấu hổ mà đi nói con." Tôi không khỏi nhìn sang chỗ khác.
"Cậu khác con." Cậu cả dửng dưng xua tay "Bây giờ là chuyện của con."
"Sao cậu lại khác con?" Tôi nhíu mày, trong lòng có một luồng cảm xúc không nói ra được, có chút nôn nóng, cũng có chút ngứa ngáy.
Có một số điều tôi cũng không tiện phỏng đoán, mà câu trả lời tôi vừa háo hức mong chờ, lại có hơi sợ hãi.
"Cậu là ông già ế vợ" Cậu cả rất tự nhiên cười cười, "Còn con đang độ tuổi thanh xuân."
Tôi cúi đầu suy nghĩ một hồi, trong lòng vẫn ngứa ngáy.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy ông bà và cả nhà cậu hai vẫn còn đang xem tivi ở phòng khách, tôi mới chậm rãi nhìn vào mắt cậu tôi: "Con muốn nói cái này với cậu." Tôi dừng lại một chút, "Con tin tưởng cậu nên mới nói ra đấy."
"Cứ nói." Cậu cả gật đầu.
"Bạch Đoạn, cậu đã từng gặp đấy." Tôi đề cập ngay vào vấn đề.
"Người cậu gặp ở sân bay Phù Châu lần trước.
Cậu còn khen là rất xinh...!Bây giờ đang ở Nhai Bắc..." Tôi thu can đảm, chậm rãi hít vào một hơi, "Con với anh ấy là một đôi."
Tôi ngừng hai ba giây không nói gì, người bên kia đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Đây là sự thật." Tôi gật đầu.
"Hôm nay con nghiêm túc nói với cậu.
Nên cậu đừng lấy vấn đề kết hôn ra nói với con nữa."
"...!Cậu không quan tâm con thích ai." Thời gian phảng phất như đông cứng lại, hồi lâu sau, cậu mới nói tiếp, "Nhưng con phải kết hôn".
Phải hơn một tuần sau, Đường Duệ mới liên lạc lại với tôi.
Lúc đó, tôi đang co ro trong ký túc xá của Bạch Đoạn xem anh giặt quần áo thì Đường Duệ gọi đến, nói rằng đã có chút manh mối về công ty Yuhui Malaysia.
Tôi định thần lại, bảo, anh nói đi, cuối cùng có phải là do chú Tạ không?
Đường Duệ nói, tôi có gọi một trợ lý đến Malaysia để xem địa chỉ ghi trong đơn khởi tố, kết quả cũng không thấy gì, Yuhui là một công ty ma từ trong ra ngoài, nhưng công ty luật trong bức thư của luật sư thì do một người Trung Quốc điều hành, công ty luật này đã bị người ta đập phá một lần cách đây năm, ngay trước khi Yuhui rút đơn kiện."
Tôi cau mày: "Vụ đó có liên quan gì?"
"Nghe tôi nói hết cái đã." Đường Duệ chậm rãi kể, "Khi công ty luật bị đập phá, họ đã báo cảnh sát và xác định được một người Trung Quốc tên là Lôi Vân Bưu, nhưng không có tin tức gì kể từ đó; Lần này Khâu Vũ Sơn ẩu đả với cảnh sát, Lôi Vân Bưu lại có trong danh sách bị thương, nói cách khác, tên này là người của Khâu Vũ Sơn, năm đó Khâu Vũ Sơn sai người đến công ty luật đập phá, Yuhui mới lập tức rút đơn kiện."
"Vậy là...!chính là Khâu Vũ Sơn đã giúp tôi năm đó?" Tôi rất miễn cưỡng nói ra kết luận này.
"Ừ.
Sau đó Khâu Vũ Sơn lại chọn Tạ Cẩm Hòa xuống tay.
Nếu năm đó ông ta từ Malaysia trộm khởi tố chúng ta cũng rất hợp lý." Đường Duệ dừng lại, "Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán.
Tôi có đến nhà tù Phù Sơn để xem.
Đồng phạm của Dương Thiện Đường khi đó không biết về sổ sách tài khoản, nhưng có nói rằng vài ngày trước khi Dương Thiện Đường bị bắt, ông ta đã hẹn với Tạ Cẩm Hòa đi uống nước." Đường Duệ thở dài, "Vậy đó, tôi không có phép thần thông, chỉ biết được bấy nhiêu đó thôi."
Tôi im lặng một lúc.
"Nếu đó thực sự là ông ta thì lại tốt." Đường Duệ trấn an nói, "Viện kiểm sát thành phố mấy ngày nay đang thẩm tra khởi tố, ông Tạ có số ngồi tù rồi.
Nếu bản sao sổ sách đó là át chủ bài của ông ta, thì ông ta ngồi trong tù cũng không gây rối được gì thêm nữa."
"Như vậy được chứ?" Tôi không nhịn được hỏi.
"Nếu muốn tôi nói, tôi chỉ có thể nói rằng đây là điều tốt nhất cho cậu." Đường Duệ thở dài, "Đều đến mức này rồi."
"Đường Duệ, tôi khó chịu trong lòng quá." Tôi ngượng ngùng thì thầm.
"...!Đừng nghĩ đến nữa," Anh ta nhẹ giọng nói, "Cuộc đời này là như vậy đấy."
"Vậy Khâu Vũ Sơn ở Malaysia có động tĩnh gì không?" Tôi sực nhớ đến, nhanh chóng hỏi.
"Không biết.
Tôi không quen với ai bên hệ thống tư pháp ở đó, cũng không thấy có dấu hiệu dẫn độ về Trung Quốc." Đường Duệ chậm rãi nói, "Ông ta ở Malaysia cũng coi như tội ác chồng chất, có lẽ sẽ bị xét xử tại địa phương."
Tôi suy nghĩ một chút, dù sao tôi cũng cảm thấy Khâu Vũ Sơn không liên quan gì đến tôi, nhưng Tạ Cẩm Hòa lại khiến tôi bận tâm hơn một chút.
"Được rồi, nếu có việc gì cần thì liên hệ với tôi." Tôi rầu rĩ nói.
"Nhân tiện, Đường Duệ, tôi định ở lại Nhai Bắc; mà lại không muốn chuyển cổ phần của khách sạn Phù Sơn vào lúc này.
Người đại diện pháp lý cho tôi vẫn là anh, anh lâu lâu nhớ đi giúp tôi đi họp cổ đông nha."
"Biết rồi, đây là chuyên môn của tôi.
Cứ yên tâm ở lại Nhai Bắc đi.
Sống cho tốt vào, đừng có lại đi bước xuống mấy vũng nước đục." Anh ta dạy bảo tôi.
"Aiz, tôi biết rồi." Tôi gật đầu cúp điện thoại.
Tôi duỗi thẳng chân tay nằm sải lai trên giường, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
"Làm gì nằm ngay đơ ra đấy?" Bạch Đoạn phơi quần áo từ ban công đi vào, dùng dép lê đá tôi.
Tôi nắm lấy mắt cá chân của anh, kéo anh qua, anh loạng choạng ngã xuống giường bị tôi ôm ngay vào lòng.
"Bạch Đoạn, em buồn quá à." Tôi vừa bắt được anh liền sán lại hôn anh một cái.
"Buồn mà còn động dục? Em buồn rất dễ chịu nhỉ." Bạch Đoạn đẩy tôi ra bò dậy, kéo tôi ngồi lên theo rồi giúp tôi sửa sửa lại tóc tai.
"Sao thế, phá sản à?"
"Không có." Tôi nghịch nghịch tay anh, định mở miệng nói về Tạ Cẩm Hòa, nhưng nhớ đến nguyên nhân gây ra vẫn là vì vụ tai nạn y tế nên thôi.
Tôi dây dưa với anh một lúc, mới chợt nhớ ra chuyện come-out: "Bạch Đoạn, em nói cậu cả chuyện anh và em rồi."
Bạch Đoạn đang vui vẻ thân mật với tôi, nghe xong câu này toàn thân cứng ngắc, sửng sốt hồi lâu: "...!Em nói thật hả? Vậy....!vậy sao đó ông ấy phản ứng thế nào?"
Tôi tiếp tục vòng tay qua anh: "Ông ấy bắt em đi kết hôn".
Bạch Đoạn không khỏi mím môi: "Bố anh cũng từng nói như vậy."
"Không, ông ấy nói em yêu ai tùy em, nhưng em phải kết hôn." Tôi cọ cọ anh, "Cưới rồi sinh con, coi như làm tròn trách nhiệm với gia đình, chuyện khác thì tùy em."
Bạch Đoạn cảnh giác quay sang liếc tôi một cái.
"Đừng có nhìn em như vậy, em có nói em đi kết hôn đâuuu." Tôi xoay đầu anh qua hướng khác.
"Em vậy mà đi kết hôn lại thiệt thòi cho con gái người ta.
Với cả, em hầu hạ một mình anh còn không hết việc, rảnh đâu mà đi lăn lộn với ai khác nữa."
"Em không hầu hạ người khác nhưng lỡ đâu có người nhớ thương tình nguyện hầu hạ em thì sao?" Bạch Đoạn cười hỏi tôi.
"Không có mà, anh đừng đội nồi em nữa được không.
Em thề với chủ tịch Mao anh là người duy nhất trong đời em." Tôi làm bộ làm tịch giơ tay phải lên, "Vợ em còn hiền huệ hơn cả Phan Kim Liên, sao mà em có thể liếc mắt sang người phụ nữ nào khác được cơ chứ?"
"Vợ vợ cái gì đấy hả!" Anh đưa tay chặt vào gáy tôi, náo loạn với tôi một hồi rồi chợt nhớ ra: "Nhưng mà này, cậu em vẫn mong em có con mà?"
"Ông ấy không có mặt mũi nói em.
Nếu kết hôn cũng phải là ông ấy kết trước.
Hơn nữa, nhà họ Hạ vẫn còn Bộ Bộ mà? Thằng nhóc đó nhìn phát là biết thích con gái, nhiệm vụ nối dõi tông đường đưa cho nó gánh là được rồi." Tôi ôm Bạch Đoạn trong tay, "Thái độ cậu em cũng không phải căng thẳng quá mức.
Dù sao thì cứ để từ từ lại nói tiếp, ông ấy có thể tuổi còn chưa có gia đình thì em cũng có thể mà."
Bạch Đoạn dừng lại, thần bí cọ cọ tôi: "Nói nghe nè, thật ra anh thấy cậu cả của em...giống...cái gì đó."
"Cái gì là cái gì?" Tôi nhìn anh ta.
"Em nghĩ là cái gì," Anh cau mày - "Lần đầu gặp ông ấy ở sân bay anh đã hơi cảm thấy, bây giờ nghe em nói đã hơn còn chưa kết hôn anh càng cảm thấy rõ hơn."
Tôi sững sờ, cái cảm giác ngứa ngáy và đáng sợ trong lòng kia lại từng chút một trồi lên, tôi vô thức thốt ra một câu: "...!Có lẽ nào?"
"Anh chỉ nói chơi vậy thôi." Bạch Đoạn nhanh chóng gạt đi, "Em cứ nghĩ xem, nếu như phụ huynh bình thường mà biết chuyện chúng ta, có khi trong nhà gà bay chó sủa rồi, nhưng cậu của em chỉ nói một câu rồi thôi? Vì sao lại như thế?"
Tôi vội vàng lắc đầu: "Anh nói chơi mà sao em càng nghĩ càng thấy giống thật vậy nè."
"Thôi, đây cũng là việc nhà của em, Dù sao bố anh cũng đã hoàn toàn hết hy vọng với anh rồi.
Bên nhà anh cũng sẽ không làm ầm ĩ nữa." Bạch Đoạn đứng dậy nói: "Được rồi buông anh ra đi, anh chưa phơi xong quần áo đâu."
--
Cậu cả đã bị gaydar của hai đứa dò trúng =))))
./..