- Thần tiên tỷ tỷ sẽ luôn vẻ vang vì tôi.
Hạ Thiên tỏ ra không thèm quan tâm:
- Tôi đã sớm nói rồi, tôi là thầy thuốc, không riêng gì thuốc độc, tất cả dược vật đều là vũ khí của tôi, các người có thể sử dụng vũ khí, sao tôi không thể dùng độc dược?
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng mà không nói nữa.
- Đi thôi, Em Chân Dài, chúng ta quay về khách sạn làm thuốc độc.
Hạ Thiên nhấc túi dược vật lên rồi lóe người biến mất.
- Là cậu làm ra thuốc độc, không liên quan đến tôi.
Dạ Ngọc Mị nói rồi chạy theo.
Mười phút sau Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị chợt lặng lẽ không tiếng động mà xuất hiện trong phòng khách sạn, sau đó Hạ Thiên chế thuốc độc mà Dạ Ngọc Mị thì ở bên cạnh xem xét.
Mà lúc này nàng cũng không biết, đám người kia phát hiện Hạ Thiên chưa ra khỏi cửa, lại tưởng rằng hắn đang ở vào trong sự nghiệp sinh sôi nảy nở vĩ đại của nhân loại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong một tòa biệt thự ở vị trí cách Hồ Nguyệt Lạc hơn mười cây số, người đàn ông gọi là Quân thiếu gia kia có vẻ mặt âm trầm và cực kỳ khó coi. Cũng giống như tối qua, hắn đang ngồi cạnh bể bơi, khác biệt chính là không còn người đẹp bikini giúp hắn mát xa, vì người đẹp bikini hôm qua đã chết trong bể bơi.
Điện thoại vang lên dồn dập, Quân thiếu gia chợt cầm lấy điện thoại, nghe máy:
- Thế nào? Còn đường sống không?
- Chạy đi.
Đầu dây bên kia truyền đến một lời đề nghị đơn giản.
- Muốn chạy đi đâu?
Gương mặt Quân thiếu gia có hơi run.
- Ra nước ngoài, chỉ như vậy mới còn mạng.
Đầu dây bên kia cho ra lời đề nghị.
- Tôi căn bản không có chuẩn bị, bây giờ tùy tiện xuất ngoại, căn bản chỉ là hai bàn tay trắng.
Quân thiếu gia tất nhiên sẽ không an lòng.
- Ít nhất thì cậu vẫn còn mạng.
Đối phương nói một câu như vậy rồi cúp điện thoại.
Vẻ mặt Quân thiếu gia chợt biến đổi, cuối cùng cũng đứng lên từ ghế dựa, xoay người đi vào phòng trong.
Nhưng vừa đi được vài bước thì Quân thiếu gia chợt dừng lại, vì hắn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi về phía mình. Người phụ nữ kia hơn ba mươi, mặc sườn xám, dáng người được buộc quanh biểu hiện vẻ quyến rũ tuyệt đỉnh, cực kỳ mê người.
Trong mắt Quân thiếu gia lóe lên cái nhìn lửa nóng, nhưng ngay sau đó hắn đã vội vàng áp chế, vì hắn biết người phụ nữ này chính là thứ mà lão già kia độc chiếm, hắn không thể động vào. Nếu hắn thật sự muốn động đến nàng thì phải đợi đến khi lão già kia chết đi, nhưng bây giờ nếu làm không tốt thì hắn sẽ chết trước ông ấy.
- Chị Linh, sao lại rảnh rổi đến đây?
Quân thiếu gia miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dùng giọng khách khí nói.
- Quân thiếu gia biết rồi còn cố hỏi.
Người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra lạnh lẽo:
- Ông cụ mất hứng, vì anh làm hư hại mọi chuyện.
- Chị Linh, tôi đã nói rồi, vụ nổ ở khách sạn không liên quan đến tôi.
Quân thiếu gia thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt lại cười nói.
- Quân thiếu gia, anh có thừa nhận hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Hạ Thiên sẽ nhanh chóng điều tra được anh.
Vẻ mặt chị Linh không còn lạnh lẽo, nhưng trong mắt nàng lại có chút đùa cợt:
- Anh cảm thấy hắn sẽ tin lời giải thích đó sao?
- Chị Linh, chị đến đây không phải nói với tôi những lời đó chứ?
Quân thiếu gia miễn cưỡng cười, trong giọng nói mơ hồ có chút tức giận.
- Trần Thiếu Quân, còn nhớ rõ năm xưa không, tôi đã nói rồi.
Chị Linh chợt cười, nụ cười quỷ dị:
- Tôi nói rồi, tôi sẽ báo thù.
Vẻ mặt Quân thiếu gia cũng chính là Trần Thiếu Quân chợt biến đổi, giọng điệu càng thêm miễn cưỡng:
- Chị Linh, tôi không hiểu chị nói gì.
- Trần Thiếu Quân, thật ra tôi nên cảm tạ anh, trước kia anh nói cho tôi biết, phụ nữ chỉ là đồ chơi của đàn ông, khác nhau là làm đồ chơi của ai. Anh còn nói, nếu tên đàn ông chơi tôi có thân phận cao quý, như vậy món đồ chơi như tôi cũng sẽ trở nên cao quý.
Chị Linh nhìn Trần Thiếu Quân bằng ánh mắt tràn đầy thù hận:
- Tôi vẫn còn nhớ rất rõ những lời anh nói, tôi đã nói rồi, tôi sẽ báo thù. Anh hại chết chồng tôi, hại chết con tôi, anh cho rằng tôi thật sự quên sao? Anh cho rằng tôi thật sự cam tâm làm món đồ chơi cho lão già kia sao? Tôi tìm mọi cách làm vừa lòng ông ta, chỉ vì ngày hôm nay mà thôi.
- Trình Linh, cô chơi trò ném đá xuống giếng sao?
Trần Thiếu Quân cuối cùng cũng không khách khí được nữa, hắn hừ lạnh:
- Tôi cũng cho cô biết, đồ chơi cuối cùng cũng chỉ là món đồ chơi, dù là đồ chơi cao quý thì cũng vậy mà thôi, không có tư cách quay lại làm người. Đừng tưởng trên người cô có thằng già kia nằm đè lên thì thích làm sao thì làm.
- Anh sai rồi, tôi không phải chơi trò ném đá xuống giếng, tôi chỉ thừa thắng xông lên thôi.
Trình Linh khẽ cười:
- Quân thiếu gia, anh cho rằng khách sạn nổ là chuyện cấp dưới nghĩ sai ý mình sao?
- Là cô làm?
Trần Thiếu Quân chợt hiểu ra, hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Trình Linh:
- Cô cố ý hại tôi?
- Đúng vậy, tôi hại anh, tôi nói rồi, tôi sẽ trả thù, mà anh xong đời, lão già kia cũng xong đời.
Trên mặt Trình Linh chợt lộ ra vẻ khủng bố:
- Vì các người chọc vào một kẻ không thể trêu vào, đó là Hạ Thiên, ngay sau đó tổ chức âm độc của các người sẽ bị nhổ cỏ tận gốc.
- Muốn mượn tay kẻ khác để giết người sao?
Trần Thiếu Quân hừ lạnh một tiếng:
- Trình Linh, cô nghĩ quá dễ dàng rồi, Hạ Thiên cũng chưa chắc chỉ biết mình tôi.
- Trần Thiếu Quân, anh đúng là không có đầu óc.
Trình Linh lắc đầu:
- Anh sẽ cho rằng, bây giờ chỉ có Hạ Thiên muốn giết anh sao? Anh cho rằng lão già chết tiệt kia sẽ đồng ý cho anh sống?
Vẻ mặt Trần Thiếu Quân chợt trầm xuống, một cảm giác bất yên chợt bùng lên.
- Trần Thiếu Quân, anh muốn tự mình ra tay hay để tôi tự ra tay?
Trình Linh đưa mắt nhìn Trần Thiếu Quân, giống như đang nhìn người chết.
- Tôi cho cô ra đi trước.
Trần Thiếu Quân thẹn quá hóa giận, hắn nhào về phía Trình Linh.
Nhưng đúng lúc này một bóng đen lóe lên, một người đàn ông hắc y cao lớn đứng chắn trước mặt Trình Linh.
- Tứ ca, là anh?
Trần Thiếu Quân nhìn người đàn ông hắc y mà cảm thấy khó tin.
- Quân thiếu gia, lên đường bình an.
Người đàn ông hắc ý hừ lạnh một tiếng, đột nhiên chém ra một quyền.
Trần Thiếu Quân muốn tránh né nhưng tốc độ phản ứng của hắn không kịp tốc độ của người đàn ông hắc y, vì vậy mà một quyền của đối phương chém lên đầu hắn.
Trần Thiếu Quân cảm thấy đầu óc u ám, cơ thể rơi xuống bể bơi, cứ như vậy mà hôn mê.
Trình Linh đứng bên cạnh bể bơi, nhìn Trần Thiếu Quân mà không động đậy. Nàng đang chời đợi, đợi đến khi đối phương hoàn toàn chết nàng mới bỏ đi.
Trình Linh cứ đứng như vậy hơn một phút, mãi đến lúc người đàn ông hắc y lên tiếng:
- Chị Linh, hắn đã chết, chúng ta đi thôi, người của cục an ninh quốc gia sợ rằng sẽ sắp đến đây rồi.
Trình Linh khẽ gật đầu, cuối cùng nàng nhìn thi thể của Trần Thiếu Quân đang nổi trong bể bơi, mới xoay người bỏ đi.
Mặt trời lên cao, đám quan viên cảm thấy rất nóng ruột, tên Hạ Thiên này đúng là, giữa trưa mà còn ngủ.
Hạ Thiên đang ngủ, nhưng điều căm tức làm đám quan viên ở bên ngoài muốn vào trong nghỉ ngơi một chút cũng không xong, đều bị chặn bên ngoài. Lúc này bên ngoài cũng không có ghế ngồi, bọn họ đứng vài giờ, mãi đến khi đầu váng mắt hoa, hai chân mỏi nhừ.
Bọn họ cũng chẳng phải không muốn về, nhưng vấn đề là bọn họ không có chỗ nào để đi, vì vị chủ tịch thành phố kia còn chưa đi, cục trưởng Hào cục công an thành phố cũng chưa đi. Thực tế cả buổi sáng vị chủ tịch Đường và cục trưởng Hào kia nhiều lần to nhỏ với nhau, không biết bọn họ nói gì, nhìn qua có vẻ hai bên rất quen thuộc.
Hào Phỉ Phỉ nhìn Tống Quang Chấn, nàng rất muốn biết vị tiểu thư trong miệng đối phương có thân phận gì, đến bây giờ nàng còn chưa biết mối quan hệ giữa Hạ Thiên và người phụ nữ xinh đẹp kia là gì?
Nhưng Hào Phỉ Phỉ còn biết bây giờ Hạ Thiên chưa thức dậy, tối hôm qua hắn ngủ muộn, bên cạnh còn có một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, đừng nói là bây giờ còn chưa thức, dù đến tối mới thức cũng là bình thường.
Ai cũng cho rằng Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đang vui sướng quên cả đất trời, nhưng không biết hắn chẳng đi ra chỉ vì đang chế tạo thuốc độc.
Dạ Ngọc Mị tận mắt nhìn Hạ Thiên chế biến bao dược vật thành một bình thuốc nhỏ, sau đó thấy hắn lấy vài hộp ngân châm vừa mua để biến thành hắc châm chứa độc dược.
Nàng vừa thầm mắng đối phương hèn hạ, đồng thời cũng không khỏi nhớ đến tình huống lần đầu tiên gặp mặt hắn, nàng nhớ hắn từng nói mình là thầy thuốc. Vì vậy hắn lấy độc dược làm vũ khí cũng bình thường, nhưng Dạ Ngọc Mị cảm thấy, tên khốn này bây giờ là sát thủ không từ thủ đoạn, vì giết chết đám người Phiêu Miểu tiên môn mà có thể dùng mọi thủ đoạn.
Nếu Hạ Thiên biết được ý nghĩ của Dạ Ngọc Mị, hắn nhất định sẽ cảm thấy nàng nói đúng. Không sai, vì bảo vệ thần tiên tỷ tỷ, hắn nhất định không từ thủ đoạn, dù đối phương công lực cao cường, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn, dù là thế giới này hay là đại lục Tiên Vân, đều không ai có thể đưa thần tiên tỷ tỷ rời khỏi hắn.
- Ôi, cuối cùng cũng xong, nếu muốn giết người thì dùng độc dược, muốn cướp vợ thì dùng mê dược, bây giờ thứ gì cũng có, nên đi xử lý đám người kia được rồi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hoàn thành công tác, sau đó hắn duỗi lưng nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Em Chân Dài, đói bụng chưa? Đi ăn thôi.