- Nguyệt tiên tử có gì phân phó xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.
Trương Minh Đà mở miệng nói.
- Ba người cũng biết thân thế thật sự của Tiểu Thiên, năm xưa các người còn âm thâm đưa cho cha mẹ cậu ấy một khoản tiền, vì vậy tôi nghĩ bây giờ các người muốn tìm được cha mẹ cậu ấy cũng không khó.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói:
- Các người xuống núi thì thay tôi đi tìm cha mẹ của cậu ấy, xem xét tình hình gần đây của bọn họ là thế nào, nếu bọn họ sống không tốt thì cho một khoản tiền nữa. Tuy bọn họ từ bỏ Tiểu Thiên, nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ của cậu ấy.
Nguyệt Thanh Nhã dừng lại một chút rồi bổ sung một câu:
- Tất nhiên, nếu bây giờ cuộc sống của cha mẹ cậu ấy rất tốt, vậy các người cũng không cần quan tâm.
- Nguyệt tiên tử, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra cha mẹ của cậu ấy.
Lữ Nhân khẽ gật đầu, chuyện này đối với bọn họ thật sự không khó.
- Tôi hy vọng ba người lén đi tìm, không nên nhờ người khác trợ giúp, vì nếu nhờ người khác thì Tiểu Thiên sẽ biết được, mà tôi cũng không hy vọng cậu ấy biết được điều này.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài:
- Tuy có lẽ cậu ấy cũng sớm biết mình bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng tôi hy vọng cậu ấy vĩnh viễn không biết điều này. Vì vậy trừ khi cậu ấy muốn đi tìm cha mẹ, nếu không các người không nên cho cậu ấy biết, các người đã hiểu chưa?
- Nguyệt tiên tử, chúng tôi đã hiểu, cô yên tâm, chúng tôi biết nên làm thế nào.
Ngải Luân dùng giọng sắt son đảm bảo.
- Tôi tin tưởng các người có thể làm tốt điều này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu, sau đó nàng khẽ thở dài một hơi:
- Được rồi, các người thu thập một chút, xuống núi đi, Tiểu Kiều đang chờ các người.
Nguyệt Thanh Nhã nói xong thì xoay người bỏ đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ba người Trương Minh Đà nhìn về phía Nguyệt Thanh Nhã biến mất mà một lúc lâu sau cũng không biết nói gì, mãi mười phút sau bọn họ mới cùng thở dài một hơi.
- Đi thôi, chúng ta nên xuống núi.
Người mở miệng sớm nhất chính là Quỷ Y Trương Minh Đà:
- Nguyệt tiên tử đã khôi phục công lực, tiểu tử Hạ Thiên kia cũng coi như công lực đại tiến, chúng ta nếu tiếp tục ở trên núi cũng không biết làm gì.
- Đúng vậy, nhớ năm xưa ba người chúng ta đều phong vân một cõi, hoành hành trong nước. Bây giờ ba người chúng ta liên thủ cũng khong đánh lại nha đầu Liễu Mộng, xem ra ở nơi này cũng không còn ý nghĩa.
Sát Thần Ngải Luân cũng có vẻ tiêu điều.
- Thật ra đó là chuyện tốt, tiểu tử Hạ Thiên kia là đồ đệ của chúng ta, bây giờ Nguyệt tiên tử là vợ hắn, chúng ta dạy bảo được một tên đồ đệ lấy được vợ tiên, như vậy chúng ta cũng quang vinh.
Ám Hoàng Lữ Nhân lại có ý nghĩ hiển hách:
- Sau này chúng ta đi ra ngoài, chỉ cần nói chúng ta là sư phụ của Hạ Thiên, sợ rằng sẽ không có ít người bị dọa bỏ chạy.
- Ám Hoàng nói không sai, tiểu tử kia có lợi hại cũng là nhờ chúng ta dạy bảo nên người.
Quỷ Y Trương Minh Đà khẽ gật đầu:
- Không có gì nữa, chúng ta xuống núi thôi, dù có chút đột nhiên nhưng nghĩ lại cũng không có gì kỳ quái. Thật ra tôi đã sớm ngờ đến điều này, nếu Nguyệt tiên tử hoàn toàn khôi phục công lực thì nàng sẽ cho chúng ta đi, thật ra tôi cũng chỉ thấy có chút không quen với tình cảnh này mà thôi.
- Tôi cũng nào có thích ứng ngay được, nhưng nói đi cũng nói lại, vài ngày trước nha đầu Liễu Mộng nói tôi có một đứa con gái, cũng không biết có phải là thật không?
Sát Thần Ngải Luân có chút hưng phấn:
- Nếu ta thật sự có con gái thì quá tốt, ha ha, Ám Hoàng, Quỷ Y, phương diện này các người nhất định đã kém tôi, các người đều không có con cái.
- Điều này cũng chưa hẳn, lần này tôi xuống núi sẽ đến thăm trên trăm cô tình nhân trước kia, ta cũng không tin các cô ấy không sinh ra cho mình được một nửa đứa con.
Quỷ Y Trương Minh Đà không cho là đúng:
- Sát Thần ngươi chỉ có một đứa con gái mà thôi, sợ rằng ta sẽ có mười tám đứa con trai.
- Đừng khoác lác.
Sát Thần Ngải Luân nói với vẻ mặt không tin, sau đó lão quay đầu nhìn Ám Hoàng Lữ Nhân:
- Ám Hoàng, ngươi đừng nói mình cũng có trên trăm tình nhân đấy nhé.
- Chúng ta là đặc công, nào có nhiều thời gian đi tìm phu nữ? Dù có thì cũng chỉ là được dịp đến với nhau mà thôi.
Ám Hoàng lắc đầu:
- Được rồi, điểm này tôi so ra kém các người, tôi cũng xuống núi xem có gì đó thu thập hay không.
Ám Hoàng nói đi là đi, sau đó xoay người xuống núi.
- Tôi cũng đi tìm con gái đi lạc.
Sát Thần đuổi theo.
- Các em tình nhân của ta, ta tới đây.
Quỷ Y tuy cất bước trễ nhất nhưng chạy nhanh nhất, chỉ trong chớp mắt đã vượt lên hàng đầu.
Ba bóng người càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất dưới chân núi.
... ....
Vài ngày sau, dưới núi Thanh Phong Sơn.
Trong thôn Thanh Phong có rất nhiều nhà dân, trong đó có một căn nhà rực rỡ và bắt mắt hơn tất cả, thật ra đây cũng không phải một ngôi nhà mới xây, chẳng qua vừa được sửa chữa sơn lại mà thôi.
Trước đó vài ngày trong căn nhà này rất náo nhiệt, có không ít người, mỗi ngày còn được phóng viên vây quanh. Đơn giản chỉ vì đạo diễn nổi tiếng Ngô An Phong đang làm phim ở đây, nhưng bây giờ chỗ này đã lạnh tanh, vì nhân viên đã dần rút lui.
Nhưng lúc này đạo diễn Ngô An Phong vẫn chưa bỏ đi, lão đi vào trong một gian phòng, đó là một gian phòng được bố trí làm văn phòng và phòng ngủ, lúc này trong phòng có ba cô gái đẹp.
- Kiều tiểu thư, chúng tôi căn bản đã rút đi, nói chung mười phút sau trực thăng cũng sẽ đến đón tôi, bây giờ các cô còn chưa đi sao?
Ngô An Phong dùng giong khách khí hỏi.
Ba thiếu nữ này tất nhiên là Kiều Tiểu Kiều và hai cận vệ Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi. Nếu nói theo lý thì Kiều Đông Hải mới là người quản lý đầu tư vào bộ phim mà Ngô An Phong đang làm đạo diễn, nhưng Ngô An Phong cũng biêt bây giờ tất cả đều do Kiều Tiểu Kiều phụ trách, vì thế lão rất khách khí với Kiều Tiểu Kiều.
- Đạo diễn Ngô, tôi còn đợi một người, có lẽ vài ngày sau mới đi.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng:
- Bây giờ tôi chúc đạo diễn Ngô một năm mới an khang thịnh vượng, tấn tài tấn lộc.
- Cám ơn Kiều tiểu thư.
Ngô An Phong có chút chần chừ, sau đó lão hỏi một câu:
- Kiều tiểu thư, cô đang chờ Liễu tiểu thư sao?
- Không phải.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu, sau đó nàng cười nhạt một tiếng:
- Đạo diễn Ngô, tôi biết rõ ông đang lo lắng điều gì, nhưng ông yên tâm, sau tết thì chị Mộng nhất định sẽ có thời gian đến làm phim, sau tết thì điều kiện nơi đây cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
- Được, nếu Kiều tiểu thư nói như vậy thì tôi cũng an tâm.
Ngô An Phong thở phào nhẹ nhõm, lão thật sự không thể không lo lắng, vì bộ phim này có thể nói là chuẩn bị mọi thứ nhưng nữ nhân vật chính lại biến mất. Một bộ phim quan trọng nhất là nhân vật chíh, bây giờ không có nữ nhân vật chính, sao quay được? Cũng vì vậy mà lão thấy đã sắp đến tết, đối với người trong nước thì tết rất quan trọng, vì thế lão quyết định thương lượng với Kiều Tiểu Kiều, quyết định cho mọi người nghỉ tết sớm, sau tết sẽ quay lại làm phim.
Nhưng dù Kiều Tiểu Kiều trước đó có nói sau tết Liễu Mộng sẽ quay lại làm phim thì Ngô An Phong vẫn có chút lo lắng, vì vậy trước khi đi lão phải đến hỏi lại một lần nữa, sau khi có được câu trả lời thuyết phục mới coi như yên lòng.
- Người này đúng là, Kiều tiểu thư đã sớm nói rồi mà ông ta vẫn không yên lòng, vẫn phải hỏi lại một lần nữa.
Sau khi Ngô An Phong bỏ đi thì Kiều Phượng Nhi dùng giọng mất vui nói.
- Ông ấy là một đạo diễn có trách nhiệm, một lòng muốn làm phim, đạo diễn như vậy vào lúc này là không nhiều, xem như khó tìm.
Kiều Tiểu Kiều thuận miệng nói một câu, cuối cùng nàng không tự chủ được phải khẽ thở dài:
- Chồng sao còn chưa xuống núi? Hôm nay đã là ngày thứ mười lăm, anh ấy đã ở trên núi nửa tháng rồi.
- Sắc lang kia không muốn xuống núi sao?
Kiều Phượng Nhi không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, nàng vô thức cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, nơi đó của nàng bị tên kia xoa nắn vài lần, sau đó tên kia mất tích, nàng cảm thấy bộ vị này của mình căn bản là không thay đổi, vẫn rất lớn.
- Có lẽ là không, cậu ấy sẽ xuống núi.
Kiều Tiểu Kiều lại rất xác định với vấn đề này:
- Nhưng có lẽ bây giờ còn chưa thể rời khỏi chị Nguyệt, vì vậy mới ở lại lâu ngày.
- Sắc lang này đúng là không đáng tin, có vợ tiên nữ sẽ không quan tâm đến Kiều tiểu thư.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
- Này, đừng nói bậy sau lưng, cẩn thận tôi cho ngực cô lớn trở lại.
Một âm thanh bất mãn truyền vào trong tai Kiều Phượng Nhi, lúc này trong phòng chợt có thêm một người, đó là Hạ Thiên.
Hạ Thiên ăn mặc xem nư một người bình thường, không còn mặc áo sơ mi quần jean như trước, lại mặc một bộ quần áo vào đông, là bộ quần áo mà Ninh Khiết mua cho hắn ở Cảng Thành.
- Anh...Anh...Anh... ....
Kiều Phượng Nhi dùng tay chỉ vào người vừa xuất hiện, nàng chợt lắp bắp, người này sao xuất hiện đúng lúc như vậy?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực hùng vĩ của Kiều Phượng Nhi, sau đó hắn thỏa mãn gật đầu:
- Ngực cô đã nhỏ đi một chút, bây giờ có vẻ phù hợp, xem ra đẹp hơn trước, không cần tôi xoa bóp nữa.
- Nào có nhỏ đi? Tôi thấy vẫn lớn như trước.
Kiều Phượng Nhi dù có chút xấu hổ thì vẫn không nhịn được phải phản bác, trong lòng có chút bực bội, người này mất tích cả tháng, bây giờ xuất hiện lại nói những lời chán ghét vậy sao?
- Không nhở hơn sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực, sau đó hăn dùng tay phủ lên bộ ngực hùng vĩ của Kiều Phượng Nhi:
- Để tôi sờ xem thế nào.
Kiều Phượng Nhi lập tức choáng váng, nàng không kịp phản ứng, mà Kiều Hoàng Nhi ở bên cạnh thật sự không biết nói gì, hai người này làm việc quá "thô", không kiêng nể ai, bên cạnh có người mà cũng không biếp "áp chế".
Kiều Tiểu Kiều cũng có chút dở khóc dở cười, chồng nàng không phải gần đây sờ chị Nguyệt nhiều lần nên quen tay đấy chứ?
Lần này Hạ Thiên thật sự dùng tay sờ bộ ngực của Kiều Phượng Nhi một lúc, sau đó thu tay về, còn dùng ánh mắt mất hứng nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Tôi đã nói nhìn không lầm, rõ ràng nhỏ đi một chút, bây giờ rất vừa, nếu nhỏ đi lại không đẹp.