Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

chương 1381: khoe khoang trên xe lửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người nào cũng biết thức ăn trên xe lửa không quá ngon, giá cả lại mắc thái quá, vì vậy mà tuyệt đại bộ phận mọi người đều không muốn đến toa ăn, thứ này không liên quan đến vấn đề không có tiền. Vì thế mà nếu không thật sự đói bụng, lại không có những thứ khác lót dạ, bọn họ chỉ sợ sẽ không tình nguyện đến toa ăn.

Hạ Thiên cũng cảm thấy không có vấn đề, Liễu Mộng cũng không có yêu cầu quá cao, nhưng vì công lực nhanh chóng khôi phục, bọn họ đều cố gắng bảo trì sự tiếp xúc cơ thể. Khi hai người không song tu thì cũng tay trong tay, như vậy Liễu Mộng với băng hỏa linh thể và Băng Hỏa Linh Đan trong cơ thể Hạ Thiên có tác dụng qua lại, công lực của hắn sẽ khôi phục nhanh hơn.

Nhưng hai người cũng chỉ có bốn tay, trong khi hai tay giữ chặt lấy nhau thì hai tay còn lại muốn làm việc cũng không thuận tiện. Vì vậy mà lúc này Hạ Thiên và Liễu Mộng ngồi sát bên nhau, tay trái hắn nắm lấy tay phải của nàng, vì vậy mà nàng cũng chỉ có thể dùng tay trái ăn cơm.

- Tiểu bại hoại, chị không biết dùng tay trái ăn cơm, cậu đút cho chị đi.

Liễu Mộng cầm đũa gắp vài lần mà không tiện, vì vậy mà bắt đầu mất vui, lên tiếng nói với Hạ Thiên.

Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì, gắp cơm cho vợ là chuyện hắn rất thích làm, vì vậy mà hắn ăn một miếng sẽ gắp cho Liễu Mộng một miếng, không ngược đãi mình và làm vợ bị đói lòng, có thể nói là vẹn toàn đôi bên.

Nhưng trong mắt mọi người thì hành động của Hạ Thiên và Liễu Mộng thật sự quá sến, đến mức làm người ta nổi da gà, vì vậy mà bọn họ ăn anh một miếng em một miếng được nửa giờ thì có kẻ không thuận mắt, tên kia khẽ nói với tên bên cạnh:

- Con bà nó, không phải chỉ có con ghẹ xinh đẹp sao? Cần gì phải khoe khoang như vậy? Mẹ nó chứ, gái tuy đẹp nhưng tao cũng chưa phải chẳng từng thấy, vài ngày trước tao gặp một em trong hộp đêm, chỉ mất vài ngàn đã lên giường, khá rẻ.

- Mày đừng khoác lác, dù gái trong quán bar có đẹp cũng không có cấp bậc như thế này.

Tên đồng bạn khẽ hạ giọng nói:

- Nhưng tên kia quá khoe khoang, con bà nó chỉ là ăn một bữa cơm mà sến chảy nước như vậy, như vậy không bằng lên giường mà sến.

Đây là hai tên đàn ông trẻ tuổi, chỉ hơn hai mươi, đều đeo giày tây, bộ dạng không tệ. Tên đầu tiên mở miệng có đeo kính, nhìn qua khá nhã nhặn, nhưng lời nói khoe khoang vừa rồi của hắn thật sự không có cảm giác nhã nhặn gì nữa.

- Đúng là không có biện pháp, vất vả lắm mới có một anh chàng nhà giàu, sao không sến chút cho sướng?

Tên đeo kính dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Thiên:

- Nhưng loại người này cũng đếch ra gì, muốn khoe hàng thì ra chốn đông người, cần gì phải lên xe lửa mà khoe khoang?

- Cái gì là anh chàng nhà giàu, giàu có mà ngồi xe lửa sao? Tao thấy nó phải là giàu xó mới đúng.

Tên đồng bạn không cho là đúng:

- Nếu nó mà là nhà giàu, bố đây cũng "bao giàu".

Hai tên kia nhỏ to nghị luận nhưng không biết Hạ Thiên và Liễu Mộng thật sự có thể nghe thấy, tất nhiên lúc này hai người còn không biết hai tên khốn kia nói về mình, vì vậy mà bọn họ vẫn anh một miếng em một miếng rất vui vẻ.

- À, bây giờ chú ít nhất mỗi năm cũng có vài trăm ngàn, cũng miễn cưỡng tính là đẹp trai nhà giàu.

Tên đàn ông đeo kính giở giọng nịnh nọt bạn hiền.

- Bây giờ mày lợi nhuận còn nhiều hơn tao, đến lúc đó cũng chẳng phải giàu to sao?

Tên đồng bạn trả lời.

- Được, chúng ta bây giờ chạy ngược xuôi kinh doanh, dù có nhiều lợi nhuận, chưa nói đến vấn đề anh chàng đẹp trai, chúng ta có thể lao lực mà chết.

Người đàn ông đeo kính lắc đầu:

- Đi thường xuyên cũng chán, một tháng tao ngồi xe lửa và máy bay mất nửa tháng, tao đã nói với mày rồi, bây giờ tao ngồi xe lửa nói là tiết kiệm tiền cho công ty, thực chất muốn có chút thời gian nghỉ ngơi mà thôi.

- Đúng vậy, xe này có thể nghỉ ngơi, đáng tiếc là trên xe không có tiểu thư, nếu không sẽ càng thư thái.

Tên đồng bọn gật đầu nói, khi nói lời này hắn đưa mắt nhìn về phía Liễu Mộng, trong cái nhìn có chút bỉ ổi.

- Này, Ni Mã, tao thấy con hàng kia rất quen mắt, có lẽ đã từng gặp qua ở quán bar nào đó.

Tên đàn ông đeo kính lại lên tiếng:

- Nếu không chúng ta sang chào hỏi xem thế nào?

- Hay là thôi đi, bây giờ người ta đã có đàn ông, dù thật sự là như vậy thì cũng không được, lúc này cũng không thể nói gì được.

Tên kia có chút động lòng nhưng vẫn lắc đầu kiên quyết.

- Điều này cũng khó nói, chỉ cần ra giá phù hợp, tao cũng không nghĩ cô ta không động lòng, chúng ta có thể tìm chút chuyện vui, nếu không cũng quá nhàm chán.

Tên đàn ông đeo kính lên tiếng.

- Đi mà vui thú với quỷ sứ.

Đúng lúc này có tiếng mắng vang lên:

- Hai thằng kia đúng là quá ngu, bà không nhịn được với chúng mày nữa.

Bây giờ trong toa ăn cũng không có nhiều người, nhưng cũng không phải là hoàn toàn có người. Vì vậy mà khi tiếng chửi bậy vang lên, tất cả mọi người kể cả Hạ Thiên, Liễu Mộng và đám nhân viên xe lửa đều không tự giác phải nhìn sang, sau đó thấy một cô gái cắt tóc ngắn.

Cô gái cắt tóc ngắn này có vẻ rất khí khái, bộ dạng không xấu nhưng cách ăn mặc có hơi thiếu hương vị của phụ nữ. Khốn nổi tư thái và đường cong của nàng là rất rõ ràng, có thể nói là rất tốt. Nàng cũng không đi một mình, cùng theo bên cạnh còn có một người đàn ông hơn hai mươi, cao lớn đẹp trai.

Cặp nam nữ này ngồi gần hai tên đàn ông kia, vì vậy mà có thể nghe được những lời của đối phương, nhưng lúc này người đàn ông trẻ tuổi lại lên tiếng khuyên cô gái tóc ngắn:

- Tiểu Lâm, thôi bỏ qua, chuyện này không liên quan đến chúng ta.

- Này em gái, em mắng ai vậy?

Tên đàn ông đeo kính nhìn cô gái Tiểu Lâm, sau đó có chút buồn bực, hình như mình cũng không trêu chọc gì đối phương thì phải.

- Bà mắng hai thằng ngu chúng mày.

Cô gái tóc ngắn cũng không phải loại hình dịu dàng, không riêng gì cách ăn mặc như đàn ông, cách mắng chửi cũng giống như của đàn ông:

- Hai thằng ngu chúng mày là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, rõ ràng dám có ý với thần tượng của bà.

- Này em gái, em bị điên sao?

Tên bạn của tên mắt kính cũng không dùng lời lẽ có nhiều thiện cảm:

- Chúng tôi chọc giận cô sao? Chúng tôi ngồi đây nói chuyện cũng không liên quan đến cô, cô sao lại chửi loạn cả lên, cô bị bệnh thì đến bệnh viện, đừng nên làm loạn ở đây.

- Mày mới có bệnh.

Cô gái tóc ngắn tiếp tục mắng:

- Mày tưởng người ta ở xa không nghe thấy gì sao? Nhưng tao có thể nghe thấy hai thằng ngu chúng mày nói về ma nữ Mộng Mộng, đó là ngôi sao ca nhạc tao thích nhất. Chúng mày không biết chị ấy cũng không sao, lại còn nói chị ấy là gái quán bar, hai chúng mày có tin nếu bà đây lên mạng nó một câu, chút nữa chúng mày xuống xe lửa đã có vài trăm người xúm lại đánh cho ba má nhận không ra?

Không đợi hai tên kia kịp phản ứng, Tiểu Lâm tiếp tục mắng một câu:

- Tao đã gặp nhiều thằng ngu, nhưng ngu như hai thằng mày đúng là quá xá, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.

- Ma nữ Mộng Mộng?

Vẻ mặt tên đàn ông đeo kính chợt biến đổi, hắn không khỏi nhìn về phía Liễu Mộng một lần nữa.

- Này, Tiểu bại hoại, hình như bọn họ đang nói về chị.

Liễu Mộng lúc này mới kịp phản ứng, nàng nói một câu:

- Nhưng, tiểu bại hoại, cái gì là con nhà giàu và khố rách áo ôm?

- Không cần biết, chẳng phải thứ gì tốt.

Hạ Thiên kéo tay Liễu Mộng đi đến trước mặt hai tên đàn ông kia:

- Chị Mộng, hai thằng ngu này nói lung tung về chị, chị nói xem chúng ta nên xử lý bọn họ rồi xem xuống xe lửa, hay trực tiếp ném bọn họ xuống xe lửa cho xong?

- À, chị đánh bọn họ cái đã, sau đó ném xuống, để cho chị ném, cậu đừng cướp.

Liễu Mộng bây giờ biết hai tên kia coi nàng là gái quán bar, còn nói lời khó nghe, vì vậy mà thật sự mất hứng.

Liễu Mộng mà mất hứng thì sự việc khá nghiêm trọng, vì vậy mà nàng vừa nói xong đã cầm đũa lên đánh hai người kia một cách điên cuồng.

Đúng vậy, lúc này vũ khí của nàng chính là một đôi đũa, đừng cảm thấy đũa không thể làm vũ khí, thật ra đũa đâm vào người cũng khá nghiêm trọng, huống hồ Liễu Mộng lại là cao thủ Kim Đan Kỳ?

Cũng may Liễu Mộng cũng không muốn đánh chết hai người kia, vì vậy mà nàng ra tay rất có chừng mực, nàng chỉ dùng đũa đánh lên đầu làm hai tên đàn ông kia liên tục kêu thảm.

- Cứu...Cứu mạng... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hai tên đàn ông liên tục kêu gào nhưng không hiệu quả, không ai cứu giúp bọn họ.

- Tha mạng, tiểu thư tha mạng...Á...

Tên đeo kính bắt đầu cầu xin tha thứ.

- Chị không tha cho chú.

Liễu Mộng hừ một tiếng, nàng cuối cùng cũng không dùng đũa mà dùng chân, nàng đá văng tên đeo kính ra ngoài cửa sổ tàu.

Ai cũng ngây người, ma nữ Mộng Mộng này đá văng người ta xuống xe lửa sao?

Nhưng khi mọi người còn đang ngây ra thì Liễu Mộng đã vung một đá, tên còn lại cũng rơi khỏi xe lửa.

- Tiểu bại hoại, cậu nói xem bọn họ sẽ ngã chết sao?

Sau khi đá hai người rơi xuống thì Liễu Mộng mở miệng hỏi.

- Chị Mộng, căn cứ vào độ mạnh và phương hướng cú đá của chị, tôi nghĩ hai tên kia không thể chết được, có lẽ phải nằm trên giường nửa năm hay một năm gì đó thôi.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.

- Sao cậu không nói sớm?

Liễu Mộng mất hứng:

- Sớm biết như vậy chị sẽ nặng chân hơn một chút.

- Chị Mộng, bây giờ tôi có thể xuống xử lý bọn họ.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Thôi bỏ, không tiếp tục so đo với bọn họ.

Liễu Mộng cong miệng lên:

- Chị còn chưa ăn no, chị muốn tiếp tục dùng cơm, đi thôi, cậu đút cho chị.

Liễu Mộng lại kéo Hạ Thiên ngồi xuống, cả hai bắt đầu trò ăn cơm cực sến.

Nửa giờ sau cả hai mới dùng cơm xong, lúc này trong toa ăn không ai dám gây phiền, mà Tiểu Lâm lại chạy đến xin chữ ký của Liễu Mộng, xem ra là fan trung thực của Liễu Mộng.

Nhưng khi Hạ Thiên và Liễu Mộng cơm nước xong quay về phòng thì phát hiện bên trong có một người, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhưng người đàn ông này cũng không ngồi xuống vị trí nào cả, thực tế hắn đang nằm trên mặt đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio