Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

chương 1266: muốn phụ trách việc quản lý các nàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài tháng trước, khi Tống Ngọc Mị bắt đầu học Phiêu Miểu tâm pháp, Dạ Ngọc Mị từng nói cho nàng biết, sau khi nàng học xong, nàng sẽ là Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, mà đến lúc đó, dù nàng nói gì thì Hạ Thiên cũng sẽ đồng ý.

Sau này Tống Ngọc Mị thật sự làm như vậy, nàng thậm chí còn ăn mặc tương tự như Nguyệt Thanh Nhã, khi nàng xuất hiện trước mặt Hạ Thiên thì thật sự nghiệm chứng được những gì Dạ Ngọc Mị từng nói.

Sau đó Tống Ngọc Mị thậm chí tiến hành chút thay đổi, nàng muốn tách khỏi hình tượng của Nguyệt Thanh Nhã, nàng không muốn mỗi lần Hạ Thiên thấy mình sẽ coi là Nguyệt Thanh Nhã. Dù như vậy nàng sẽ tìm được sự sủng ái cao hơn, nhưng nàng thật sự không muốn là sản phẩm thay thế. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng bây giờ Tống Ngọc Mị phát hiện mình sai, Mị Di cũng sai, nàng căn bản không thể nào trở thành Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, dù nàng có ăn mặc y hệt đối phương, dù nàng cũng tu luyện tâm pháp của đối phương, nhưng Nguyệt Thanh Nhã là Nguyệt Thanh Nhã, độc nhất vô nhị, trên đời này không ai có thể trở thành Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, dù là nàng cũng không thể.

Tống Ngọc Mị tin, Hạ Thiên có lẽ thấy được sự tương tự của nàng với Nguyệt Thanh Nhã, nhưng hắn vẫn tìm ra được sự khác biệt giữa hai bên. Nàng tin, không cần là một Hạ Thiên cực kỳ quen thuộc với Nguyệt Thanh Nhã, dù là bất kỳ người nào thì cũng có thể nhận ra sự khác nhau giữa nàng và Nguyệt Thanh Nhã.

Nguyệt Thanh Nhã thật sự xinh đẹp không gì sánh kịp, quyến rũ tuyệt thế vô song, cũng không ai bắt chước được, không ai thay thế được. Lúc này Tống Ngọc Mị chợt phát hiện mình và Nguyệt Thanh Nhã chênh lệch quá lớn, nếu có thể so với Nguyệt Thanh Nhã, chỉ có Mị Di, chỉ có Mị Di phong tư trác tuyệt và quyến rũ vô song mới theo kịp.

Tống Ngọc Mị thân là Tống đại tiểu thư của Tống gia, nàng là một trong bốn đóa hoa thủ đô, nàng cũng rất kiêu ngạo. Nàng trước nay không nghi ngờ vẻ đẹp của mình, cũng không nghi ngờ sức quyến rũ của mình, nàng biết rõ trên đời này có nhiều phụ nữ đẹp, nhưng trước mặt người khác thì trước nay nàng thấy mình không thua kém bọn họ. Trên đời này chỉ có một người phụ nữ làm nàng phải thừa nhận mình thua kém, đó chính là Mị Di, mà bây giờ lại có thêm một người thứ hai, đó Nguyệt Thanh Nhã trước mắt.

- Thần tiên tỷ tỷ, chị ấy là Tống Ngọc Mị, là người tối qua tôi đã nói.

Hạ Thiên lúc này vẫn ôm Nguyệt Thanh Nhã:

- Chị ấy là người muốn gặp Dạ Ngọc Mị.

- Đừng gọi Tiểu Mị như vậy.

Nguyệt Thanh Nhã dùng giọng dịu dàng và có chút trách cứ nói:

- Thế này đi, cậu không muốn gặp Tiểu Mị, hay là để tôi đưa cô ấy đi gặp Tiểu Mị.

Nguyệt Thanh Nhã nói đến đây thì nhìn về phía Liễu Mộng, khi thấy Liễu Mộng có vẻ không vui, khóe miệng nàng lại lộ ra nụ cười khẽ:

- Mộng Mộng cũng rất nhớ cậu, trước tiên cậu đi với cô ấy, nếu không sẽ sinh ra hờn dỗi.

- Nhưng thần tiên tỷ tỷ, tôi cũng rất nhớ chị.

Hạ Thiên ôm eo Nguyệt Thanh Nhã, ngửi mùi hương trên người nàng, có chút không nỡ buông nàng ra.

- Tiểu sắc lang, dưới chân núi cậu còn nhiều người phụ nữ mong chờ, cậu cũng cần phải phụ trách với họ, cậu không được vừa về đã ôm chầm lấy chị đây, như vậy là không được.

Nguyệt Thanh Nhã vẫn rất dịu dàng.

- Thần tiên tỷ tỷ, tôi biết rõ điều này, tôi cũng sẽ có trách nhiệm với bọn họ, nhưng bây giờ tôi chỉ nhớ đến chị mà thôi.

Hạ Thiên cũng không buông Nguyệt Thanh Nhã ra.

- Được rồi, trước tiên cậu đưa Mộng Mộng đi chơi, đến tối lên núi tìm tôi là được.

Nguyệt Thanh Nhã dịu dàng nói:

- Những ngày qua Mộng Mộng cũng thường xuyên đến đây ngủ.

- Vậy thì được, thần tiên tỷ tỷ, trước tiên tôi đi chơi với chị Mộng, đến tối sẽ về.

Hạ Thiên cuối cùng cũng đồng ý, có chút không muốn khi buông Nguyệt Thanh Nhã ra, sau đó nhìn Tống Ngọc Mị cách đó không xa:

- Vợ Mị Mị, thần tiên tỷ tỷ sẽ đưa chị đi gặp Dạ Ngọc Mị kia, tôi sẽ không đi.

- Sao?

Tống Ngọc Mị nãy giờ luôn nhìn Nguyệt Thanh Nhã, vì vậy mà ngây cả người, khi nghe được âm thanh của Hạ Thiên thì nàng mới chợt giật mình thanh tỉnh, nhưng sau khi nghe nói Nguyệt Thanh Nhã sẽ đưa mình đến gặp Mị Di, nàng chợt cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, vì vậy vội vàng gật đầu nói:

- Được, tốt quá.

- Thần tiên tỷ tỷ, vợ Mị Mị, chúng ta đi trước.

Hạ Thiên nói một câu rồi lóe người đến bên cạnh Liễu Mộng:

- Chị Mộng, chúng ta xuống núi chơi.

- Được.

Trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Mộng nhanh chóng lộ ra vẻ hân hoan, nàng chợt ôm lấy cổ của Hạ Thiên, sau đó hôn lên một cái:

- Tiểu bại hoại, cũng là cậu tốt nhất.

Liễu Mộng ghé cặp môi đỏ mọng sát bên tai Hạ Thiên, sau đó nàng cười hì hì:

- Chúng ta đi chơi, đến tối sẽ cho cậu ăn bánh bao.

- Chị Mộng, thật ra cũng không cần chờ đến tối mới ăn bánh bao.

Hạ Thiên cười hì hì, sau đó ôm lấy Liễu Mộng rồi bay đi.

Nguyệt Thanh Nhã lẳng lặng nhìn phương hướng Hạ Thiên bỏ đi, mãi đến khi Hạ Thiên biến mất trong tầm mắt thì nàng mới thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn lên người Tống Ngọc Mị.

- Chị sẽ gọi em là Ngọc Mị, thật ra em không biết, trước nay chị đã muốn gặp mặt em.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ cười với Tống Ngọc Mị.

- Em...Em nên gọi chị là Tô tiểu thư hay Nguyệt tiên tử hoặc Nguyệt Di?

Tống Ngọc Mị có chút chần chừ, nàng dùng giọng xấu hổ hỏi.

Trước mặt người khác thì Tống Ngọc Mị là tiên tử, nhưng trước mặt Nguyệt Thanh Nhã thì nàng biến thành một người phụ nữ bình thường, trước mặt người khác thì nàng luôn tỉnh táo, nhưng bây giờ đứng trước mặt Nguyệt Thanh Nhã thì nàng khá thận trọng.

- Em cũng giống như Mộng Mộng, gọi chị một tiếng chị Nguyệt là được. Chị lớn tuổi hơn em, lại biết tiểu sắc lang sớm hơn, vì vậy chị thấy mình làm chị cũng có vẻ phù hợp.

Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười, giọng dịu dàng còn mang theo chút hương vị an ủi:

- Ngọc Mị, em cũng đừng căng thẳng, chúng ta sau này là người một nhà, em không nên cảm thấy thận trọng như vậy.

- Vâng, chị Nguyệt!

Tống Ngọc Mị gật đầu, nàng vừa rồi biểu hiện tuy giống một cô gái bình thường, nhưng nàng dù sao cũng không phải là một cô gái bình thường, vì vậy nàng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, sau đó chợt nhớ đến lời nói vừa rồi của đối phương:

- Chị Nguyệt, vừa rồi chị nói đã muốn sớm gặp mặt em, là vì Hạ Thiên nhắc đến em sao?

Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu:

- Tiểu sắc lang kia tuy đã từng nhắc nhiều chuyện về em, nhưng chị muốn gặp em, điều này cũng không vì cậu ấy, mà vì Tiểu Mị, cũng chính là Mị Di trong lời nói của em.

- Mị Di đã từng nhắc về em với chị sao?

Tống Ngọc Mị chợt hỏi, trong giọng nói có chút kích động, cuối cùng nàng cũng không chờ được mà phải hỏi:

- Mị Di bây giờ đang ở đâu?

- Cô ấy ở bên kia.

Nguyệt Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn về phương xa:

- Đi thôi, bây giờ chị đưa em đi gặp mặt cô ấy.

Nguyệt Thanh Nhã di động bước chân bay về một phía Thanh Phong Sơn, Tống Ngọc Mị cũng chăm chú đi theo. Nguyệt Thanh Nhã đi không nhanh, Tống Ngọc Mị tất nhiên có thể theo kịp. Dù Tống Ngọc Mị biết Nguyệt Thanh Nhã và mình rất dễ dàng phân biệt, nhưng thực tế nếu nhìn từ xa, hai người thật sự giống như một cặp chị em.

Cả hai bay đến sườn núi phía bên kia của Thanh Phong Sơn, sau đó đi lên một lúc, cuối cùng Nguyệt Thanh Nhã cũng dừng bước, ánh mắt của nàng nhìn về phía một tòa nhà đá cách đó vài trăm mét:

- Đó là chỗ ở của Tiểu Mị.

Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng không kìm nén được tâm tình bức thiết, vì vậy nàng cũng không nói điều gì, chỉ nhanh chóng nhào về phía nhà đá. Nguyệt Thanh Nhã cũng không cản chân Tống Ngọc Mị, cũng không đuổi theo, chỉ lẳng lẳng đứng yên nhìn Tống Ngọc Mị hiện ra ngoài nhà đá.

- Nguyệt Thanh Nhã, hôm nay cô lại muốn gì?

Âm thanh từ nhà đá truyền ra.

Tống Ngọc Mị nghe được âm thanh này mà vành mắt hơi đỏ, nước mắt không khỏi trào ra, giọng điệu chợt nghẹn ngào:

- Mị Di, là tôi.

Trong nhà đá chợt trầm mặc, không có bất kỳ âm thanh nào, giống như căn bản không có người.

Tống Ngọc Mị cứ lẳng lặng đứng ngoài căn nhà đá như vậy, cũng không nhúc nhích, cũng không nói gì thêm. Nàng đứng như vậy hơn ba phút, cuối cùng mới nghe thấy âm thanh của Mị Di:

- Vào đi.

Tống Ngọc Mị không chút chần chừ, nàng nhào vào trong nhà đá, sau đó nàng thấy trên giường đá trong căn nhà đá đơn sơ có một chiếc giường đá, có một người phụ nữ xinh đẹp vô song ngồi bên trên, chính là Mị Di mà nàng mong nhớ từng ngày.

- Mị Di, có khỏe không?

Tống Ngọc Mị vẫn có chút nghẹn ngào, nàng rất muốn bổ nhào vào lòng Dạ Ngọc Mị, nhưng nàng không dám làm thế, vì mối quan hệ giữa nàng và Dạ Ngọc Mị thật sự còn chưa thân mật đến mức độ như thế.

- Tôi rất khỏe.

Dạ Ngọc Mị vẫn rất lạnh lùng, nhưng rõ ràng là ôn hòa hơn so với trước kia.

Lúc này trong mắt Dạ Ngọc Mị chợt bắn ra hai luồng hàn quang, giọng điệu cũng lạnh lùng hẳn lên:

- Cô có quan hệ thế nào với Hạ Thiên?

Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ, nàng nhìn biểu cảm của Tống Ngọc Mị, nàng không biết nên trả lời thế nào cho tốt.

...

Dưới Thanh Phong Sơn, Hạ Thiên và Liễu Mộng nhanh chóng bước đi tay trong tay, cả hai đi xuống Thanh Phong thôn.

Lúc này đường vào thôn vẫn nườm nượp kẻ đến người đi, phần lớn là bận rộn, nhưng người thật sự đến đây du lịch là rất ít, tất nhiên còn có vài kẻ đến để theo đuổi ngôi sao.

- Tiểu bại hoại, thật ra điện ảnh cũng rất thú vị, nhưng lúc bắt đầu tên đạo diễn kia luôn muốn quay theo các tư thế, chị cảm thấy không thích. Sau đó chị tự nghĩ ra cách diễn của mình, như vậy vui vẻ hơn.

Liễu Mộng chỉ vào một căn nhà cách đó không xa:

- Thật ra chị thích quay phim trên núi, đáng tiếc là bọn họ không thể nào đi lên. Đúng rồi, tên đạo diễn kia nói, sau khi lấy cảnh ở đây xong sẽ đi đến chỗ khác quay phim, nhưng những thứ kia không liên quan đến chị, tiểu bại hoại, cậu nói chị không đi mà chuyên theo cậu có được không?

- Tất nhiên là được.

Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi.

- Thật sự sao?

Liễu Mộng chợt vui vẻ:

- Chị biết ngay mà, tiểu bại hoại rất có nhiều thứ để chơi đùa.

- Liễu tiểu thư, chị ở đây sao?

Đúng lúc này một âm thanh vui sướng vang lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio