- Hừ, không phải Vân Thanh đến "kỳ" sao? Chẳng lẽ sắc lang này thích "đi cửa sau"? Đúng là quá ghê tởm, quá lưu manh.
- Này, tôi biết mình rất tuấn tú, nhưng cô cũng đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.
Hạ Thiên đột nhiên mở to mắt rồi dùng giọng mất hứng nói với Kiều Phượng Nhi.
- Tôi không thèm nhìn anh.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói một câu, sau đó nàng tránh đầu đi.
Khi thấy Kiều Phượng Nhi quay đầu đi thì Hạ Thiên cũng không thèm quan tâm, hắn vẫn tiếp tục híp mắt, có vẻ giống như dưỡng thần nhưng thực tế lại đang hưởng thụ dư vị cực kỳ tuyệt vời và sự nhiệt tình như lửa của Vân Thanh.
Nửa giờ bay trên không trung rất thuận lợi, trực thăng nhanh chóng đến thành phố Giang Hải, địa điểm mà trực thăng đáp xuống chính là Đảo Thần Tiên của Hạ Thiên, trên đảo có một bãi đáp trực thăng nhỏ, đồng thời trên đảo cũng đã có một vài kiến trúc. Đây là nhà tương lai của hắn, nơi đây đã đại khái có hình thức ban đầu, hơn nữa bây giờ trên đảo cũng có công nhân đang làm việc.
Nhưng Hạ Thiên cũng không dừng lại quá lâu ở Đảo Thần Tiên, vì hắn bây giờ còn phải vội vã đến sân bay gặp mặt Mộc Hàm, vì thế hắn nhanh chóng lên du thuyền rời khỏi Đảo Thần Tiên, sau đó lên xe đến sân bay.
... ....
Trong một đại sảnh ở sân bay.
Gần đến tết âm lịch, tất nhiên lữ khách cũng tăng lên thấy rõ, sân bay người đến kẻ đi, còn có một số người đang đợi, đợi bạn bè sắp xuống máy bay, đợi người thân đi xa quay về.
Đám người đứng chờ vì nhàm chán mà đi dạo khắp nơi, nhưng không bao lâu sau tất cả ánh mắt của mọi người đều phải dừng lại ở lối vào, nơi đó có một người phụ nữ tóc vàng cực kỳ khêu gợi. Người phụ nữ này đứng đưa lưng về phía mọi người, mặc một bộ áo khoác màu đỏ, tuy không nhìn được chính diện nhưng chỉ cần bóng lưng cũng đủ cho rất nhiều đàn ông phải mơ màng vô hạn. Tuy là áo khoác rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che giấu tư thái kiêu ngạo của nàng, cặp mông ngạo nghễ đầy đặn, cặp chân dài mê người, đường cong khủng bố, điều này làm người ta muốn chạy về phía chính diện để nhìn rõ gương mặt nàng.
Nhưng có lẽ vì bóng lưng này quá đẹp, quá gợi cảm, thậm chí vì vậy mà có nhiều đàn ông không có gan đến gần, vì bọn họ sẽ rất tự giác sinh ra cảm giác tự ti, vì một người phụ nữ cực phẩm như vậy là thứ mà bọn họ không có vận may và cũng không có tư cách có được. Bây giờ bọn họ có thể đứng từ xa xem xét, như vậy cũng xem như ánh mắt của bọn họ có phúc, ít nhất sau này cũng có dịp nói khoác với người khác, bọn họ đã từng thấy một người đẹp thật sự ở sân bay thành phố Giang Hải.
Điều làm mọi người cảm thấy hưng phấn chính là người đẹp kia đang chờ người, nàng đã đứng ở lối vào khoảng mười phút mà chưa có ý bỏ đi.
Đám người đang thưởng thức người đẹp không khỏi thầm nghĩ, là thằng khốn nào may mắn để một người đẹp tóc vàng cực kỳ gợi cảm chờ lâu như vậy? Những năm nay đều là đàn ông đợi phụ nữ, nào có chuyện nữ đợi nam, hơn nữa nữ nà còn là siêu cấp mỹ nữ.
- Người đẹp này không phải là loại người mà phía sau tưởng là hoa trước mặt tưởng là ma đấy chứ?
Có người sinh ra ý nghĩ này, sau đó lại nhịn không được muốn tiến lên xem cho rõ mặt.
Tục ngữ nói kẻ nào xúc động là ma quỷ, vì vậy có vài người xúc động mà có thể áp chế, mà cũng có ít người xúc động thì lập tức đi thực tế để kiểm chứng, vì vậy mà cuối cùng cũng có người không nhịn được đi về phía người đẹp tóc vàng.
Đó là một người đàn ông ba mươi tuổi, giày tây, trên tay là một chiếc đồng hồ xịn, người này vừa đi vừa muốn phô bày nó ra, chỉ cần nhìn qua là biết có giá trị xa xỉ. Nếu nói về tướng mạo thì người này cũng rất tốt, nếu dự đoán sơ bộ thì đây phải là nhân sĩ thành công, ít nhất cũng là một tên mặt trắng thành công.
- Tiểu thư, em chờ ai sao?
Tên mặt trắng đi đến sau lưng người đẹp tóc vàng, sau đó hắn dùng giọng nho nhã lễ độ dò hỏi.
Tuy có không ít người cảm thấy ghen ghét tên mặt trắng kia vì được đến gần người đẹp tóc vàng, nhưng bọn họ vẫn phải thầm cảm tạ tên này, vì một câu hỏi của tên này mà người đẹp tóc vàng đã đứng đợi hơn mười phút chợt quay đầu, nàng vừa quay đầu thì mọi người càng thêm xúc động.
Mỹ nữ, thật sự là mỹ nữ, xem lưng thì thấy đó là một đóa hoa, xem chính diện thì càng kiều diễm, mà một vài ánh mắt "có kinh nghiệm" lại phát hiện ra đây là một người đẹp lai. Người đẹp này có làn da ngoài trắng trong đỏ, cặp mắt cực kỳ đẹp, gợi cảm, quyến rũ, làm cho đàn ông nhìn thấy và sinh ra xúc động muốn nhào đến.
Khi mọi người càng muốn nhìn người đẹp tóc vàng cho rõ ràng một chút thì nàng lại quay đầu đi, tiếp tục nhìn ra bên ngoài, căn bản không để ý đến tên mặt trắng kia. Điều này làm cho đám người cảm thấy rất vui sướng, mặt trắng thì thế nào? Người ta cũng xem thường mày thôi.
- Hello!
Tên mặt trắng thành công lại đưa ra một câu nói như vậy.
Mọi người hết chỗ nói, thì ra tên mặt trắng kia cho rằng người ta nghe không hiểu? Người ta dù là người lai nhưng chưa chắc là người nước ngoài chứ?
Lần này người đẹp tóc vàng cũng không quay đầu.
- #$##$$&&... ....
Tên mặt trắng thành công lại tiếp tục nói ra hàng loạt câu khó hiểu, không tên nào nghe ra đó là thứ gì.
Mọi người càng nghe càng thấy không biết nói điều gì, tên khốn kia hình như biết được khá nhiều ngoại ngữ, không phải kẻ chuyên làm phiên dịch đấy chứ?
- Đừng nói tiếng Pháp với tôi, tôi là người Trung Quốc. Còn nữa, tôi đợi người nhưng không phải đợi anh, vì vậy anh đừng làm phiền tôi.
Lúc này người đẹp tóc vàng thật sự mở miệng, giọng điệu của nàng rất êm tai, lại có chút không vui, rõ ràng nàng không muốn bị tên mặt trắng này quấy rầy.
- Điều này, tiểu thư, tôi chỉ... ....
Tên mặt trắng có chút xấu hổ, sau đó hắn còn muốn nói gì đó, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì nghe một chữ:
- Cút!
Nghe nói như vậy thì tên mặt trắng lập tức nổi giận, nếu người đẹp tóc vàng nói hắn cút đi, hắn dù tức giận cũng sẽ nhẫn nhịn, nhưng vấn đề là người bắt hắn cút đi chính là một tên đàn ông trẻ tuổi nhìn có vẻ rất bình thường.
- Mày nói cái... ....
Tên mặt trắng tức giận hỏi tên đàn ông trẻ tuổi kia, nhưng còn chưa nói dứt lời thì đã ngậm miệng, hắn sững sờ đứng đấy, vì hắn thấy người đẹp tóc vàng đã lao vào lòng tên đàn ông kia, nàng còn dùng giọng quyến rũ kêu lên:
- Chồng.
Tên mặt trắng này vốn cảm thấy chẳng có gì liên quan đến tên đàn ông trẻ tuổi kia, nhưng bây giờ hắn mới hiểu, người ta là chồng của người đẹp kia, rõ ràng bây giờ hắn muốn cãi nhau với người ta cũng rất đuối lý.
Tên mặt trắng lại nhanh chóng phát hiện, dù mình có muốn cãi nhau nhưng người ta cũng sẽ chẳng quan tâm, vì người ta đang hôn môi với người đẹp tóc vàng.
- Hừ, mỹ nữ kết hợp với xấu nam. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tên mặt trắng thầm oán một câu, cuối cùng hắn cũng phải xám xịt xoay người bỏ đi.
Tên mặt trắng này tất nhiên khó thể ngờ, mình bỏ đi là lựa chọn cực kỳ sáng suốt, nếu không hắn sẽ bị người ta bắt đi, hoặc bị đạp một cước văng ra ngoài. Vì cặp đôi đang ôm hôn nhau chính là Hạ Thiên và Mộc Hàm.
Hạ Thiên ôm hôn Mộc Hàm ba phút dưới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của mọi người, sau đó hắn bỏ cặp môi đỏ mọng của nàng ra:
- Vợ, chúng ta tìm chỗ khác thôi, nơi đây nhiều người quá.
- Được, chồng, cậu theo tôi.
Mộc Hàm kéo Hạ Thiên đi vào trong, nàng nhanh chóng vượt qua tram kiểm soát an ninh, một lát sau đã đi thẳng ra sân bay.
Có một chiếc máy bay dừng sẵn, cửa đã mở, Mộc Hàm kéo Hạ Thiên lên máy bay, nhưng sau khi đi vào thì Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Vợ, sao trong máy bay không có người nào?
Hạ Thiên không khỏi hỏi, không có hành khách cũng phải có tiếp viên hàng không chứ?
- Chồng, cậu ngồi đây chờ một chút, tôi đi một chút, sau đó sẽ quay lại ngay.
Mộc Hàm đưa Hạ Thiên vào trong khoang hạng nhất, để hắn ngồi ở một vị trí, sau đó nàng đứng lên bỏ đi.
Hạ Thiên có chút buồn bực, vợ tóc vàng đang đùa cái gì vậy?