Đây là một người phụ nữ trông rất trưởng thành, có lẽ đã bốn mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời thêu một con bướm màu vàng. Người này có dáng điệu rất tốt, tất nhiên những phụ nữ tu tiên thường là như thế, nhưng dung mạo của nàng chỉ là bình thường, hoàn toàn chưa nói là xinh đẹp, kém Cơ Thanh Ảnh rất nhiều, so sánh với Hoàng Tĩnh Di thì cũng là kém hơn hẳn. Thực tế nếu ném nàng vào trong đám phụ nữ của thế giới này, nếu cho mặc quần áo bình thường, chắc chắn sẽ vùi chôn trong đám người, căn bản không có người đàn ông nào chú ý đến.
Nhưng Hạ Thiên biết người phụ nữ này tuyệt đối không bình thường, nàng ta chỉ dùng một kiếm đã có thể cứu Hàn Minh Phi, mà bây giờ nàng xuất hiện thì vẻ mặt Hàn Minh Phi thật sự có chút vui sướng. Lúc này gương mặt đẹp của Cơ Thanh Ảnh thật sự có chút bất an, có chút sầu lo, rõ ràng người phụ nữ kia đem đến áp lực cho Cơ Thanh Ảnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Người thứ năm.
Hạ Thiên thầm nói, đây là người thứ năm trong số mười hai tên đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn mà Hạ Thiên được gặp ở thế giới này, hắn đã gặp năm người, xem ra còn một nửa số đó đang ở bên ngoài.
- Hàn sư đệ, Cơ sư muội, các người đang làm gì vậy?
Giọng điệu ôn hòa vang lên, âm thanh xuất phát từ miệng của người phụ nữ trung niên vừa xuất hiện. Nàng đưa mắt nhìn Hạ Thiên, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, rõ ràng nàng không quan tâm đến hắn. Điều này cũng là bình thường, đối với những người như nàng, Hạ Thiên căn bản chỉ là những tiểu nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nếu không phải lúc này Hạ Thiên đang đứng cùng Cơ Thanh Ảnh, như vậy nàng chỉ sợ sẽ không thèm nhìn.
- Nam Cung sư tỷ, tỷ đến vừa đúng lúc, Cơ sư muội cấu kết với người ngoài để sát hại Hoàng sư muội và Bạch sư đệ, bây giờ còn muốn giết người diệt khẩu.
Hàn Minh Phi nói bằng giọng cực kỳ phẫn nộ, hắn không thể không tức giận, nếu không phải Nam Cung sư tỷ xuất hiện, hắn căn bản đã xong rồi.
- Cơ sư muội, thật sự có việc này sao?
Nam Cung sư tỷ nhìn Cơ Thanh Ảnh, lông mày khẽ chau lại, giống như thật sự khó mà tin được.
- Nam Cung sư tỷ, lời nói một bên mà tỷ cũng tin được sao?
Cơ Thanh Ảnh vẫn dùng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, nàng giống như không muốn giải thích, nhưng tình thế bây giờ làm nàng không thể không giải thích:
- Sau khi đi vào thế giới này thì ta chưa từng gặp Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di, ta còn nghi ngờ bọn họ chết trong tay của Hàn sư huynh.
- Cơ sư muội, vừa rồi Hạ Thiên đã thừa nhận chuyện này, muội còn phủ nhận sao?
Hàn Minh Phi tức giận nói.
- Hạ Thiên sao?
Nam Cung sư tỷ nhíu mày, sau đó nàng nhìn về phía Hạ Thiên:
- Hàn sư đệ, là hắn sao? Hắn là ai?
- Nam Cung sư tỷ, hắn là Hạ Thiên, là người tu tiên của thế giới này, hơn nữa hắn biết Phiêu Miểu Bộ pháp, còn tự xưng là chồng của Thanh Nhã sư muội. Ta tin hắn biết Thanh Nhã sư muội đang ở đâu, vì vậy cố gắng tìm ra vị trí của Thanh Nhã sư muội từ miệng hắn, đáng tiếc là Cơ sư muội cứ mãi ngăn cản, đêm nay lại càng muốn giết ta.
Hàn Minh Phi đưa mắt nhìn Hạ Thiên, ngày thường hắn khá tỉnh táo, bây giờ hắn thật sự rất tức giận.
- Chồng của Thanh Nhã sư muội?
Vẻ mặt Nam Cung sư tỷ cực kỳ kinh ngạc, nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên hơn mười giây, sau đó nàng lắc đầu:
- Điều này là không thể.
Không đợi người khác lên tiếng, Nam Cung sư tỷ lại mở miệng, nhưng lúc này nàng lại nhìn về phía Hạ Thiên:
- Ngươi là Hạ Thiên sao? Ta là Nam Cung Yến đến từ Phiêu Miểu tiên môn, ngươi có phải biết Thanh Nhã sư muội đang ở đâu không?
- Đúng vậy, ta biết rõ, cô muốn biết sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu:
- Thật ra các người muốn biết cũng không có vấn đề, tôi có thể nói cho các người biết, chỉ với một điều kiện mà thôi.
- Điều kiện gì?
Nam Cung Yến hỏi.
- À, điều kiện rất đơn giản, cô giết chết Hàn Minh Phi thì tôi nói.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Nam Cung Yến khẽ lắc đầu:
- Hạ Thiên, điều này là không thể, ngươi có thể đổi điều kiện khác, hoặc là ngươi trước tiên có thể nói vì sao muốn giết Hàn sư đệ? Chắc chắn Hàn sư đệ sẽ không có thâm cừu đại hận gì với ngươi phải không?
- Vì hắn muốn giết tôi, vì vậy tôi cũng muốn xử lý hắn, còn thâm cừu đại hận, thật ra tôi cướp một tình nhân trong mộng của hắn. Cô biết không, Hàn Minh Phi ngu ngốc này rất yêu thích Dạ Ngọc Mị. Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, Dạ Ngọc Mị chân dài cũng là vợ tôi.
- Dạ Ngọc Mị?
Vẻ mặt Nam Cung Yến chợt biến đổi:
- Nàng ta còn sống.
- Tất nhiên là còn sống, đồng thời cũng sống rất tốt.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Tóm lại nếu cô muốn biết thần tiên tỷ tỷ ở đâu thì trước tiên xử lý tên ngốc Hàn Minh Phi này, tất nhiên nếu Hàn Minh Phi tình nguyện tự sát thì tôi cũng sẽ không quá so đo.
Nam Cung Yến có chút trầm ngâm, sau đó nàng nhìn Cơ Thanh Ảnh:
- Cơ sư muội, ta muốn hỏi một chút, vì sao muội lại che chở cho người ngoài? Chẳng lẽ muội muốn một mình tìm được Nguyệt Thanh Nhã từ miệng hắn sao?
- Nam Cung sư tỷ, đối với ta thì hắn không phải là người ngoài, hắn là hoàng hậu của ta.
Cơ Thanh Ảnh lạnh lùng nói.
- Hoàng hậu?
Nam Cung Yến chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng cười khổ:
- Ta thiếu chút nữa thì quên, trong thế tục thì Cơ sư muội chính là nữ hoàng tương lai của hoàng triều họ Cơ.
- Này, cái gì là hoàng hậu? Hoàng hậu đều là phụ nữ, cô mới là hoàng hậu của tôi. À, không đúng, tôi không phải là hoàng đế, tóm lại tôi là đàn ông của cô, không phải là hoàng hậu chó má gì cả.
Hạ Thiên cũng rất bức bối, hắn đường đường là một người đàn ông nhưng lại bị biến thành hoàng hậu, đúng là không có thiên lý.
Đáng tiếc là Cơ Thanh Ảnh rõ ràng không muốn nói lý lẽ, nàng hoàn toàn không quan tâm đến lời kháng nghị của Hạ Thiên, nàng chỉ nhìn Nam Cung Yến và tiếp tục nói:
- Nam Cung sư tỷ, Hàn sư huynh muốn giết hoàng hậu của ta, tất nhiên ta phải xử lý hắn, cho dù đến trước mặt sư tôn, ta tin sư tôn cũng sẽ không trách phạt, ta hy vọng tỷ cũng không cần quan tâm.
- Cơ sư muội, chuyện đúng sai giữa hai người thì ta thật sự không thể nào xét đoán cho được, nhưng sau này khi quay về sư môn thì sẽ mời sư tôn quyết định. Lúc này đã có ta ở đây, ta cũng không muốn các người xử lý lẫn nhau, vì vậy dù là ai đúng ai sai thì cũng không thể tiếp tục ra tay.
Nam Cung Yến có hơi trầm ngâm:
- Ta thấy như thế này đi, Cơ sư muội, muội và hoàng hậu nên rời khỏi đây, còn Hàn sư đệ, bây giờ đệ ấy có thương tích, sẽ do ta chăm sóc. Ta có thể đảm bảo Hàn sư đệ không tấn công Hạ Thiên, mà muội cũng không được tấn công Hàn sư đệ.
Nam Cung Yến dừng lại một chút rồi tiếp tục bổ sung:
- Ta sẽ xử lý chuyện này rất công chính, nếu giữa hai người có ai phát động công kích, ta sẽ giúp người còn lại.
Cơ Thanh Ảnh nhìn chằm chằm vào Nam Cung Yến, mười giây sau nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi nói:
- Đi.
Không đợi Hạ Thiên trả lời, Cơ Thanh Ảnh đã chụp lấy cánh tay của hắn rồi sải bước vào màn đêm.
Đến khi Cơ Thanh Ảnh hoàn toàn biến mất thì Nam Cung Yến mới quay đầu nhìn Hàn Minh Phi, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Hàn sư đệ, ngươi có thể nói những gì xảy ra được không?
Bên cạnh hồ Nguyệt Lạc.
Cơ Thanh Ảnh đứng từ xa nhìn Thiên Thần Đỉnh, vẻ mặt nàng cực kỳ lạnh lùng.
- Này, có phải cô không đánh lại Nam Cung Yến kia không?
Hạ Thiên lúc này không nhịn được phải nói.
- Mười năm trước cô ta đã là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, ta mới tiến lên Nguyên Anh trung kỳ vào vài ngày trước, nhưng bây giờ nếu thật sự ra tay thì ta cũng không sợ.
Cơ Thanh Ảnh quay đầu nhìn Hạ Thiên, giọng điệu chợt lạnh lẽo:
- Nhưng ngươi không phải là đối thủ của Hàn Minh Phi, nếu hai người bọn họ liên thủ thì chúng ta cũng khó sống.
- Thật đáng tiếc, thiếu chút nữa đã xử lý Hàn Minh Phi.
Hạ Thiên có chút buồn bực, cơ hội như vậy là rất quý giá, sau này sợ rằng sẽ không còn.
- Không cần đáng tiếc, Hàn Minh Phi sẽ không sống lâu.
Cơ Thanh Ảnh nhìn về phía Thiên Thần Đỉnh, cặp mắt xinh đẹp có chút chế nhạo:
- Hàn Minh Phi cho rằng gặp được cứu tinh lại không biết mình rơi vào bẫy rập, ta thấy hắn sẽ khó qua khỏi đêm nay.
- Cái gì?
Hạ Thiên chợt có chút mơ hồ:
- Cô nói Nam Cung Yến kia cũng có vấn đề?
- Sao lại không có vấn đề?
Cơ Thanh Ảnh hừ lạnh một tiếng:
- Người khác không biết lai lịch của nàng ta, nhưng ta biết rất rõ, lần này ta được phân cùng một tổ với nàng ta, vừa đến thế giới này thì ta đã tách ra ngay, nhưng không ngờ nàng ta vẫn tìm đến.
- Cô nói cô ta tìm đến không phải là vì Hàn Minh Phi, mà là vì tìm cô?
Hàn Minh Phi nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
- Ngươi cũng không ngốc.
Cơ Thanh Ảnh lạnh lùng nói, sau đó nàng xoay người:
- Ngươi tốt nhất nên rời khỏi chỗ này, không cần dựa vào ta để có thể cứu giúp, đừng nói ta không nhắc nhở trước, vào thời điểm mấu chốt thì ta chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Cơ Thanh Ảnh vừa nói xong thì cùng Chỉ Xích Thiên Nhai biến mất trong mắt Hạ Thiên.
- Yêu nữ chết tiệt này xem ra khá trực tiếp.
Hạ Thiên nói thầm một câu, sau đó hắn đi về phía biệt thự. Mặc kệ Cơ Thanh Ảnh nói là thật hay giả, hắn thật sự không thể nào xử lý được Hàn Minh Phi, vì vậy cũng nên rời khỏi chỗ này.
Hạ Thiên nhanh chóng đi vào biệt thự, đi lên lầu hai, đứng ngoài phòng ngủ của Dạ Ngọc Mị. Hắn đang định đưa tay gõ cửa thì cửa mở, gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của nàng chợt xuất hiện trước mặt hắn.
- À, Em Chân Dài, chúng ta nên rời khỏi chỗ này.
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, sau đó nói.
Hạ Thiên nhất định phải đi, hắn hy vọng Dạ Ngọc Mị cũng nên đi. Tất nhiên nếu nàng không đi thì hắn thật sự không có biện pháp, chỉ đành để nàng ở lại mà thôi.
Dạ Ngọc Mị không trả lời câu hỏi của Hạ Thiên, nàng chỉ trực tiếp đi về phía bên ngoài.
- Này, Em Chân Dài, chị đi đâu vậy?
Hạ Thiên ngây người rồi đuổi theo.
- Cậu không phải nói phải đi sao?
Dạ Ngọc Mị tức giận nói.
Hạ Thiên chợt sững sờ, Em Chân Dài này dễ nói chuyện như vậy từ khi nào? Xem ra lòng dạ của phụ nữ thật sự khó dò.