- Này, Em Chân Dài, chị đừng kéo thần tiên tỷ tỷ vào đây.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Chị đánh không lại Hàn Minh Phi, chị không biết xấu hổ sao?
- Cậu còn đánh không lại tôi, cậu còn là đàn ông sao?
Dạ Ngọc Mị trả lời một cách mỉa mai.
- Này, Em Chân Dài, đừng quên là chính tôi biến chị thành lợi hại như lúc này.
Hạ Thiên có chút buồn bực, Em Chân Dài này rõ ràng là qua cầu rút ván, hơn nữa còn nói hắn không phải là đàn ông, vì vậy hắn nhất định phải tìm cơ hội để chứng minh cho biết mình là đàn ông có thể làm cho nàng ba ngày ba đêm không thể xuống giường.
Dạ Ngọc Mị xoay người, bộ dạng chuẩn bị bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến Hạ Thiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Này, Em Chân Dài, tôi đã nói thật với chị, tôi có biện pháp để xử lý Hàn Minh Phi, chỉ cần chị phối hợp là được.
Hạ Thiên vội vàng gọi Dạ Ngọc Mị, sau đó có chút bất mãn:
- Này, không phải chị không nỡ xử lý tình nhân cũ đấy chứ?
- Biện pháp gì?
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng xoay người lại.
- À, thật ra rất đơn giản, chỉ cần Hàn Minh Phi động thủ với tôi, như vậy sẽ có người xử lý hắn, chúng ta chỉ cần làm cho Hàn Minh Phi phải xử lý tôi là được.
Hạ Thiên nói.
- Cậu nói đến Cơ Thanh Ảnh sao?
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi, sau đó giọng điệu thay đổi, có chút khinh thường:
- Nói nãy giờ thì ra cậu muốn lợi dụng người phụ nữ kia để giết người.
- Này, phụ nữ thì sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Em Chân Dài, chị đừng quên mình cũng là phụ nữ, chị xem thường phụ nữ chính là coi thường mình.
- Tôi không coi thường phụ nữ, tôi chỉ coi thường loại đàn ông chỉ biết dựa vào phụ nữ mà thôi.
Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, trong giọng nói vẫn mang theo vẻ khinh thường.
Hạ Thiên rất buồn bực, cuối cùng hắn cũng phát hiện Dạ Ngọc Mị vẫn như trước kia, vẫn cần ăn đòn. Trước đó vì Cơ Thanh Ảnh xuất hiện mà hắn còn cảm thấy nàng chưa đáng mức cần ăn đòn, nhưng đến bây giờ sau khi hai bên trò chuyện một lát, hắn thật sự rất muốn đánh cho nàng một trận.
Hạ Thiên đang bức bối, hắn chợt cảm thấy là lạ:
- Ủa, Em Chân Dài, sao chị biết yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh kia?
- Nguyệt Thanh Nhã không nói cho cậu biết sao?
Dạ Ngọc Mị hừ khẽ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy trào phúng:
- Tôi còn tưởng rằng thứ gì cô ấy cũng nói với cậu.
- Thần tiên tỷ tỷ chẳng qua chưa kịp nói cho tôi mà thôi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Cậu đừng châm biếm tình cảm giữa tôi và thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên biết rõ trước kia thần tiên tỷ tỷ đã từng điện thoại nói chuyện với Dạ Ngọc Mị, vì vậy mà Dạ Ngọc Mị cũng biết được những chuyện về Cơ Thanh Ảnh.
- Cậu có phải đã xử lý Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân Sơn rồi?
Dạ Ngọc Mị chợt hỏi một câu.
- Đúng vậy, bọn họ muốn xử lý tôi, ngược lại bị tôi giết chết.
Hạ Thiên tuyệt đối không phủ nhận, còn có hơi đắc ý:
- Thế nào, tôi có lợi hại hơn chị không?
- Cậu nói Cơ Thanh Ảnh và tôi ai lợi hại hơn sao?
Dạ Ngọc Mị dùng giọng giễu cợt nói.
- Này, khi tôi xử lý Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di thì Cơ Thanh Ảnh còn chưa xuất hiện.
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Tôi lấy một địch hai, xử lý cả hai người bọn họ.
- Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?
Trên mặt Dạ Ngọc Mị vẫn mang theo vẻ trào phúng, nàng thật sự không tin Hạ Thiên có thể xử lý Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di. Điều này cũng khó thể trách nàng, dù sao nếu nói về tu vi thì Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân Sơn đều mạnh hơn Hạ Thiên rất nhiều, đặc biệt là Bạch Vân Sơn.
Dạ Ngọc Mị cảm thấy Hạ Thiên muốn xử lý một người đã gặp khó khăn khá lớn, không cần phải nói có thể xử lý được cả hai dưới tình huống bọn họ liên thủ. Nhưng Dạ Ngọc Mị không ngờ Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di căn bản không liên thủ, bọn họ sở dĩ chết trong tay Hạ Thiên không phải vì thực lực yếu hơn, vì bọn họ xem thường Hạ Thiên, có thể nói là chết một cách uất ức.
- Không tin thì thôi, dù sao chị cũng không phải là vợ tôi, có tin hay không cũng chẳng có vấn đề.
Hạ Thiên rất khó chịu, hắn cũng không muốn tiếp tục tranh chấp với Dạ Ngọc Mị ở vấn đề này:
- Này, tóm lại chị có muốn xử lý Hàn Minh Phi không? Chỉ cần Hàn Minh Phi ra tay với tôi, Cơ Thanh Ảnh sẽ xuất hiện. Gần đây Hàn Minh Phi theo rất sát tôi, vài ngày trước người này còn đến Tinh Thành tìm tôi, bây giờ tôi đã quay về, tôi đảm bảm hắn cũng
sẽ về thành phố Nhạc Nam.
- Hàn Minh Phi chẳng qua chỉ muốn tìm Nguyệt Thanh Nhã, hắn sẽ không dễ dàng giết cậu.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói:
- Hắn chỉ theo sát cậu mà thôi, không gì hơn.
- Tôi có biện pháp để hắn không nhịn được phải ra tay, chỉ cần chị phối hợp là được.
Hạ Thiên tỏ ra đã dự tính trước.
Dạ Ngọc Mị xoay người bước đi.
- Này, này, chị đừng đi, tôi còn chưa nói biện pháp.
Hạ Thiên lập tức nôn nóng.
- Cậu ngoài vài biện pháp hèn hạ vô sỉ thì có gì khác sao?
Dạ Ngọc Mị cười lạnh một tiếng:
- Cậu không cần phải nói làm gì cho mệt, vì tôi chắc chắc sẽ không phối hợp.
Hạ Thiên chợt buồn bực, người phụ nữ này bị sao vậy, sao càng khó liên hệ thế này?
Trước kia bọn họ hợp tác khá trơn tru, bây giờ càng ngày càng khó thì phải.
- Đúng là ngực to mà không não, không có khả năng suy nghĩ.
Hạ Thiên thì thào nói, khi thấy Dạ Ngọc Mị biến mất thì hắn thật sự bức bối, hắn vốn có một ý kiến hay, đáng tiếc là Dạ Ngọc Mị không phối hợp, vì vậy mà căn bản không thể nói ra. Đến lúc này kế hoạch xử lý Hàn Minh Phi của hắn xem như chết từ trong
trứng nước.
- Thôi bỏ, Em Chân Dài không phối hợp thì mình tự xử lý.
Hạ Thiên dù có chút buồn bực nhưng cũng khó thể nào bỏ qua kế hoạch xử lý Hàn Minh Phi, hắn quyết định chủ động đi khiêu khích đối phương một lần. Nếu có thể hoàn toàn chọc giận Hàn Minh Phi, để cho đối phương không nhịn được phải giết mình, như vậy Cơ Thanh Ảnh sẽ xuất hiện, chỉ cần nàng có thể đánh Hàn Minh Phi bị thương, như vậy hắn sẽ có cơ hội xử lý Hàn Minh Phi. Phải biết rằng bây giờ hắn đã chuẩn bị tất cả gồm độc dược, mê dược, độc châm, muốn xử lý một Hàn Minh Phi Nguyên Anh sơ kỳ là thật sự rất khó, nhưng nếu xử lý một Hàn Minh Phi bị thương thì lại là chuyện khác.
- Em Chân Dài, bây giờ tôi đi tìm tình nhân cũ của chị.
Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn bay lên trời phóng về căn biệt thự của Đinh Hương ở cách đó không xa. Nếu Hàn Minh Phi đã quay về Nhạc Nam, đối phương sẽ ở trong căn biệt thự kia.
Đinh Hương có một căn biệt thự bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc, lão một lòng cầu mong trường sinh nhưng những ngày qua tâm tình thật sự không tốt. Lão vốn cho rằng mình có tiên duyên, vì vậy mà toàn tâm toàn ý phục vụ cho vài vị tiên trưởng trong nhà. Nhưng đến bây giờ hắn thật sự chưa có được chút lợi ích nào, không những chẳng có được đan dược như trong truyền thuyết, cũng không có bí tịch tu luyện thành tiên, lão vẫn chỉ là một phàm nhân cực kỳ yếu ớt.
Điều làm cho Đinh Hương cảm thấy lo lắng chính là vị tiên nữ cùng mình liên hệ nhiều nhất chợt mất tích vài ngày trước, trước đó trong nhà lão có ba vị thần tiên, bây giờ chỉ còn lại một người. Mà một vị thần tiên này cũng vừa quay về cách đây không lâu, có vẻ giống như gặp phải phiền phức gì đó.
- Hạ Thiên cuối cùng là người thế nào? Chẳng lẽ hắn cũng là thần tiên?
Đinh Hương thầm suy nghĩ, những ngày qua lão luôn tìm hiểu tin tức về Hạ Thiên, điều tra tung tích của người này. Khi biết càng nhiều thì lão càng thấy Hạ Thiên kia thật sự quá thần kỳ và mạnh mẽ, mà điều làm lão cảm thấy thần kỳ chính là ý thức được những vị thần tiên trong nhà mình đã gặp phải phiền toái, có lẽ là do Hạ Thiên mang đến. Có thể làm cho những vị thần tiên cảm thấy khốn đốn, Hạ Thiên chẳng phải là thần kỳ sao?
Đúng lúc Đinh Hương đang suy xét vấn đề này thì một âm thanh chợt vang lên bên tai:
- Hàn Minh Phi, cút ra đây cho ta.
Đinh Hương nghe thấy như vậy thì không khỏi kinh hoàng, Hàn Minh Phi chính là tên của vị tiên nhân trong nhà lão, mà ai dám vô lễ với tiên trưởng như vậy?
Đinh Hương có chút run sợ, lão chạy vào một căn phòng trong nhà, bên trong có máy tính, trên màn hình máy tính chính là những hình ảnh quản chế khắp bốn phía biệt thự. Trước đó lão đã lắp đặt camera, bây giờ lão cũng biết vị trí của Hàn Minh Phi, chính là trên sân thượng biệt thự, mà lúc này ngoài Hàn Minh Phi còn có một người đàn ông mặc áo khoác.
- Thì ra là Hạ Thiên.
Đinh Hương nhận ra người kia, dù trước đó lão chưa từng có liên quan gì đến Hạ Thiên, nhưng những ngày qua lão luôn điều tra về Hạ Thiên, tất nhiên lão đã biết người nà có bộ dạng gì rồi.
Quả nhiên là Hạ Thiên.
Đây là ý niệm trong đầu của Đinh Hương, có thể chủ động gây phiền toái cho Hàn Minh Phi, ngoài Hạ Thiên thì có thể là ai? Ít nhất thì lão cũng không nghĩ rằng còn có kẻ nào khác.
Người đến thật sự là Hạ Thiên, hắn dùng phương thức trực tiếp nhất để tiến hành khiêu khích Hàn Minh Phi, mà Hàn Minh Phi cũng xuất hiện trước mặt hắn như dự đoán.
- Hạ Thiên, ngươi thật sự rất lớn gan, dám xuất hiện trước mặt ta một mình.
Hàn Minh Phi nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có chút âm trầm, lúc bắt đầu thì hắn cũng không có địch ý quá lớn với Hạ Thiên, nhưng bây giờ tình huống thật sự không giống. Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di không xuất hiện, hắn có thể xác định hai người bọn họ đã gặp chuyện không may. Từ sau khi Cơ Thanh Ảnh xuất hiện, hắn cho rằng Hạ Thiên sẽ cấu kết với Cơ Thanh Ảnh để giết chết Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di, điều này làm cho hắn thật sự tức giận.
- Này, Hàn Minh Phi, chú chắc chắn còn chưa tìm được Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di phải không?
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Chú không cần tìm, bọn họ xong cả rồi, ta đã xử lý cả hai, sau đó dùng Hóa Thi phấn để tiêu hủy, vì vậy chú đừng hòng tìm ra được.
- Ngươi dám hủy cả thi thể của bọn họ?
Âm thanh của Hàn Minh Phi chợt trở nên lạnh lùng, một luồng sát khí khủng bố chợt bùng ra trên người hắn.
- Trên đời này không có gì anh không dám làm, chỉ có chuyện anh không thích làm mà thôi.
Hạ Thiên không cho là đúng, trong giọng nói tràn đầy hương vị khinh thường:
- Thế nào? Không phục sao? Không phục thì tiến lên đây, chỉ sợ chú không dám mà thôi.