- Thần tiên tỷ tỷ, yêu nữ Cơ Thanh Ảnh kia ức hiếp tôi mới đúng.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, lần này hắn thật sự bị yêu nữ điên cuồng kia ức hiếp, nhưng cũng không có vấn đề, một ngày nào đó hắn sẽ ức hiếp ngược lại.
- Tiểu bại hoại, cậu làm chuyện xấu sau lưng tôi đúng không? Sao trong người cậu còn ít băng hỏa linh khí như vậy?
Liễu Mộng cũng bất mãn nói một câu, nàng vừa nói vừa nắm lấy tay Hạ Thiên, lúc này băng hỏa linh khí trong cơ thể nàng cũng tuôn vào người hắn.
Rất nhiều băng hỏa linh khí tuôn vào trong cơ thể Hạ Thiên, chui vào trong Băng Hỏa Linh Đan, cuối cùng lại sinh ra nhiều băng hỏa linh khí hơn từ rong Băng Hỏa Linh Đan phóng ra, một phần ở lại trong cơ thể Hạ Thiên, một phần khác chuyển sang Liễu Mộng.
Rõ ràng bây giờ đối với Hạ Thiên thì Liễu Mộng chính là đan dược tốt nhất, vì vậy mà chỉ sau nháy mắt hắn đã thấy băng hỏa linh khí trong cơ thể mình khôi phục lại rất nhiều, điều này cũng làm cho tâm tình của hắn khá hẳn lên. Vì điều này có nghĩa là công lực của hắn đang dần khôi phục lại, hơn nữa thời gian cũng không cần quá lâu, ít nhất cũng nhanh hơn những gì hắn dự đoán trước đó.
- Cuối cùng có chuyện gì phát sinh.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt ân cần nhìn Hạ Thiên, khi thấy Hạ Thiên còn an toàn, nàng cũng yên tâm rất nhiều.
Trước mặt các bà vợ, Hạ Thiên cũng không che giấu, hắn dùng giọng buồn bực nói ra tình huống bị Cơ Thanh Ảnh cướp sạch như thế nào.
- Này, tiểu bại hoại, rõ ràng là cậu chiếm tiện nghi của người ta, sao cậu lại mất hứng như vậy?
Sau khi nghe xong thì Liễu Mộng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên.
- Cơ Thanh Ảnh kia là yêu nữ, đã cướp sạch tất cả đồ đạc của tôi.
Hạ Thiên căm giận nói:
- Lúc đấy tôi thật sự không còn gì để mặc.
- Cậu hạ xuân dược với người ta, làm cho người ta thất thân, người ta cướp sạch mọi thứ của cậu cũng là bình thường.
Tống Ngọc Mị cũng cười nhẹ nhàng, đứng ở góc độ phụ nữ, các nàng đều cảm thấy lần này Hạ Thiên chiếm được tiện nghi lớn.
- Tiểu sắc lang, công lực của cậu có thể khôi phục sao?
Nguyệt Thanh Nhã dùng giọng dịu dàng nói.
- Tất nhiên là có thể, có chị Mộng trợ giúp thì tôi sẽ khôi phục thêm nhanh hơn.
Hạ Thiên cảm thấy băng hỏa linh khí trong người ngày càng nhiều, vì vậy mà càng có thêm lòng tin.
- Vậy thì được rồi, chuyện này cậu vào Cơ Thanh Ảnh đều là kẻ bị hại, cô ấy đã không muốn giết cậu, cậu cũng đừng hận người ta. Nhưng có chuyện tôi cần nói cho cậu biết, đó là cô ấy đã dùng bí pháp tiên môn thiết lậc dấu ấn tinh thần trên người cậu, có thể nói bây giờ cô ấy tìm cậu khá dễ, với công lực của cậu vào lúc này, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể cảm ứng được vị trí của cậu.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ cười nói:
- Bây giờ công lực của tôi còn chưa bằng cô ấy, vì vậy mà cũng không thể nào giải trừ dấu ấn kia được, nhưng nếu trước khi đi hôm nay cô ấy đã không giết cậu, sau này khả năng giết cậu là không lớn, vì vậy cô ấy cũng không phải là uy hiếp lớn của cậu.
- Thần tiên tỷ tỷ, tôi cảm thấy cô ấy muốn gây bất lợi cho chị.
Hạ Thiên chăm chú nói:
- Bây giờ chị nên quay về Thanh Phong Sơn, không thể đi cùng tôi, nếu không thì yêu nữ Cơ Thanh Ảnh kia có thể tìm được chị bất cứ lúc nào.
- Tiểu sắc lang, tôi đã trò chuyện với Tiểu Mị, tuy cô ấy không nói với tôi nhiều điều, nhưng tôi biết cô ấy cũng giống như cậu, đều lo lắng cho sự an toàn của tôi. Thật ra mọi người đều quá lo lắng, tôi không ngờ hai mươi năm qua sư môn vẫn liên tục tìm kiếm tung tích của mình, nhưng tôi tin, lần này trong đám người có vài kẻ muốn gây bất lợi với tôi, mà phần lớn trong số này thật sự không dám kháng lệnh sư môn.
Nguyệt Thanh Nhã nở nụ cười dịu dàng:
- Vì vậy cậu cũng đừng lo lắng, tôi cũng không có việc gì.
- Thần tiên tỷ tỷ, chị lần này phải thật sự nghe lời tôi, tối nay nên quay về Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên chăm chú nhìn Nguyệt Thanh Nhã:
- Hoàng Tĩnh Di kia vì ghen ghét mà muốn giết chị, đây là điều mà tôi có thể xác định, còn có yêu nữ Cơ Thanh Ảnh, người này cũng không có ý tốt với chị, tôi nghe cô ta nói cũng muốn giết chị, tôi cảm thấy bọn họ đều ghen ghét chị cả. Vì vậy, thần tiên tỷ tỷ, chị quay về Thanh Phong Sơn là an toàn nhất, dù sao Thanh Phong Sơn cũng có trận pháp bảo vệ chị, bọn họ không dễ dàng đi vào.
- Tiểu sắc lang, chị biết cậu quan tâm, nhưng cậu phải biết chị cũng quan tâm đến cậu, chị về núi thì cậu làm thế nào?
Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu:
- Chị biết rõ cậu không muốn cùng lên núi, hơn nữa Tiểu Mị cũng không muốn, bây giờ Tiểu Mị cũng không phải an toàn, vì vậy chị phải cùng các cậu xử lý chuyện này, mọi người đồng tâm hiệp lực, như vậy có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
- Thần tiên tỷ tỷ, chị quay về Thanh Phong Sơn, tôi sẽ an toàn hơn.
Hạ Thiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt thành khẩn:
- Bọn họ khi chưa tìm được chị sẽ không dễ dàng hạ sát tôi, như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian chu toàn mọi việc, nếu bọn họ bây giờ đến tìm chị, chỉ sợ sẽ trực tiếp đưa chị đi, không tốt còn có thể xử lý tôi.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ trầm ngâm, nàng thật ra cũng dần hiểu ra vấn đề, Hạ Thiên nói như vậy cũng đúng. Nhưng vấn đề là nàng thật sự không yên lòng để cho một mình hắn như vậy, đặc biệt là bây giờ hắn thật sự mất đi công lực, nếu cứ để hắn một mình lưu lạc bên ngoài thì nàng thật sự không yên tâm được.
- Thần tiên tỷ tỷ, chị thật sự nên quay về Thanh Phong Sơn, à, đúng rồi, chị có thể đưa Sương nha đầu và vợ Mị Mị cùng quay về núi, mà sau khi đến thành phố Giang Hải thì chị cũng đưa cả chị Hinh và Tiểu Yêu Tinh lên núi. Bây giờ mọi người đều có tu vi Kim Đan Kỳ, chị có thể dạy cho bọn họ một chút kiếm kỹ tiên pháp, chờ thêm một khoảng thời gian nữa chúng ta có thể xử lý tất cả những người đến từ Phiêu Miểu tiên môn.
Hạ Thiên vội vàng thúc giục Nguyệt Thanh Nhã, sau khi hắn biết Cơ Thanh Ảnh có thể đến tìm mình bất cứ lúc nào thì càng thêm lo lắng, nếu lỡ may nữ yêu tinh kia đứng ở gần đây theo dõi hắn thì thật sự không xong.
Nguyệt Thanh Nhã trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói:
- Được rồi, lần này tôi nghe lời cậu, nhưng cậu cũng phải đồng ý với tôi, nhanh chóng tụ tập cùng Tiểu Mị, cậu và cô ấy cùng ở bên nhau, tôi sẽ an tâm hơn.
- Được.
Hạ Thiên đồng ý, chỉ cần thần tiên tỷ tỷ tình nguyện quay về Thanh Phong Sơn, hắn có thể đồng ý bất cứ điều gì.
- Đúng rồi, Tiểu sắc lang, cậu nói Cơ Thanh Ảnh thích uống rượu mạnh, còn không sợ độc dược, còn nói là từ nhỏ ăn độc dược lớn lên sao?
Nguyệt Thanh Nhã nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy, yêu nữ chết tiệt kia thật sư nói như vậy, cô ấy cũng thật sự không sợ độc dược, nếu không tôi sẽ không hạ xuân dược.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi không nhịn được phải hỏi:
- Thần tiên tỷ tỷ, chẳng lẽ chị biết yêu nữ kia?
- Tôi không biết cô ấy.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu:
- Nhưng có lẽ tôi biết lai lịch của cô ấy.
...
Hai giờ sáng.
Hạ Thiên cúp điện thoại và thở ra, thần tiên tỷ tỷ cuối cùng cũng về đến Thanh Phong Sơn, cùng quay về có nàng còn có Tống Ngọc Mị, Cố Hàm Sương, cùng với Tôn Hinh Hinh và Tiểu Yêu Tinh mới được Hạ Thiên cho tiến lên Kim Đan Kỳ. Dù quyết định này có vẻ đột ngột với Tiểu Yêu Tinh và Tôn Hinh Hinh, nhưng các nàng cũng tiếp nhận sắp xếp của Hạ Thiên, mà các nàng cũng hiểu, thời điểm này rất đặc biệt, còn công ty của
Tôn Hinh Hinh và chuyện máy tính của Tiểu Yêu Tinh chỉ có thể đặt sang một bên.
Cơ Thanh Ảnh một mực không xuất hiện, thật ra điều này cũng làm cho Hạ Thiên cảm thấy nhẹ nhàng, bây giờ hắn thật sự cố kỵ Cơ Thanh Ảnh, vì lần trước giao chiến hắn đã dùng tất cả thủ đoạn nhưng vẫn không chiếm được thượng phong. Dù khi nàng ta phát tác xuân dược khó thể khống chế thì hắn vẫn không có quyền quyết định thắng lợi, nếu bây giờ hắn đụng mặt Cơ Thanh Ảnh, hắn chắc chắn sẽ không có được bất kỳ tiện nghi nào.
Nhưng lúc này tạm thời không còn lo lắng cho thần tiên tỷ tỷ, Hạ Thiên cũng an tâm hơn rất nhiều, bây giờ điều hắn cần làm chính là khôi phục lại công lực, đối với hắn thì phương pháp khôi phục công lực là song tu cùng Liễu Mộng.
Thực tế bọn họ bây giờ đang song tu với tư thế rất thân mật. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tiểu bại hoại, chị muốn lên trên.
Liễu Mộng lại đè Hạ Thiên xuống dưới, bây giờ nàng mạnh hơn hắn, vì vậy mà kết quả là hắn tiếp tục mắng Cơ Thanh Ảnh, đều là do yêu nữ kia gây chuyện, bây giờ làm hắn bị vợ ức hiếp.
Điều đáng mừng duy nhất chính là tối nay khác tối qua, hôm qua Hạ Thiên không thể động đậy gì, nhưng đêm nay hắn có thể hoạt động. Tối qua hắn chỉ có thể nhìn bánh bao của Cơ Thanh Ảnh mà phát thèm, tối nay hắn có thể ăn bánh bao lớn của Liễu Mộng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hai người song tu khá nhanh, mới đó mà đã là sáng sớm.
Liễu Mộng leo lên người Hạ Thiên cả buổi tối cũng rã rời, nàng áp sát lên người hắn rồi ngủ say. Lúc này tinh thần của hắn cũng rất sáng láng, trong lòng càng hưng phấn, chỉ song tu một đêm mà công của hắn đã khôi phục lại được hai phần, nếu cứ với tốc độ như vậy, chỉ cần vài ngày hắn có thể khôi phục công lực như xưa.
- Bây giờ đã đến lúc mình lên trên chưa?
Hạ Thiên thì thào nói, hắn xoay người đặt Liễu Mộng xuống dưới, sau đó há miệng cắn bánh bao lớn.
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.
- Có lẽ là vợ tóc vàng đến.
Hạ Thiên tạm thời bỏ qua kế hoạch ăn bánh bao lớn, hắn nhảy xuống giường, mặc áo ngủ, đi ra mở cửa.
Sau khi bị Cơ Thanh Ảnh cướp sạch thì Hạ Thiên thiếu rất nhiều thứ, ví dụ như điện thoại, thẻ ngân hàng, còn có chứng minh nhân dân. Tối qua Mộc Hàm đã nói sẽ đích thân đưa những thứ kia đến bổ sung, sáng sớm sẽ tới. Vì vậy Hạ Thiên vừa nghe tiếng đập cửa thì biết Mộc Hàm xuất hiện, tuy thủ đô và Thục Đô cách xa nhau nhưng với địa vị của Mộc Hàm vào lúc này, muốn bay đến chỉ mất hai ba giờ mà thôi.
Hạ Thiên nhanh chóng đi ra mở cửa, hắn chợt buồn bực, ngoài cửa nào phải là vợ tóc vàng, rõ ràng là một ông lão tóc trắng.
- Mình coi như chưa thấy gì.
Hạ Thiên lầm bầm một tiếng, sau đó hắn trực tiếp đóng cửa, sáng sớm hắn không muốn gặp ông lão, vì vậy lên giường gặm bánh bao thì hơn.