- Phải không?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:
- Không thể nào, chẳng lẽ vợ Y Y thật sự tiết lộ tin tức về thủ đô?
- Điều này có lẽ không liên quan đến Y Tiểu Âm, nhưng, chồng này, những ngày nay chúng qua khá náo loạn, cũng không ít nơi chụp lại được hình ảnh, nếu muốn tra ra thân phận của chúng ta thì chỉ là vấn đề thời gian.
Ninh Khiết có chút sầu lo:
- Mặc khác Trương Đan không biết vì sao lại chạy đến đây, theo lời của Sử Kình Tùng thì những tên bắt cóc Trương Đan chính là sát thủ, bọn họ hướng về phía chúng ta, đám sát thủ đó đã biết được thân phận thật sự của chúng ta, sau đó bị dọa cho bỏ chạy. Tóm lại bây giờ càng có nhiều người ở Cảng Thành biết được thân phận của chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Tôi cũng không muốn gây rối, nhưng bọn họ luôn tạo ra phiền toái cho tôi, cũng không thể trách tôi được.
Hạ Thiên nói thầm một câu, đúng là không có biện pháp, tuy hắn muốn an phận một chút nhưng hắn thật sự không có tính cách đó. Đặc biệt là sau khi bị ép đến đây thì tâm tình của hắn không được tốt, vì vậy càng dễ bộc phát. Cũng vì vậy mà hắn mới đập nát xe buýt, trước nay chưa từng dùng sức mạnh với phụ nữ nhưng bây giờ lại dùng thủ đoạn bạo lực với Y Tiểu Âm.
- Chồng, có lẽ chúng ta bây gời nên rời khỏi đây, đổi một chỗ khác, như vậy người nơi này sẽ không còn chú ý đến chúng ta.
Ninh Khiết suy nghĩ rồi nói:
- Những ngày nay tôi đều có liên lạc với Tống Hùng, tuy hắn không ở thủ đô nhưng vẫn biết được nhiều động tĩnh của Tống gia. Theo lời của hắn thì bây giờ người Tống gia căn bản không quan tâm đến chỗ này, Tống Ngọc Mị lại dùng phần lớn thời gian để luyện công, thân thể của nàng giống như vẫn hoàn toàn chưa khôi phục.
- Tất nhiên cô ấy sẽ chưa thể nào hoàn toàn khôi phục, nếu muốn hoàn toàn khôi phục thì phải có tôi trợ giúp, nhưng tôi sẽ không bao giờ trợ giúp.
Hạ Thiên rất tin tưởng điều này.
- Chúng ta có nên rời khỏi đây không?
Ninh Khiết khẽ hỏi thăm.
- Rời khỏi đây thì đi đâu?
Hạ Thiên có vẻ không tình nguyện bỏ đi, không phải hắn thích chỗ này, nếu hắn có thể về Giang Hải hoặc thủ đô thì tất nhiên sẽ tình nguyện. Nhưng vấn đề là hắn rời khỏi đây thì chỉ có thể đến một nơi xa lạ, như vậy hắn càng tình nguyện ở chỗ này, dù sao hắn cũng không có cuộc sống quá tệ ở đây, bây giờ cũng có chút quen thuộc.
- Chồng, nếu không chúng ta cho Tống Hùng nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Tống gia, nếu người Tống gia bên kia quan tâm đến Cảng Thành, như vậy Tống Hùng sẽ biết. Bây giờ chúng ta tạm thời nên ở lại Cảng Thành, cũng cố gắng đừng ra ngoài quá nhiều, nên an phận một chút.
Ninh Khiết thấy Hạ Thiên không muốn bỏ đi, vì vậy nàng lập tức có ý nghĩ:
- Những ngày nay chồng nên cố gắng ở nhà luyện công, hấp thu âm hỏa, nếu Tống gia có động tĩnh gì thì Tống Hùng nói và chúng ta sẽ đi ngay, cậu cảm thấy thế nào?
- Được, cứ như vậy đi.
Hạ Thiên lập tức đồng ý:
- Vợ quỷ keo kiệt, tôi đi hấp thu âm hỏa trước.
Lúc này Hạ Thiên cũng cảm thấy mỗi ngày mình nên bỏ nhiều thời gian để hấp thu âm hỏa, như vậy mới nhanh chóng trở về nơi quen thuộc.
Đêm đã khuya.
Một chiếc xe lẳng lặng dừng ven đường, nhìn qua có vẻ giống như xe không có người nhưng thực tế lại có hai người phụ nữ xinh đẹp ở bên trong, một người tóc đen, một tóc tím, đúng là Ngải Vi Nhi và Isabella.
Cách các nàng năm trăm mét là một tòa biệt thự, chủ nhân trong biệt thự chính là mục tiêu của các nàng, là một thương nhân tên là Trần Phú. Căn cứ vào tư liệu thì Trần Phú này là một thương nhân khá có tiếng, thành lập một nhà xưởng chế tạo thiết bị điện tử. Tên này năm nay năm mươi tuổi, đã ly hôn vợ, con gái theo vợ nên bây giờ chỉ ở nhà một mình, tất nhiên điều này cũng không có nghĩa là hắn không có người phụ nữ nào khác.
- Huấn luyện viên, Trần Phú đã về lúc chín giờ, theo hắn còn có một người phụ nữ nào đó, trước đó em đã kiểm tra và phát hiện nhà bọn họ không có người, những khu vực phụ cận cũng rất bình thường, không có gì không đúng, bây giờ là thời gian ra tay thích hợp nhất, để em đi nhé?
Isabella khẽ nói.
- Chị đi.
Ngải Vi Nhi lại phủ quyết:
- Em ở trên xe chờ chị.
- Huấn luyện viên, nếu không thì em đi cùng chị?
Isabella có chút không quá yên tâm:
- Gần đây có nhiều chuyện, hai chúng ta đi sẽ an toàn hơn.
- Không cần, nếu thật sự có chuyện gì, để một người ở bên ngoài sẽ an toàn hơn.
Ngải Vi Nhi lắc đầu:
- Nhưng đây chỉ là một nhiệm vụ một triệu bạc mà thôi, không có gì nguy hiểm, em chờ tôi một chút, năm phút sau chị sẽ quay lại.
Ngải Vi Nhi đẩy cửa xe bước ra, sau đó nàng nhanh chóng đi về phía biệt thự, nàng thấy nhiệm vụ này thật sự chẳng có gì nguy hiểm, mục tiêu chẳng qua chỉ là một người mà vệ sĩ còn không có. Đừng nói bây giờ nàng rất mạnh, dù là trước kia muốn giết một người như vậy cũng rất dễ dàng. Nếu không phải nàng đang chẳng có gì làm và cực kỳ buồn bực, đồng thời trong lòng cũng có ý nghĩ muốn phát tiết thì căn bản sẽ khinh thường tiếp nhận những nhiệm vụ này.
Đối với một Ngải Vi Nhi từ nhỏ đã ở trong tổ chức sát thủ thì giết người chẳng có gì là không đúng, nàng chỉ coi đó là một nghề nghiệp, nàng không cho rằng mình có tội, dù có tội thì nó cũng thuộc về người mướn nàng, chẳng qua nàng chỉ là một công cụ mà thôi. Nàng không khác gì cây súng, người ta cầm lấy để giết người, người có tội nhưng súng không có tội, vì vậy Ngải Vi Nhi giết người mà vẫn cảm thấy rất an tâm và thoải mái.
Sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy thì dù là mắt hay lỗ tai của Ngải Vi Nhi cũng đều linh mẫn hơn trước kia rất nhiều, vì vậy bây giờ nàng làm nhiệm vụ rất đơn giản. Nàng nhanh chóng đi vào biệt thự, vừa búng người vào thì nghe những âm thanh chiến đấu của một nam một nữ trên một căn phòng ở lầu hai, vì thế mà nàng trực tiếp nhảy lên lầu hai. Ngay sau đó nàng bắn ra hai phát, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhiệm vụ của nàng lần này xem như hoàn thành.
- Đúng là không có tính khiêu chiến.
Ngải Vi Nhi cảm thấy rất mất mặt, nàng không muốn nhìn tên mục tiêu xấu xí, vì vậy cũng không thèm tiến lên xác nhận. Vì thế nàng bắn xong thì lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.
- Đùng.
Một tiếng nổ khủng bố vang lên sau lưng, khoảnh khắc này Ngải Vi Nhi đang ở giữa không trung, một luồng sóng xung kích vọt đến sau lưng.
- Gặp quỷ, rõ ràng là bẫy rập.
Ngải Vi Nhi muốn nổi điên, gần đây sao chẳng làm gì được thuận lợi?
Tuy Ngải Vi Nhi nhảy xuống vài giây trước khi biệt thự nổ tung nhưng những sóng xung kích vẫn lan đến, cũng may nàng có chân khí hộ thân, vì thế mà luồng sóng kia căn bản không tạo nên bất kỳ thương tổn gì. Nhưng khi nàng chạm đất thì cũng vô thức nằm sấp xuống, điều này làm nàng có chút khốn khổ, cũng làm nàng cảm thấy căm tức. Nếu để nàng biết được kẻ nào thiết kế bẫy rập, nàng nhất định sẽ cắm hết phi đao lên người đối phương.
- Tên khốn, đừng để ta biết ngươi là ai... ....
Sau khi con sóng lực thổi qua thì Ngải Vi Nhi đứng lên, trong miệng thầm mắng, nhưng nàng còn chưa hết lời thì đột nhiên cảm giác nguy hiểm úp lại, đồng thời nàng còn nghe một âm thanh nổ súng rất nhỏ.
Một viên đạn cao tốc phóng đến, Ngải Vi Nhi vội vàng dùng Phiêu Miểu Bộ tránh ra. Lúc này nàng không tự giác được phải nghĩ đến Hạ Thiên, sắc lang kia dạy cho nàng Phiêu Miểu Bộ, thứ này đã cứu nàng rất nhiều lần trong những ngày gần đây, nếu không thì dù bây giờ tuy nàng không chết nhưng tối thiểu cũng trúng đạn.
Nhưng một viên đạn này cũng không làm Ngải Vi Nhi tức giận, ngược lại còn làm nàng vui sướng, vì nó mà nàng phán đoán được vị trí của kẻ địch. Nàng chợt biến mất ngay tại chỗ, nàng hóa thành một bóng đen nhào về phía một tòa biệt thự ba tầng ở cách xa vài trăm mét, nơi đó là vị trí của tay súng bắn tỉa, tên khốn kia đang ở mái nhà, nàng thậm chí đã thấy được hình bóng của đối phương.
Khoảng cách vài trăm mét đối với Ngải Vi Nhi chỉ là mười giây mà thôi, nàng nhanh chóng phóng vào trong biệt thự, trong lòng chợt hưng phấn, vì nàng cảm thấy trong biệt thự này không phải chỉ có một người, nàng có thể đại khai sát giới.
- Đùng, đùng, đùng!
Bước chân của Ngải Vi Nhi cũng không ngừng, tốc độ giảm đi khá nhiều, nàng vừa phóng lên lầu vừa nổ súng, mỗi viên đạn đều giết chết một đối thủ, vì vậy mà sau một lúc đã có bảy tám người chết dưới họng súng của nàng. Lúc này nàng cũng đã vọt lên đến sân thượng tòa nhà.
- Đùng, đùng... ....
Tiếng súng lại vang lên, là đối phương nổ súng trước.
Ngải Vi Nhi lại đạp lên Phiêu Miểu Bộ, nàng nhanh chóng tiến lên, súng được thu vào, hai cây phi đao được phóng ra.
- Á!
Một tiếng kêu thảm vang lên, tiếng súng cũng ngừng, hai cây phi đao của Ngải Vi Nhi đã cắm chính xác lên cổ tay của đối phương, lúc này nàng cũng nghe được tiếng súng ngắn rơi xuống đất.
- Để xem rốt cuộc là tên khốn nào muốn gây khó dễ cho ta.
Ngải Vi Nhi đánh về phía đối phương, sau đó nàng dừng lại cách đối phương ba thước, dù bây giờ là buổi tối nhưng với thị lực của nàng thì vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ dung mạo đối phương. Sau khi nàng nhìn qua thì thật sự chấn động, nàng dùng giọng khó tin nói:
- York, là ngươi?
Ngải Vi Nhi thật sự khiếp sợ, nàng dù thế nào cũng không ngờ người bắn lén mình chính là York, vì York này không phải là ai khác, chính là tên sát thủ xếp ở vị trí thứ hai, bây giờ dựa theo lý sẽ là đệ nhất sát thủ. Quan trọng hơn chính là York cũng như nàng, đều là người Ám Ảnh Đoàn.
- Thì ra nội gian không phải là vài người tổ tình báo, ngay cả ngươi cũng là nội gian.
Ngải Vi Nhi nghiếng răng nghiến lợi nhìn York, lúc này nàng rất phẫn nộ:
- York, ta hỏi ngươi, tên khốn treo giải thưởng năm trăm triệu đô la, có phải là ngươi không?
- Ngải Vi Nhi, ngươi sao có thể mạnh như vậy?
York cuối cùng cũng nói chuyện, trong giọng điệu của hắn có vẻ rất khó tin, hắn rõ ràng không thể ngờ dưới tình huống này Ngải Vi Nhi lại không hao tổn chút nào
- Ta đã nói với ngươi rồi, đàn ông của ta rất có bản lĩnh.
Ngải Vi Nhi hừ lạnh một tiếng:
- York, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nói ra đám nội gián trong tổ chức, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái, nếu không ta sẽ dùng phi đao cho ngươi thành trăm ngàn mảnh.