Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

chương 1022: hóa thi phấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh có giết chú hay không thì đều có kết cục tốt.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Đáng lý ra anh muốn biến thằng ngu chú thành thái giám, vì anh thấy một đàn ông biến thành thái giám sẽ thảm hại hơn cả chết, nhưng bây giờ anh đã thay đổi ý nghĩ, vì vậy lần này chú nên cảm tạ anh, lần này chú sẽ không phải là thái giám.

- Nếu mày thả tao ra, tao có thể bỏ qua chuyện cũ, xem như sự việc hôm nay chưa từng phát sinh.

Vương Lực Hành lúc này tất nhiên hiểu rõ tình huống không ổn, lúc này hắn đã hiểu, Tống thần y vốn là Hạ Thiên này không nên chọc vào, mà người phụ nữ bên cạnh Tống thần y cũng không dễ động vào. Mà người phụ nữ này quá đẹp, gương mặt đẹp hơn tiểu yêu tinh mà trước nay hắn yêu mến, dáng người càng tuyệt hơn, nhưng công phu của nàng lại quá lợi hại, giải quyết vài tên vệ sĩ của mình. Nếu bây giờ dưới tình huống này mà đối phương muốn giết hắn, hắn chỉ còn đường chết mà thôi.

- Vợ, thằng này bị điên sao? Bây giờ nó còn muốn uy hiếp chúng ta.

Hạ Thiên nói với Ninh Khiết.

- Chúng ta xử lý bọn họ thế nào?

Ninh Khiết khẽ hỏi.

- Tên ngốc này biết tên tôi, tôi thấy nên xử lý thì hay hơn.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.

- Mày dám giết tao, Thất Huynh Đệ hội của chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày, đến lúc đó kết quả của mày sẽ còn thảm hạ hơn so với tao...Á... ....

Vương Lực Hành vẫn còn uy hiếp Hạ Thiên, kết quả là chưa kịp nói xong đã bị Hạ Thiên giẫm một cước lên đũng quần.

- Con bà mày, mày...Mày dám...Á... ....

Vương Lực Hành đau đến mức cơ mặt run rẩy, nhưng tất cả còn chưa chấm dứt, Hạ Thiên lại giẫm xuống dũng quần của Vương Lực Hành, lúc này hắn giẫm lên trứng của tên này, làm một quả trứng vỡ tan, Vương Lực Hành đáng thương trực tiếp hôn mê.

Hạ Thiên duỗi lưng một cái rồi lầm bầm:

- Đáng lý ra anh sẽ trực tiếp xử lý tên ngốc chú, nhưng vì chú dám uy hiếp anh, trước tiên anh sẽ biến chú thành thái giám, sau đó cho chú khỏe lại. À, xử lý một thái giám cũng không tồi.

Hạ Thiên lấy ra ngân châm đâm vài cái lên người Vương Lực Hành, vài châm của hắn lúc này không phải chữa bệnh cho Vương Lực Hành, lại trực tiếp đưa Vương Lực Hành xuống địa ngục.

- Ba tên ngốc này cũng không phải loại hàng gì tốt, cũng xử lý luôn cho rồi.

Hạ Thiên nhìn ba tên hôn mê kia, sau đó hắn cho mỗi người vài châm, trực tiếp xử lý.

Ninh Khiết có chút ngây người, bốn người kia cứ như vậy mà bị xử lý sao? Nàng không đồng tình với bốn người này, Vương Lực Hành rõ ràng là đáng chết, hai tên vệ sĩ đi theo Vương Lực Hành rõ ràng đã làm không ít chuyện xấu, còn tình nhân của Vương Lực Hành, có lẽ cũng không có gì tốt. Đối với loại chết tiệt này thì chẳng có lợi gì với xã hội, Ninh Khiết có chút lo lắng, làm sao phải giải quyết tốt hậu quả đây?

- Chồng, thi thể của bọn họ nên xử lý thế nào?

Ninh Khiết lại không có kinh nghiệm với sự việc này.

- Ném đám này ra đường.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Như vậy sao được?

Ninh Khiết vội vàng lắc đầu:

- Như vậy sẽ bị người ta phát hiện ra, khu biệt thự này khắp nơi đều là camera, chúng ta muốn đưa thứ gì ra ngoài sẽ bị chụp được. Hơn nữa nếu làm như vậy sẽ tạo nên chấn động, không tốt sẽ làm cho Tống Ngọc Mị quan tâm, tôi cảm thấy chúng ta nên nghĩ ra biện pháp che giấu đi mới được.

- Được.

Hạ Thiên suy nghĩ và cảm thấy Ninh Khiết nói rất đúng, thật ra với công lực trước đó của hắn thì có thể đưa vài tên này chạy ra, camera cũng chẳng ghi hình lại được. Còn nếu liên lạc với vợ tóc vàng thì sẽ có thể tìm người xử lý đám người này bất cứ lúc nào, dù cảnh sát có biết cũng không ai dám tìm đến hắn gây phiền toái. Nhưng bây giờ vấn đề là hắn không thể liên lạc với Mộc Hàm, cũng không thể dùng thân phận Ám Hoàng, nếu sự việc náo loạn thì khó thể xử lý tốt.

- Nếu có thể làm cho những thi thể này biết mất thì tốt.

Ninh Khiết lầm bầm nói:

- Dù không ai biết bọn họ tìm đến nhà chúng ta, nhưng nếu không tìm ra được gì, cũng không ai nói gì.

- Làm cho thi thể biến mất sao?

Hạ Thiên lập tức có ý kiến:

- Tôi có thể tạo ra Hóa Thi Phấn, có thể làm cho tất cả biến mất.

- Sao? Thật sự có Hóa Thi Phấn à?

Ninh Khiết ngây người, thứ này trước kia nàng đã từng nghe nói trong tiểu thuyết, nhưng nàng vẫn luôn coi đó là giả, dù là a xít cũng không thể nào làm tốt như vậy được.

- Tất nhiên là thật, nhưng bây giờ không có thuốc điều chế.

Hạ Thiên gật đầu:

- Vợ quỷ keo kiệt, tôi ghi đơn, chị ra tiệm thuốc mua về, được không?

- Được, cậu ghi đi, tôi sẽ đi mua ngay.

Ninh Khiết đồng ý ngay, vấn đề này rất khẩn cấp, nàng không dám chậm trễ, dù sao cũng không nên để lâu.

Hạ Thiên cũng không chần chừ, hắn lập tức ghi đơn cho Ninh Khiết ra ngoài mua thuốc.

Ninh Khiết cũng không quen thuộc Cảng Thành, nàng không biết tiệm thuốc ở đâu, vì vậy mua thuốc cũng không thuận lợi. Dù nàng biết thời gian rất gấp nhưng cũng phải một giờ sau mới xong, hơn nữa những dược liệu kia lại rất mắc, tổng cộng mất hơn vài chục ngàn. Cũng may Hạ Thiên vừa có được mười triệu, nếu không sẽ chẳng có tiền mua thuốc.

Khi Ninh Khiết về đến nhà thì đã đến mười hai giờ trưa, điều làm cho nàng cảm thấy dở khóc dở cười chính là Hạ Thiên không làm gì mà chỉ xem phim hoạt hình.

- Đúng là người quái quỷ.

Ninh Khiết thầm nói một câu, nhưng nàng không nói ra ngoài miệng, bây giờ nàng phải là một cô gái tốt, không cãi nhau với hắn.

- Đã mua xong, cậu xem có thiếu gì không?

Ninh Khiết đưa dược liệu cho Hạ Thiên.

- Cứ để đấy đi, tôi đói quá, chị nấu cơm đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Hạ Thiên không quan tâm, hắn chỉ nói với Ninh Khiết.

- Bây giờ cậu không làm Hóa Thi Phấn sao?

Ninh Khiết ngẩn ngơ hỏi.

- Chưa cần gấp, ăn cơm xong rồi pha chế.

Hạ Thiên nói.

- Vậy thì được, tôi đi nấu cơm.

Ninh Khiết rất bất đắc dĩ, đành phải đi nấu cơm.

Nhưng Ninh Khiết cũng biết Hạ Thiên đói cũng không có gì quái lạ, buổi sáng bọn họ còn chưa ăn sáng.

Một giờ sau Ninh Khiết đã làm xong cơm trưa, tuy nàng cũng có hơi đói nhưng không thể nuốt trôi, mà Hạ Thiên thì ăn như heo, sau đó hắn đi điều phối Hóa Thi Phấn.

Hóa Thi Phấn này điều phối không dễ, Hạ Thiên mất một buổi trưa mới làm xong, sau đó bắt đầu xử lý.

Một giờ sau, tất cả đều xong.

- Lại đói bụng, chúng ta đi dùng cơm thôi.

Hạ Thiên nói.

- À, được, được rồi.

Ninh Khiết chỉ còn cách chiều ý Hạ Thiên.

Nửa giờ sau.

Lầu một của nhà hàng tây khu ăn uống Mỹ Thực Thành, Hạ Thiên đang cố gắng khuyên bảo Ninh Khiết:

- Vợ quỷ keo kiệt, ăn nhiều một chút, chị có hơi gầy, nếu không ăn gì thì sao tốt lên được.

- Cơ thể tôi chưa tốt sao?

Ninh Khiết khẽ hỏi, trong lòng thầm nói, người này nói dáng người nàng không tốt, nhưng mỗi khi làm việc chẳng phải hắn rất thích thú sao?

- Dáng người của chị rất tốt, nhưng cần phải ăn nhiều một chút, như vậy mới tốt hơn.

Hạ Thiên nghiêm trang nói, vợ quỷ keo kiệt này khá gầy, hắn thích đầy đặn hơn.

Ninh Khiết nhìn những tảng thịt bò mà không nuốt trôi, nàng thầm cảm khái, xem ra sau này nên ăn chay một thời gian.

Cuối cùng Ninh Khiết chỉ ăn rau, xem như giải quyết bữa tối, còn thịt bò lại vào trong bụng Hạ Thiên.

Sau khi lấp đầy bụng, Ninh Khiết tính tiền chuẩn bị bỏ đi thì lúc này có ba người vào nhà hàng, là ba cảnh sát. Hạ Thiên và Ninh Khiết không xa lạ gì ba người này, dẫn đầu là Sử Kình Tùng, cặp nam nữ cảnh sát phía sau cũng là hai người hôm qua.

- Tống tiên sinh, Ninh tiểu thư, kính xin hai vị đến cục cảnh sát một chuyến.

Sử Kình Tùng đi đến trước mặt hai người, tuy giọng điệu có chút khách khí nhưng bên trong có chút hương vị ra lệnh.

- Không đi, tôi không thích cục cảnh sát.

Hạ Thiên từ chối, hắn kéo Ninh Khiết đứng lên:

- Vợ, chúng ta về nhà, đừng quan tâm đến bọn họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio