- Băng Băng, chị nhớ tôi không? Tôi sẽ sang ngay.
Hạ Thiên tiếp điện thoại, hắn nhanh chóng nói, đối với Lãnh Băng Băng hắn luôn có một tình cảm tha thiết, hắn cũng không che giấu nó, mỗi lần nàng muốn, hắn luôn xuất hiện.
Cũng vì vậy mà khi nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng, Hạ Thiên cũng không hỏi có chuyện gì, chuẩn bị chạy đến.
- Tôi chưa về nhà.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói:
- Tôi còn ở đồn cảnh sát.
- Tôi sẽ nhanh chóng đến đồn cảnh sát.
Hạ Thiên cũng không hỏi có chuyện gì mà cúp điện thoại, sau đó nhìn Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, chị cứ đưa tất cả về nhà, tôi đi tìm Băng Băng, thuận tiện nói với Tiểu Kiều, tối tôi không về.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương lên tiếng, nàng chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã biến mất.
Tiểu Yêu Tinh không nhịn được phải lẩm bẩm:
- Chồng quá bất công, sao lại yêu mến chị Băng Băng kia như vậy?
Vài giây sau Tiểu Yêu Tinh bắt đầu tự trả lời:
- Chắc ngực lớn lắm đây.
...
Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất đến cục công an quận Đông, lần này hắn trực tiếp bay lên trời, vì vậy chỉ vài phút đã tìm đến với Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng cũng không ở trong phòng làm việc, nàng đang đứng ở ngoài phòng thẩm vấn, xem ra đang bận rộn vì một vụ án nào đó.
- Băng Băng, đã muộn rồi, sao còn ở đây? Đi, tôi đưa chị về nhà.
Hạ Thiên vừa thấy Lãnh Băng Băng thì định kéo đi.
Trong cục công an cũng không thiếu người, ai cũng tán thành lời nói của Hạ Thiên, đã trễ rồi, nên về nhà. Phải biết rằng bây giờ đã mười giờ tối nhưng cục trưởng Lãnh Băng Băng có mang vẫn ở lại, mọi người cũng không dám ra về, vì thế ai cũng mong ngóng nàng tan tầm, như vậy bọn họ mới có thể ra về.
Còn Hạ Thiên, tuy xuất hiện đột ngột nhưng cũng không làm người khác bất ngờ, vì mỗi lần hắn đều xuất hiện như vậy.
- Có một vụ hung án giết người, nếu không sớm vạch trần sẽ làm lòng người bàng hoàng.
Lãnh Băng Băng khẽ giải thích:
- Sức khỏe của tôi không có vấn đề, cậu cũng không phải không biết, tôi tuy có mang nhưng còn mạnh hơn cả người bình thường.
Những lời này của Lãnh Băng Băng thật sự không phải là giả, nếu sức khỏe của nàng có vấn đề, nàng có dám tiếp tục điên cuồng trên giường với Hạ Thiên cả tháng qua sao?
Dù nàng dám thì Hạ Thiên cũng không dám.
- Băng Băng, vụ án này chị giao cho bọn họ đi làm là được.
Hạ Thiên nói đến đây thì dùng ánh mắt bất mãn nhìn đám cảnh sát khác:
- Này, các anh không thể nhanh chóng bắt hung thủ sao?
Mọi người tỏ ra xấu hổ, bọn họ cũng không dám nói Lãnh Băng Băng không nên nắm vụ này, tất nhiên bọn họ phải thừa nhận, nếu Lãnh Băng Băng xử lý vụ án thì tốc độ phá án sẽ nhanh hơn rất nhiều. Vì vậy mà khi vụ án được báo cho cảnh sát vào buổi sáng, sự việc đã phát sinh trong đêm, đến trưa thì Lãnh Băng Băng đã đã xác định được người hiềm nghi, mà đến tối thì kẻ này đã bị bắt về đồn, sau đó bắt đầu thẩm vấn. Nhưng khi thẩm vấn thì phát sinh phiền phức, vì thế lúc này cũng không có thêm tiến triển gì.
- Thật ra tôi đã bắt được một kẻ tình nghi, bây giờ đang trong phòng thẩm vấn, nhưng có một vấn đề, tôi vừa rồi điện thoại định hỏi cậu, không ngờ cậu đã chạy đến đây.
Lãnh Băng Băng khẽ nói.
Hạ Thiên lúc này mới hiểu, vị vợ cảnh sát tỷ tỷ này điện thoại cho mình là có điều cần hỏi.
- Băng Băng, chị có nghi vấn về vấn đề gì?
Hạ Thiên liền hỏi, hắn thầm nghĩ giúp Lãnh Băng Băng giải quyết tên tình nghi này, sau đó đưa nàng về nhà.
- Cậu xem đoạn băng này đi.
Lãnh Băng Băng mở một đoạn băng, bên trong có một người đàn ông bình tĩnh đi đến thang máy, người này đeo bao tay, còn mang theo một túi đồ lớn, trên đầu đeo mũ, nhìn giống như đang cố gắng che giấu hành tung. Nhưng khi người này đi vào thang máy lại giống như bị thứ gì đó kích thích, vô thức gãi gãi cổ, sau đó không cẩn thận ngẩng đầu lên để cho camera chụp được gương mặt.
- Đây là nội dung camera khi vụ án xảy ra, người này cũng là kẻ bị hiềm nghi lớn nhất, hắn và người bị hại có quen biết, nhưng cũng có chút hiềm khích, vì vậy mà chúng tôi mới bắt đến, cậu xem, cậu có cảm thấy bọn họ là một không?
Lãnh Băng Băng vừa nói vừa đưa một tấm hình cho Hạ Thiên:
- Đây là hình tôi vừa chụp.
- Có vẻ là một người.
Hạ Thiên nhìn nhìn rồi gật đầu.
- Căn cứ vào phần mềm máy tính thì đây cũng là một người, nhưng khi chúng tôi đưa người về thì phát hiện một vấn đề.
Lãnh Băng Băng kéo Hạ Thiên đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn, sau đó nàng chỉ vào kẻ tình nghi rồi nói:
- Cậu xem, chính là anh ta, tên là Vương Thượng Quang.
Hạ Thiên nhìn qua, nhìn dung mạo thì tên Vương Thượng Quang này thật sự là giống hệt như hình ảnh trên camera, cũng là một người đàn ông hơn bốn mươi, nhìn vẻ mặt có chút thất vọng, nhưng khi nhìn vào lại thấy không đúng.
- Sao hắn lại đi xe lăn?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Đây là vấn đề, tám năm trước anh ta gặp tai nạn xe hơi, sau đó luôn ngồi trong xe lăn, không riêng gì anh ta có thể chứng minh, bệnh viện cũng có thể chứng minh.
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
- Bây giờ vấn đề là như vậy, căn cứ vào hình ảnh, chúng ta xác định là anh ta, nhưng anh ta bị liệt, căn bản không thể đi lại, vì thế không tương xứng với hình ảnh trong đoạn băng.
Hơn nữa một người ngồi xe lăn muốn hành hung kẻ khác cũng không thể, chúng tôi đã vào bệnh viện điều tra, tuần trước anh ta đến kiểm tra, tình huống vẫn không chút tốt đẹp, hai chân vô lực, không có khả năng đi lại. Nhưng tôi lại cảm thấy hung thủ chính là anh ấy, vì vậy mới hỏi cậu, một người liệt có thể đột nhiên đứng lên không?
- Băng Băng, điều này thật ra cũng có thể, có vài người bị liệt chẳng qua vì gặp vấn đề về tâm lý, gặp phải kích thích thì có thể đứng lên.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Còn có một số tên giả vờ liệt, cũng không phải là thật sự bị liệt.
- Cậu biết tình huống của anh ta là thế nào không?
Lãnh Băng Băng lại hỏi.
- À, trước tiên tôi kiểm tra cái đã.
Hạ Thiên đi đến bên cạnh bàn thẩm vấn, hắn vươn tay chụp lấy tay của Vương Thượng Quang.
- Cậu làm gì?
Vương Thượng Quang chợt có chút hoảng sợ, hắn la lên, giống như có chút sợ hãi vì bị người khác đụng vào người.
Hạ Thiên không quan tâm đến Vương Thượng Quang, hắn thu hồi tay, sau đó dùng ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn đối phương:
- Thì ra anh là một kẻ điên.
- Tôi không điên.
Vương Thượng Quang dùng ánh mắt căm thù nhìn Hạ Thiên, còn có chú sợ hãi.
- Chồng, anh ta bị tâm thần sao? Có ý gì?
Lãnh Băng Băng cũng có chút mơ hồ, đám cảnh sát đang nhìn vào camera quản chế cũng phát bực, người này chỉ là tàn phế mà thôi, sao lại tâm thần rồi?
- Băng Băng, trước kia tôi đã gặp qua nhiều kẻ tâm thần, vì vậy tôi có thể thấy rõ, người này thật ra bị bệnh tâm thần. À, cụ thể là bị bệnh đa nhân cách.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Trong người anh ta có hai nhân cách, trong đó có một nhân cách khi mạnh mẽ sẽ cảm thấy chân bị liệt, không thể nào đi lại, nhưng khi một nhân cách khác bùng lên, hắn sẽ trở lại là kẻ bình thường. Tôi đã điều tra tình huống cụ thể của anh ta, trước kia từng bị thương, nhưng bây giờ thương thế đã cực kỳ tốt, không ảnh hưởng gì đến chân.
Hạ Thiên nói đến đây thì nắm chặt lấy eo nhỏ của Lãnh Băng Băng:
- Băng Băng, trực tiếp giam anh ta lại, anh ta là hung thủ giết người, bây giờ chúng ta không còn việc gì, chúng ta về thôi.
Lãnh Băng Băng lại lắc đầu, nàng chợt lo lắng:
- Chồng, việc này chỉ sợ không dễ giải quyết như vậy, nếu anh ta thật sự là đa nhân cách, như vậy càng thêm phiền, vì căn bản không thể nhận hình phạt, nhiều lắm chỉ có thể đưa vào bệnh viện tâm thần mà thôi.
- Ha ha ha ha...
Vương Thượng Quang chút đó có chút sợ hãi chợt cười lên như điên, sau đó đứng khỏi xe lăn nở nục cười đắc ý:
- Đúng vậy, người là tao giết, chúng mày căn bản đếch là gì được tao, tao là bệnh nhân tâm thần, kẻ tâm thần giết người sẽ không phải ngồi tù, ha ha ha...
- Vương Thượng Quang, đừng kiêu ngạo như vậy, dù anh không phải ngồi tù cũng phải chết dần trong bệnh viện tâm thần.
Lãnh Băng Băng hừ một tiếng nói.
- Không sao, tao sẽ ra ngay thôi.
Vương Thượng Quang chẳng quan tâm:
- Còn nữa, đừng gọi tao là Vương Thượng Quang, tao không phải là thằng Vương Thượng Quang phế vật kia, tao là Vương Quang Thượng. Dù là ai cũng không bắt được tao, cô cũng nên cẩn thận, sau này ra khỏi bệnh viện tâm thần, tao sẽ cho biết tay.
- Thằng này quá kiêu ngạo.
Đám cảnh sát bên ngoài phòng thẩm vấn chợt nổi nóng, sau đó lại có chút đồng tình:
- Thằng ngu kia dám hù cục trưởng Lãnh trước mặt Hạ Thiên. Nguồn:
- Thằng ngu.
Hạ Thiên nhìn tên khốn tự xưng là Vương Quang Thượng:
- Mày chết chắc rồi.
Hạ Thiên lấy ngân châm, định đâm chết đối phương, nhưng Lãnh Băng Băng giữ lại:
- Đừng, không nên giết hắn như vậy.
Đám cảnh sát bên ngoài chợt ngây người, Hạ Thiên đúng là trâu bò, muốn xử lý đối phương mà không chút cố kỵ.
- Được rồi, tôi sẽ cho đối phương biết tay.
Hạ Thiên cầm ngân châm đâm vài cái lên người Vương Quang Thượng, sau đó nhìn Lãnh Băng Băng:
- Băng Băng, người này có một phần nhân cách đã bị tôi phong bế, bây giờ hắn chỉ còn một nhân cách, vì vậy không còn là bệnh tâm thần, trực tiếp nhốt vào tù là được. À, chị có thể đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra, có thể phát hiện đối phương giả liệt, không phải tên này giết cả nhà người ta sao? Tử hình là cái chắc.
- À, chỉ cần tinh thần không có vấn đề, chắc chắn sẽ bị phán tử hình.
Lãnh Băng Băng cũng rất xác định, sau đó nàng thở dài một hơi:
- Chồng, bây giờ không có vấn đề, đã giải quyết hết rồi.