- Cái gì?
Hứa Gia Thịnh chợt có chút kinh hoàng:
- Anh Cường, anh xác định sao?
- Cơ bản xác định, chiếc xe này theo đuôi chúng ta từ khu biệt thự Hồ Hương Tuyết.
Hứa Cương trả lời:
- Nhưng Tam thiếu gia cũng đừng lo, chiếc xe này tạm thời theo sau khá xa, tôi có thể bỏ đối phương lại sau lưng.
- Mau tăng tốc đi.
Hứa Gia Thịnh có chút kinh hoàng, hắn dặn dò:
- Đừng chạy quá nhanh, sợ Hiểu Đồng không chịu được.
- Này, các người đừng làm ồn, tôi đang gọi điện thoại.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói, sau đó hắn mới trả lời vấn đề của Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tất nhiên là tôi, chị đang làm gì vậy? Có phải nhớ tôi rồi không?
- Tôi đang họp.
Diệp Mộng Oánh hạ thấp âm thanh:
- Tất nhiên tôi nhớ cậu, gần đây cậu đi đâu? Sao không có chút tin tức nào vậy?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, điều này không thể nói rõ bây giờ được, tôi quay về Giang Hải sẽ nói rõ ràng.
Hạ Thiên thật ra không muốn nói về vấn đề này, hắn cảm thấy như vậy cũng không hay, dù sao hắn cũng bị một người phụ nữ dọa, nói ra cũng không quá vui vẻ.
- Ừ, khi nào cậu quay về?
Diệp Mộng Oánh cũng không truy vấn, điều nàng quan tâm nhất lúc này là khi nào Hạ Thiên sẽ xuất hiện trước mặt mình.
- Bây giờ còn chưa xác định, tôi đang đi đến Hongkong.
Hạ Thiên cũng chưa thể chắc chắn thời gian, hắn còn định nói gì đó thì Hứa Cương lại hô lên:
- Không xong, chiếc xe kia càng lúc càng gần, tốc độ cũng rất nhanh, tình huống có vẻ không ổn.
- Tam thiếu gia, nếu không thì chúng ta dừng xe lại, vì Vệ tiểu thư đang mang thai, nếu phát sinh va chạm thì quá phiền phức.
Hứa Cương dùng giọng đề nghị nói.
- Không thể dừng, bọn họ tám phần là do Nhị ca phái đến, nếu chúng ta dừng lại thì chỉ có chết mà thôi.
Hứa Gia Thịnh có vẻ kinh hoàng:
- Chạy nhanh lên, vượt mặt bọn họthì chúng ta còn sống, nếu không sẽ bỏ mạng ở nội địa.
- Này, đừng tranh cãi nữa.
Hạ Thiên mất hứng nói một câu, sau đó bên tai cũng vang lên giọng nói của Diệp Mộng Oánh:
- Chồng, bên kia sao vậy, có chuyện gì sao?
- Không có gì, mỹ nữ tỷ tỷ, tôi cúp điện thoại trước, nếu chị muốn thì cứ việc điện thoại cho tôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
- Ừ, cậu nên cẩn thận.
Diệp Mộng Oánh thật sự cũng không lo lắng, vì nàng biết rõ người đàn ông của mình có năng lực phi phàm, dù gặp phải chuyện gì hắn cũng có thể xử lý được.
Hạ Thiên cúp điện thoại, sau đó hắn hạ kiếng xe xuống nhìn ra phía sau, cuối cùng hỏi Hứa Cương:
- Này, anh nói chiếc xe đi theo chúng ta, có phải chiếc xe màu xám, biển số có cố cuối là 425 không?
Hứa Cương giật mình, tốc độ giảm xuống một chút:
- Hạ thần y, tôi không nhìn rõ biển số, nhưng chiếc xe kia quả thật có màu xám, là một chiếc Honda.
- Chồng, là chiếc xe kia.
Ninh Khiết khẽ nói:
- Đã đi theo chúng ta từ lâu.
- À, đúng là nó, trên xe có bốn người, hình như có súng.
Hạ Thiên nhìn nhìn rồi lười biếng nói.
- Điều này...Hạ thần y, cậu...Cậu có thể thấy rõ người trên chiếc xe kia sao?Vệ Hiểu Đồng không khỏi hỏi một câu, mà Hứa Gia Thịnh và Hứa Cương, Hứa Cường cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên.
Ninh Khiết lại khẽ nói:
- Chồng, nếu không thì chúng ta đi giải quyết bọn họ?
Lần này người trong xe không còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, mà bọn họ chuyển sang nhìn Ninh Khiết, giải quyết bọn họ sao? Lời này sao có chút quái dị như vậy?
- Vợ, có tôi ở đây thì việc nhỏ nhặt này sao có thể để chị phải ra tay?
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn nhìn Vệ Hiểu Đồng:
- Này, chị cho tôi một quả, thứ chị đang ăn ấy.
- Sao?
Vệ Hiểu Đồng ngẩn ngơ, sau đó nàng mới cẩn thận hỏi:
- Hạ thần y, cậu nói quả mơ này sao?
Vệ Hiểu Đồng có mang, thường thì phụ nữ có mang rất thích ăn đồ chua, nàng cũng không ngoại lệ. Vừa rồi nàng thấy có hơi buồn nôn, vì vậy muốn ăn vài quả để dạ dày giảm bớt cảm giác khó chịu, nhưng nàng không ngờ Hạ Thiên cũng muốn, nàng cảm thấy điều này rất kỳ quái, chẳng lẽ vị Hạ thần y này thật sự muốn ăn mơ của nàng.
- Thứ này là quả mơ sao?
Hạ Thiên thật sự không biết, hắn chưa từng ăn thứ này, tất nhiên hắn cũng không muốn trả lời vấn đề của Vệ Hiểu Đồng:
- Này, mặc kệ đó là thứ gì, chị cho tôi một quả là được.
- Được, được.
Vệ Hiểu Đồng tuy cảm thấy mơ hồ nhưng vẫn lấy vài quả đưa cho Hạ Thiên:
- Hạ thần y, cho cậu.
- Một quả là được.
Hạ Thiên không muốn nhiều như vậy.
Vệ Hiểu Đồng có chút buồn bực, nhưng lần này nàng cũng không nói nhiều, nàng cho Hạ Thiên một quả.
Hứa Gia Thịnh ở bên cạnh cũng cảm thấy rất khó hiểu, tiểu tử này làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn tán tỉnh vợ mình? Nhưng cũng không đúng, tiểu tử kia đã có vợ rất đẹp, không nên có hứng thú với vợ mình mới đúng. Trừ khi tên kia thích phụ nữ có mang, nếu không sẽ chẳng có gì đúng.
Ninh Khiết cũng không biết Hạ Thiên muốn làm gì, nhưng đúng lúc này Hạ Thiên làm một việc làm Vệ Hiểu Đồng cảm thấy khó hiểu hơn, đó chính là hắn ném quả mơ ra ngoài xe.
Vệ Hiểu Đồng cảm thấy rất khó hiểu, vị thần y xin mơ của nàng để vứt ra ngoài chơi thôi sao?
Hứa Gia Thịnh càng thêm nghi ngờ Hạ Thiên, xem ra tiểu tử kia đang muốn lôi kéo làm quen với vợ mình.
"Đám thầy thuốc này rõ ràng không ra gì, còn muốn cả phụ nữ có thai, khốn nổi đó là vợ mình, đợi khi bệnh của cha được chữa xong thì phải cho hắn biết tay!"
Hứa Gia Thịnh thầm nghĩ, đừng nghĩ hắn biểu hiện khách khí mà trong lòng cũng là như vậy, thực chất hắn cũng không quá coi trọng Hạ Thiên, hắn chỉ nghe nói tên này y thuật rất cao, có thể chữa tốt cho cha. Còn nghe nói người này là ông chủ tập đoàn Thần Y, ngoài ra hắn chẳng biết thêm điều gì về đối phương.
- Được rồi, chiếc xe kia không theo kịp, các người cũng đừng quấy rầy tôi gọi điện thoại nữa.
Hạ Thiên lúc này nói một câu.
Nghe nói như vậy thì đám người Hứa Gia Thịnh và Vệ Hiểu Đồng chợt sững sờ, mà Ninh Khiết cũng hiểu, Hạ Thiên có vẻ tùy ý ném quả mơ nhưng thực tế lại ném về phía chiếc xe phía sau. Đám người kia không biết nhưng Ninh Khiết thấy rất rõ, quả mơ kia trực tiếp xuyên qua lốp xe tạo nên hai lỗ hổng lớn.
- Kỳ quái, chiếc xe kia thật sự dừng lại.
Hứa Cương trước đó có vẻ căng thẳng, bây giờ dùng giọng kinh ngạc nói.
- Có gì mà kinh ngạc, nổ lốp tất nhiên phải dừng lại.
Hạ Thiên tức giận nói một câu:
- Tôi muốn điện thoại cho vợ, các người yên tĩnh một chút cho tôi.
Trong xe rất yên tĩnh, có vài ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên, bọn họ không rõ vì sao Hạ Thiên biết chiếc xe kia nổ lốp? Chẳng lẽ việc này do hắn làm ra? Nhưng sao có thể như vậy được?
Hạ Thiên cầm lấy điện thoại bấm số, lần này hắn gọi cho Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, là tôi.
Hạ Thiên điện thoại cho những bà vợ mà trước đây mình không biết tình hình, đầu tiên là Tôn Hinh Hinh, sau đó là Liễu Vân Mạn, Sở Dao, Thư Tịnh, ngay cả Vương Tiểu Nha cũng gọi đến hỏi thăm. Lúc này ánh mắt đám người trong xe ngày càng kỳ quái, người này đúng là quen biết quá nhiều phụ nữ, chỉ một lát mà gọi điện cho không biết bao nhiêu người.
- Người này quả nhiên là ác quỷ sắc lang.
Hứa Gia Thịnh thầm nghĩ, nhưng lại bắt đầu có chút ghen tị, hắn chơi gái cũng không thiếu nhưng không tùy tiện như tiểu tử kia, dám chơi trò một chân giẫm nhiều thuyền, bản lĩnh này đáng giá học tập.
Vệ Hiểu Đồng dùng ánh mắt buồn bực nhìn Ninh Khiết, người phụ nữ kia không ghen sao? Chồng cùng nhiều phụ nữ anh em ngọt xớt trong điện thoại, sao nàng ta lại giống như không nghe thấy như vậy?
Cảng Thành và Hongkong thật sự rất gần, vì vậy Hạ Thiên còn chưa nói chuyện với các bà vợ cho thoải mái thì đã đến nơi.
- Hạ thần y, đã đến, mời xuống xe.
Hứa Gia Thịnh lúc này xuống xe đầu tiên, hắn mở cửa xe cho Hạ Thiên, biểu hiện khách khí.
Hạ Thiên cuối cùng cũng cúp điện thoại, hắn kéo Ninh Khiết xuống xe, sau đó phát hiện mình đi đến một biệt thự gần biển. Biệt thự này có diện tích rất lớn, chính giữa là một tòa nhà lớn, bên cạnh là vài tòa nhà nhỏ hơn, nhìn qua giống như một quần thể biệt thự. Bốn phía khu biệt thự có tường cao, nơi đi vào duy nhất chính là cổng chính trước mặt hắn. Tất nhiên dối với hắn thì nơi đâu cũng là cửa, tùy tiện nhảy vào là được.
Hứa Cương và Hứa Cường nhanh chóng xuống xe, sau đó Hứa Gia Thịnh nói với Hạ Thiên:
- Hạ tiên sinh, bà Hạ, xin theo tôi vào trong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Tôi là Ninh Khiết, tạm thời đừng gọi là bà Hạ.
Ninh Khiết cuối cùng cũng mở miệng nói.
- Vâng, Ninh tiểu thư.
Hứa Gia Thịnh vội vàng sửa lại cách xưng hô, trong lòng cũng có chút vui sướng, xem ra người phụ nữ này đã giận.
Không riêng gì Hứa Gia Thịnh, Vệ Hiểu Đồng cũng nghĩ như vậy, rõ ràng Ninh Khiết bất mãn với Hạ Thiên vì vừa rồi gọi với gái, vì thế quyết định phủi sạch quan hệ.
Nhưng bọn họ cũng phát hiện Ninh Khiết khoác tay Hạ Thiên, vẫn rất thân mật, không có vẻ tức giận.
- Này, mau dẫn đường, còn ngây ra đó làm gì?
Hạ Thiên lúc này dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hứa Gia Thịnh:
- Tôi còn muốn hôm nay trở về Cảng Thành, đừng làm mất thời gian của tôi.
- Vâng, xấu hổ quá, Hạ thần y, mời.
Hứa Gia Thịnh có chút bất mãn nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, sau đó đi về phía cổng.
Vào phòng khách, Hạ Thiên phát hiện trong đây có không ít người, già trẻ nam nữ đều có, hơn chục người. Hứa Gia Thịnh vừa vào thì một giọng nói quái dị vang lên:
- Ơ, Tam đệ có vẻ rất hào hứng, bây giờ đến lúc nào rồi mà còn mang bạn gái đi dạo phố?