Ninh Khiết thấy Hạ Thiên ngủ rất say nên không đánh thức dậy, nhưng trong lòng nàng có chút nghi vấn, nàng ngồi bên giường một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói hai câu:
- Chồng, chồng.
Nhưng Hạ Thiên thật sự ngủ quá say, nàng không thể đánh thức hắn dậy được, nàng nghĩ đến vấn đề hắn đi được hơn nửa tháng, không có tin tức nào, bây giờ quay về ngủ như chết, điều này làm nàng có chút tức giận, sau đó nàng vung tay muốn nhéo hắn, nhéo tỉnh rồi nói sau.
Nhưng tay của Ninh Khiết vừa đụng vào người Hạ Thiên, nàng đột nhiên cảm thấy một lực lượng cực mạnh bùng lên, sau đó nàng không tự chủ được nhào lên người hắn, cùng lúc này có một đôi tay có lực ôm cứng lấy nàng.
- Chồng, cậu đã tỉnh rồi.
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi.
Trả lời Ninh Khiết chỉ có tiếng hít thở của Hạ Thiên, không ngờ người này vẫn đang ngủ.
Ninh Khiết lập tức buồn bực, chồng sao lại cổ quái như vậy? Cũng không biết hắn đang ngủ thật sự hay chỉ là giả vờ ngủ.
Một cảm giác mệt mỏi chợt bùng lên, Ninh Khiết cảm thấy chưa bao giờ buồn ngủ như lúc này, nàng ngáp một cái, sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Sau khi Hạ Thiên vội vàng rời khỏi Cảng Thành và chạy đến Thanh Phong Sơn thì Ninh Khiết chưa từng có một ngày ngủ ngon, bây giờ nàng gặp lại hắn, nàng cũng cơ bản an tâm, vì thế mà tư tưởng cũng buông lỏng, con người mệt mỏi, vì thế mà ngủ rất nhanh, cũng rất say. Cả buổi tối nàng không lạc vào giấc mơ nào, ngủ một giấc đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.
- Vợ quỷ keo kiệt, hơn nửa tháng không gặp, không ngờ hôm nay chị ngủ khỏe như vậy.
Hạ Thiên rõ ràng đã tỉnh lại, hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết, bộ dạng có chút kỳ quái:
- Tôi đã thức dậy vài giờ rồi.
- Người ta bị cậu ôm và ngủ rất thoải mái không được sao?
Trong giọng nói của Ninh Khiết có mang theo vài phần hương vị làm nũng, sau đó nàng lại chu môi:
- Bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới chín giờ, cũng không thể coi là ngủ quá lâu được.
- À!
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết một lúc lâu, sau đó hắn lầm bầm:
- Vợ quỷ keo kiệt, tôi định coi chị là bữa sáng và ăn sạch, bây giờ chị mới tỉnh, tôi chỉ có thể coi chị là bữa ăn tối mà thôi, trước tiên chị thức dậy đi, chúng ta đi HongKong.
Ninh Khiết bây giờ vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, vì vậy mới phải làm nũng với Hạ Thiên, nhưng bây giờ nghe hắn nói sẽ đi HongKong, nàng hoàn toàn tỉnh táo trở lại, sau đó nàng ngồi dậy dùng giọng vội vàng hỏi:
- Đi Hongkong? Sao phải đi Hongkong? Chồng, cậu đừng nói bây giờ vẫn còn phải bỏ trốn Tống Ngọc Mị đấy nhé? Nhưng không phải cậu nói có thể đánh bại cô ta sao?
- Vợ quỷ keo kiệt, chị đừng vội, tôi chưa nói đánh không lại chị ta, chúng ta đi đến Hongkong cũng chẳng phải trốn người, chẳng qua có chút việc mà thôi.
Hạ Thiên kiên nhẫn giải thích:
- Cây nhân sâm trăm năm trước đó lấy từ trong tay một ông lão ở Hongkong, vợ tóc vàng đồng ý để tôi đi chữa bệnh cho người ta, bây giờ ông ta sắp chết đến nơi, vì thế tôi phải tuân thủ lời hứa đến chữa bệnh. Vợ tóc vàng đã sắp xếp xong, trước mười giờ sẽ có người đến đây đón chúng ta, đến lúc đó chúng ta ngồi xe đến Hongkong.
Ninh Khiết nghe Hạ Thiên nói như vậy thì an tâm hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng không nhịn được phải hỏi thăm:
- Chồng, Tống Ngọc Mị thì sao? Bây giờ cô ta ra sao? Chết hay thế nào rồi?
- Không chết, bị thần tiên tỷ tỷ nhốt ở Thanh Phong Sơn, ít nhất trong thời gian một năm thì chị ta không được rời khỏi Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên lắc đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu:
- Tôi định chuẩn bị tra tấn người phụ nữ chết tiệt này, nhưng thần tiên tỷ tỷ lại không cho. Trước đó tôi nghĩ rằng chị ta là kẻ thù của thần tiên tỷ tỷ, nào ngờ cô ta trước kia đã cứu thần tiên tỷ tỷ một mạng, tô tiểu thư nói cái gì là giữa hai bên có hiểu lầm. Tóm lại thần tiên tỷ tỷ sẽ không để tôi làm hại người phụ nữ chết tiệt kia, chị ấy muốn cùng sống hòa bình.
- Cô ta có thể trốn xuống núi không?
Ninh Khiết nghe nói Tống Ngọc Mị còn sống thì có chút lo lắng. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Sẽ không, tình trạng vết thương trên người thần tiên tỷ tỷ đã được tôi chữa khỏi, bây giờ chị ấy lợi hại hơn so với Tống Ngọc Mị. À, đúng rồi, thần tiên tỷ tỷ nói cho tôi biết, chị ta không phải họ Tống, vốn có tên là Dạ Ngọc Mị.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Nhưng như vậy cũng tốt, tôi cảm thấy tên của chị ta giống tên của vợ Mị Mị và rất phiền, bây giờ chỉ có vợ Mị Mị của tôi có tên là Tống Ngọc Mị.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Vợ quỷ keo kiệt, toi nói cho chị biết, thật ra trên Thanh Phong Sơn có một trận pháp rất lợi hại, trận pháp này do thần tiên tỷ tỷ khống chế, vì thế chị ấy có thể đơn giản giam một người ở bên trong. Vì vậy chỉ cần thần tiên tỷ tỷ không cho phép, Dạ Ngọc Mị nhất định sẽ chẳng thể nào xuống núi được. Người phụ nữ này chiến đấu và bại dưới tay thần tiên tỷ tỷ, hai bên đã giao ước, nếu chị ta thua sẽ ở lại Thanh Phong Sơn một năm, vì vậy khoảng thời gian một năm này chúng ta không cần lo lắng.
Ninh Khiết thở dài một hơi, nhưng một lát sau nàng vẫn còn chút lo lắng:
- Một năm sau thì sao? Tống Ngọc Mị, không, là Dạ Ngọc Mị, cô ta sẽ không bỏ qua.
- Một năm sau thì không cần lo, vợ quỷ keo kiệt, tôi cho chị biết một tin tức tốt, thần tiên tỷ tỷ nói cho tôi biết, nghịch thiên đệ ngũ châm có thể biến một người trở nên cực kỳ lợi hại, vì vậy một năm tôi có thể làm cho mọi người trở nên lợi hại còn hơn cả Dạ Ngọc Mị, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ức hiếp chị ta.
Hạ Thiên nói đến đây thì có chút hưng phấn:
- Thần tiên tỷ tỷ không cho tôi xử lý Dạ Ngọc Mị, cũng không cho tôi ức hiếp chị ta, đến lúc đó mỗi ngày chúng ta đều ức hiếp Dạ Ngọc Mị, nhất định phải cho chị ta ngày nào cũng khóc, hừ, tôi sẽ không để cho người phụ nữ kia được sống dễ dãi.
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng có chút nghi ngờ:
- Chồng, nghịch thiên đệ ngũ châm thật sự lợi hại như vậy sao?
- Tất nhiên là thật, sau lần này thì chị sẽ biết, đợi đến khi có thời gian tôi sẽ thi triển đệ ngủ châm cho chị, sau đó chị có thể đi ức hiếp vị sư phụ trước kia của mình.
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn bắt đầu ảo tưởng đến tình cảnh mình và cả chục bà vợ đi ức hiếp Dạ Ngọc Mị, sau đó Dạ Ngọc Mị chợt khóc nhè như một cô gái nhỏ.
- Ức hiếp Dạ Ngọc Mị?
Ninh Khiết có chút khó tưởng, cho tới nay Dạ Ngọc Mị luôn có ấn tượng không thể thắng trong mắt nàng, mãi đến bây giờ nàng vẫn còn cảm giác sợ hãi tận đáy lòng với Dạ Ngọc Mị. Thậm chí nàng còn nghi ngờ, dù Dạ Ngọc Mị không dám ra tay, nàng cũng chưa chắc có gan ức hiếp đối phương.
- Vợ quỷ keo kiệt, vợ Vi Nhi sao không ở đây chờ tôi quay về?
Hạ Thiên lại mở miệng hỏi.
Hôm qua Hạ Thiên và Mộc Hàm bỏ ra vài giờ điên đảo trên máy bay, sau khi hạ cánh thì bọn họ không thể không tách ra, Mộc Hàm lại quay về thủ đô ngay, nếu không thì nàng cũng chẳng cần sắp xếp một chuyến bay "hâm nóng" tình cảm làm gì. Bây giờ đã gần đến tết âm lịch, những chuyến bay từ Cảng Thành đến Giang Hải là rất căng, nhưng những chuyến bay từ Giang Hải đến Cảng Thành lại không có quá nhiều khách, vi thế mà nàng mới có thể bắt một máy bay chỉ có hai người bọn họ. Nếu không thì phải qua một khoảng thời gian nữa hai người mới được gặp nhau.
Hạ Thiên dù không muốn tách ra với Mộc Hàm nhưng cũng biết rõ, nếu nàng có thời gian thì chắc chắn sẽ không bỏ đi. Nhưng Hạ Thiên lại có ý nghĩ muốn nàng rời khỏi Ám tổ, chẳng qua hắn còn có vài việc chữa xử lý xong, quan trọng là căn nhà trên Đảo Thần Tiên còn chưa xây xong. Hắn quyết định một khoảng thời gian sau, khi Đảo Thần Tiên được xây dựng hoàn tất thì sẽ cho tất cả bà vợ lên đảo sống sau đó cũng kéo thần tiên tỷ tỷ từ trên núi xuống ở, coi như hoàn mỹ.
Hạ Thiên vốn định cho Ngải Vi Nhi một niềm vui bất ngờ nhưng đến đây thì phát hiện chẳng còn ai, nàng ta đã đi mất, vì thế mà có chút buồn bực. Cũng may lúc này vẫn còn Ninh Khiết, nhưng khi đó Ninh Khiết đang tắm, vì vậy hắn mới chạy lên lầu đi ngủ.
Tuy Hạ Thiên có thể nói là người sắt nhưng có nhiều thứ làm nhiều và vẫn cần phải nghỉ ngơi, trước đó hắn đã bỏ ra nửa ngày cho Vân Thanh, sau đó lại là vài tiếng với Mộc Hàm, vì thế khi đó hắn nằm lên giường là ngủ ngay, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh.
- Chồng, Vi Nhi và Isabella chờ ở đây quá lâu mà không có tin tức gì về cậu, hơn nữa vài ngày trước mẹ của chị ấy điện thoại đến nói Ám Ảnh Đoàn có chuyện quan trọng, vì thế cả hai phải về trước. Nhưng cậu cũng có thể điện thoại cho chị ấy.
Ninh Khiết giải thích, trong lòng cũng thầm nghĩ, chồng nàng mất tích lâu như vậy, Ngải Vi Nhi chưa trách là may, bây giờ hắn lại ở đây trách người ta sao?
- Có lẽ tôi nên điện thoại.
Hạ Thiên lầm bầm nói, hắn thật sự có rất nhiều đối tượng cần gọi điện thoại, không phải chỉ là gọi cho Ngải Vi Nhi, còn có Lãnh Băng Băng, Diệp Mộng Oánh, Tôn Hinh Hinh, Liễu Vân Mạn. Hắn đã biến mất quá lâu, bây giờ ngoài Kiều Tiểu Kiều, Vân Thanh và Mộc Hàm, Ninh Khiết thì những bà vợ kia chưa biết được tình huống hiện tại là thế nào.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, trước tiên hắn gọi cho Isabella, cú điện thoại này được nối thông rất nhanh, bên kia truyền đến một âm thanh không quá khẳng định:
- Chồng nhỏ, là cậu sao?
- Chị Isabella, tất nhiên là tôi rồi, vợ Vi Nhi đâu?
Hạ Thiên trả lời một câu rồi lập tức hỏi về Ngải Vi Nhi.
- Huấn luyện viên, chồng nhỏ điện thoại đến này.
Hạ Thiên nghe được âm thanh ở phía bên kia, một giây sau giọng điệu mất hứng của Ngải Vi Nhi vang lên:
- Này, cậu còn chưa chết sao?
- Vợ Vi Nhi, trù chồng chết cũng không tốt, chú ý tôi đánh mông chị.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói.
- Đánh thì đánh, tôi cũng không sợ, nếu cậu có bản lĩnh thì đến đây mà đánh.
Ngải Vi Nhi tức giận nói.
- Vợ Vi Nhi, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Ở Mỹ, chỗ kia chẳng có gì vui, tôi không thích.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Đúng rồi, vợ Vi Nhi, có chuyện muốn hỏi chị đây.