- À, Liên Minh Sát Thủ.
Hạ Thiên có chút hứng thú:
- Các chú chẳng lẽ đã tìm ra được Dịch Tri Ngôn rồi sao?
Trước đó Hạ Thiên đã để Jess truyền tin cho Liên Minh Sát Thủ, nhưng sau này Jess vẫn không liên lạc lại, điều này làm cho Hạ Thiên có chút bất mãn. Bây giờ hắn nhận được điện thoại của Liên Minh Sát Thủ, tất nhiên sẽ có chút phấn chấn, lần này có lẽ đã thu phục được tên ngốc Dịch Tri Ngôn rồi chứ?
- Hạ tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi không tìm thấy Dịch tiên sinh, chỗ của chúng tôi cũng không có tư liệu về hắn.
Myers trả lời, điều này làm cho Hạ Thiên rất thất vọng.
- Có phải chú muốn qua mặt anh không?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Đừng tưởng anh không biết chú nói dóc, chú giả vờ bình tĩnh cũng không có tác dụng, nhịp tim đã bán đứng chú rồi?
- Hạ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi.
Giọng điệu của Myers rất bình tĩnh nhưng không thể không có chút biến hóa:
- Chúng tôi thật sự không biết Dịch tiên sinh ở đâu, cũng không có tư liệu về ông ấy... ....
- Anh không muốn nói nhảm với chú, tóm lại chú nên nhanh chóng nói cho anh biết Dịch Tri Ngôn ở đâu, nếu không anh xử lý Liên Minh Sát Thủ của chú.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói, nếu vừa rồi hắn còn chưa xác nhận tên Myers kia có gạt mình hay không, bây giờ hắn đã hoàn toàn xác định.
- Hạ tiên sinh, anh cần gì làm cho người khác khó chịu như vậy?
Lúc đầu Myers cũng có vẻ khách khí, nhưng bây giờ giọng điệu cũng có vẻ không vui sướng gì:
- Liên Minh Sát Thủ chúng tôi trước nay có danh dự rất tốt, cũng không bán đứng tư liệu của khách hàng. Hơn nữa chúng tôi thật sự không biết thân phận chân thật của Dịch tiên sinh, anh cần gì phải bắt chúng tôi làm những việc căn bản không làm được?
- Anh đã nói rồi, anh không có thời gian nói nhảm, nếu chú đã không muốn làm như vậy thì ở đó chờ chết đi.
Hạ Thiên rất bực bội, hắn vốn không muốn hoàn toàn ký thác vào chỗ Liên Minh Sát Thủ, nếu Liên Minh Sát Thủ thật sự không tìm thấy Dịch Tri Ngôn, hắn sẽ chẳng làm gì bọn họ. Nhưng vấn đề là bây giờ Liên Minh Sát Thủ căn bản không muốn đưa tin tức, điều này lại khác biệt hoàn toàn.
- Hạ tiên sinh, tuy tôi biết rõ anh có quan hệ mật thiết với Ám Ảnh Đoàn, nhưng Liên Minh Sát Thủ chúng tôi cũng không sợ Ám Ảnh Đoàn... ....
Myers bên kia còn liên tục nói, Hạ Thiên trực tiếp cúp điện thoại, hắn không muốn tiếp tục nghe những lời dài dòng của đối phương, bây giờ hắn đang thật sự suy xét xem lúc nào nên xử lý đám Liên Minh Sát Thủ kia.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Tống Ngọc Mị lúc này khẽ hỏi.
- À, không có gì, chỉ là một tên ngốc mà thôi, không cần quan tâm đến hắn, chúng ta đi dùng cơm trước.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn quyết định tạm thời không để ý đến tên ngốc Myers, đối với hắn thì đi dùng cơm với vợ là quan trọng hơn.
- À, vậy thì được, chúng ta đi dùng cơm.
Tống Ngọc Mị cũng không tiếp tục truy vấn.
Hạ Thiên cũng không đi xa, hắn đưa Tống Ngọc Mị đến khu ăn uống ở gần khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, đi vào nhà hàng Tây mà hắn và Ninh Khiết hay dùng cơm, sau đó gọi đến mười phần bò bít tết.
Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên nhưng bọn họ không nói điều gì, ngược lại ánh mắt của đám khách nhà hàng phần lớn lại bị thu hút bởi Tống Ngọc Mị, một số người thầm nghĩ, đây là diễn viên sao?
Thật ra Tống Ngọc Mị mặc áo bào trắng cũng không bắt mắt bằng những trang phục cổ trang trước kia, nhưng nàng quá đẹp, không thể nào không thu hút sự chú ý của người khác, thậm chí còn có vài kẻ muốn tiến lên lôi kéo làm quen.
- Tống thần y sao?
Đúng lúc này một âm thanh kinh ngạc vang lên, khi âm thanh truyền đến thì một cặp nam nữ xuất hiện bên cạnh bàn ăn của Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị.
Tống Ngọc Mị có chút buồn bực, Tống thần y là ai? Nàng họ Tống, nhưng nàng không phải là thần y, Hạ Thiên là thần y nhưng hắn đâu phải họ Tống?
- Tôi không phải là Tống thần y.
Hạ Thiên quay đầu nhìn người phụ nữ kia, đó không phải là ai khác, chính là Cam Mẫn, mà người đàn ông bên cạnh nàng cũng chính là Nhâm Hiểu Phong.
Cam Mẫn không khỏi ngẩn ngơ, sau đó nàng nở nụ cười xấu hổ nói:
- Thật có lỗi, tôi nhận lầm người.
Thật ra Cam Mẫn biết mình không nhận lầm người, nhưng nàng nhìn Tống Ngọc Mị và phát hiện đó không phải là Ninh Khiết, ngay sau đó đã bắt đầu nghi ngờ Tống thần y ra ngoài quan hệ vụng trộm, vì vậy phải giả vờ như không biết.
- Chị không nhận lầm người, nhưng bây giờ tôi không còn gọi là Tống Tử, tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên đón lời:
- Chị có thể gọi tôi là Hạ thần y.
- Vâng, chào Hạ thần y.
Cam Mẫn chợt cảm thấy chóng mặt, nhưng nàng vẫn bắt chuyện.
- Tiểu Mẫn, chúng ta đừng quấy rầy Hạ thần y dùng cơm.
Nhâm Hiểu Phong lúc này mở miệng nói một câu, sau đó hắn cười xấu hổ nói:
- Hạ thần y, chúng tôi đi trước.
Nhâm Hiểu Phong kéo Cam Mẫn bước đi, hắn không dám tiếp cận Hạ Thiên, đơn giản là vì hắn từ vị thủ trưởng Phương trước nay thường hay quan tâm mà biết được chút chuyện về Hạ Thiên, vì vậy cảm thấy cách xa Hạ Thiên ra một chút sẽ tốt hơn.
- Đi ra ngoài, mau lên.
Một tiếng quát chợt vang lên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nơi cửa nhà hàng Tây chẳng biết khi nào đã xuất hiện một tên ăn mày, mà tiếng quát kia của nhân viên phục vụ nhà hàng với tên ăn mày.
- Có lầm không vậy, ăn mày mà đến được đây?
- Ăn mày cũng muốn ăn cơm tây sao?
- Trời lạnh lẽo thế này mà còn chạy đến đây ăn xin, đúng là quá đáng thương... ....
- Quá bẩn, nhìn phát ngán... ....
Đám người trong nhà hàng bình luận không ngớt, có người ghét bỏ, có người đồng tình, nhưng cũng không ai tiến lên ngăn cản tên nhân viên phục vụ đuổi tên ăn mày.
- Á, á, á... ....
Tên ăn mày liên tục kêu la nhưng không nói được câu nào, giống như hắn là một người câm, hơn nữa hắn còn liều mạng bò vào bên trong. Đúng vậy tên ăn mày chẳng những không nói được gì, còn bị gãy chân, hắn chỉ có thể chống tay bò về phía trước.
- Đừng đi vào, chỗ này có chút tiền, đi mua gì đó ăn đi.
Nhâm Hiểu Phong lắc đầu, hắn rút ra tờ một trăm đồng đưa cho tên ăn mày.
Nhưng kỳ quái là tên ăn mày không lấy tiền, hắn chụp lấy tay của Nhâm Hiểu Phong, miệng liên tục kêu lên những tiếng vô nghĩa, đồng thời dùng ngón tay chỉ vào trong.
- Ngươi muốn vào sao?
Nhâm Hiểu Phong có chút kinh ngạc, tên ăn mày này muốn vào bên trong làm gì?
Tên ăn mày gật đầu, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu, vẫn chỉ tay vào bên trong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ngươi muốn vào bên trong tìm người sao?
Nhâm Hiểu Phong lúc này hình như đã hiểu ra.
- Ớ, ớ, ớ... ....
Tên ăn mày liều mạng gật đầu, lại dùng tay chỉ vào bên trong.
Nhâm Hiểu Phong nhìn theo tay của tên ăn mày, hắn không khỏi ngẩn ngơ, điều này...Tên ăn mày chỉ vào Hạ Thiên.
Một ý nghĩ quái dị chợt bùng lên trong đầu Nhâm Hiểu Phong, tên ăn mày này, chẳng lẽ hắn bị Hạ Thiên làm cho trở thành thế này?
- Tên ăn mày kia hình như muốn tìm cậu.
Lúc này Tống Ngọc Mị cũng khẽ nói với Hạ Thiên.
- Ăn mày?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, hắn quay đầu nhìn về phía cửa nhà hàng, sau đó hắn thấy tên ăn mày kêu lớn:
- Ớ, ớ... ....
Tên ăn mày vung vẫy tay giống như muốn thu hút sự chú ý của Hạ Thiên.
- Ủa!
Trên mặt Hạ Thiên chợt xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, sau đó hắn lóe người đến bên cửa nhà hàng, lại nhìn chằm chằm vào tên ăn mày một lúc lâu:
- Thật sự đúng là anh, mới một tháng không gặp sao bây giờ anh thê thảm thế này rồi sao?
Tên ăn mày lại kêu lên vài tiếng, sau đó nước mắt chảy tràn.
- Cậu biết hắn sao?
Tống Ngọc Mị lúc này cũng đi đến rồi khẽ hỏi.
- Xem như quen biết.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn dùng một tay cầm lấy tay của tên ăn mày rồi khẽ cau mày:
- Hai chân bị đánh gãy, bị bẻ gãy mất hai ngón tay, cuống họng bị phỏng, một cây xương sườn bị đánh gãy. À, cũng không thiếu nội thương, xem ra bị đánh rất thảm.
- Là bị người ta đánh sao?
Vẻ mặt Tống Ngọc Mị chợt biến đổi, Nhâm Hiểu Phong và Cam Mẫn ở bên cạnh cũng khiếp sợ, tên ăn mày bị người ta tra tấn ra nông nổi vậy sao?
- Đúng vậy, chưa đến một tháng trước thì người này vẫn còn rất tốt.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn lầm bầm:
- Có nên giúp anh ta không nhỉ? Tôi và hắn không tính là quá quen thuộc, hình như cũng không cần giúp.
Tên ăn mày nghe được những lời này của Hạ Thiên thì quỳ rạp xuống đất, sau đó dập đầu với Hạ Thiên, rõ ràng đang hy vọng Hạ Thiên giúp mình.
- Này, đừng dập đầu, có muốn giúp hay không, trước tiên tôi phải hỏi chị Vân Thanh cái đã.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn lấy điện thoại ra bấm số của Vân Thanh.
- Chồng, cậu đã đến Cảng Thành rồi sao?
Vân Thanh lập tức nhận điện thoại, giọng nói khá quyến rũ.
- Đúng vậy, tôi đã đến từ tối qua.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Chị Vân Thanh, tôi có chuyện muốn hỏi chị, tên khốn Đàm Uy có phải là em họ của chị không?
- Đàm Uy?
Giọng điệu của Vân Thanh có hơi biến đổi:
- Chồng, sao cậu lại đột nhiên hỏi điều này, chẳng lẽ cậu gặp hắn?
- Đúng vậy, tôi vừa gặp anh ta, người này bị người ta đánh gãy chân, bây giờ rất giống ăn mày, rất thê thảm. Nếu anh ta là em họ của chị, tất nhiên tôi sẽ giúp anh ta, nhưng nếu hai bên không có quan hệ, tôi cũng không quan tâm.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, trên đời có quá nhiều ăn mày, hắn cũng không thể nào quan tâm đến tất cả cho được.
Vân Thanh ở bên kia trầm mặc một lúc, sau đó nàng khẽ nói:
- Chồng, nếu cậu có thể giúp được, cậu giúp hắn một chút.
- Vậy thì được, tôi sẽ giúp anh ta.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Chị Vân Thanh, vậy trước tiên tôi sẽ chữa trị cho anh ta, sau đó hỏi xem có chuyện gì xảy ra, sau đó sẽ điện thoại lại cho chị.
Vân Thanh khẽ lên tiéng, sau đó nàng cúp điện thoại.
Lúc này Hạ Thiên quay sang nhìn tên ăn mày:
- Này, anh rất may mắn, xem ra anh thật sự là em của chị Vân Thanh, vì vậy tôi sẽ giúp anh.
Tên ăn mày cực kỳ vui sướng, lúc này Hạ Thiên quay đầu nhìn nhân viên phục vụ nhà hàng cách đó không xa:
- Này, gói những phần bò bít tết của tôi lại, tôi muốn về nhà ăn.