Khúc Phong, anh cút đi cho tôi.
Khi thấy Khúc Phong không nói lời nào thì Hào Đồ tức giận quát lên.
Lúc này bên kia cuối cùng cũng đáp lại, chỉ thấy một người cảnh sát trung niên đi về phía bên này, ngay sau đó đã đến trước mặt Hào Đồ, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Cục trưởng Hào, sao anh lại đến đây? Anh đến sao không nói với tôi một tiếng? Anh xem bây giờ náo loạn, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, mong anh đừng trách.
- Khúc Phong, anh đừng nói với tôi những lời này, chúng tôi đang phá án, anh nhanh chóng đưa người đi, đừng cản trở công tác của chúng tôi.
Hào Đồ tức giận nói.
- Không có gì, không có gì, chúng tôi sẽ lập tức rút lui.
Khúc Phong liên tục gật đầu, tuy hắn đáp ứng rất sảng khoái nhưng lại không có hành động, hắn chỉ cẩn thận hỏi Hào Đồ:
- Cục trưởng Hào, anh vội vã chạy về tỉnh thành sao?
- Hành động của tôi còn phải báo cáo với anh sao?
Hào Đồ tức giận quát.
- Không phải, tất nhiên là không phải. Cục trưởng Hào, anh hiểu lầm rồi, chẳng qua nếu anh muốn về tỉnh thì đêm nay không được rồi, tôi vừa nhận được tin báo, cầu phía trước đã sập, không thể nào đi qua, hơn nữa đây là đường độc đạo quay về tỉnh thành, nếu không phải đi đường vòng qua tỉnh bạn vài trăm kilomet.
Khúc Phong vội vàng giải thích.
- Có chuyện này sao?
Hào Đồ khẽ nhíu mày:
- Khi chúng tôi đến vẫn còn rất tốt.
- Cục trưởng Hào, vừa sụp lúc nãy, nghe nói không biết ai đó cho nổ cầu.
Khúc Phong trả lời.
Hào Đồ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Khúc Phong, lão đã hiểu, cầu bây giờ còn chưa chắc bị nổi sập, nhưng nếu mình về tỉnh thành thì chỉ sợ sẽ bị nổ sập. Xem ra đêm nay muốn mang người đi cũng không dễ.
- Cục trưởng Hào, không bằng đêm nay mọi người ở lại huyện Lâm Giang, nếu vội vàng thẩm vấn thì cũng có thể tiến hành trong cục công an huyện, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đợi đến khi cầu được sửa xong vào ngày mai, các người có thể rời khỏi đây.
Khúc Phong khẽ đề nghị.
- Được rồi, lập tức sắp xếp chỗ cho chúng tôi.
Hào Đồ nhanh chóng có quyết định, xem ra đêm nay khó thể rời khỏi huyện Lâm Giang, nếu bị vây hãm trên đường thì không bằng đi về cục cảnh sát. Lão tin dù đám người này to gan cũng không dám làm gì mình.
Chỉ cần là kẻ có đầu óc thì sẽ biết đụng vào một cục trưởng cục công an tỉnh sẽ có hậu quả gì, đến lúc đó dù huyện Lâm Giang này là tường đồng vách sắt cũng sẽ bị phá. Hào Đồ tin Thái Bằng Trình là kẻ thông minh, nhiều lắm cũng sẽ sử dụng thủ đoạn với Lưu Thái Hà, sẽ không dám động đến mình.
Nhưng rõ ràng hành động đột kích đêm nay đã coi như thất bại, bây giờ đã là hành động công khai.
- Lên xe, chúng ta quay về huyện Lâm Giang.
Hào Đồ phân phó mọi người. Lúc này ai cũng thở phào, bọn họ cũng không muốn sinh ra tình cảnh bắn giết với cảnh sát sở tại.
... ....
Ban ngày đã có Trương Trường Sinh gây rối, Tôn Hinh Hinh sợ rằng sẽ có người Trương gia đến quấy rối, vì vậy bắt Hạ Thiên phải ở nhà với mình.
Thực tế lại khác, sau khi Trương Trường Sinh được đưa đến bệnh viện thì thôn Cửa Sông bình yên vắng lặng, cũng không có sự việc gì phát sinh.
Hạ Thiên cũng ở nhà một ngày với vợ, Tôn Hinh Hinh kéo hắn đi vòng quanh thôn vài lần giống như đang cố ý tuyên cáo mình đã có bạn trai, không còn quan hệ gì với Trương Đại Trụ. Tất nhiên dù bọn họ không đi qua đi lại thì người nào cũng đã biết vấn đề này.
Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã thì ở nhà đóng vai con ngoan vợ hiền, cả ngày đều ở bên cạnh Tôn Vân Binh và Điền Tố Nga. Lúc này chỉ có Mộc Hàm là không có việc gì làm, điều này làm nàng cảm thấy khó thích ứng, nhưng cuối cùng thời gian cũng trôi qua êm đẹp.
Cuối cùng đã hơn chín giờ tối, Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh chuẩn bị lên lầu ngủ, nhưng ngay sau đó điện thoại của hắn lại vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, người gọi đến là Triệu Thanh Thanh.
- Sư phụ, không tốt rồi, không thấy chị Băng Băng đâu cả.
Điện thoại vừa được nối thông thì Triệu Thanh Thanh lập tức lo lắng:
- Tôi vừa về nhà và không thấy chị Băng Băng, gọi điện thoại cũng không có người nhận. Đúng rồi, sư phụ còn chưa trở về sao? Không phải cùng đi chơi bời với chị Băng Băng đấy chứ?
Hạ Thiên trực tiếp cúp điện thoại, sau đó hắn lập tức điện thoại cho Lãnh Băng Băng. Khoảnh khắc sau điện thoại đã thông, bên kia truyền đến âm thanh của Lãnh Băng Băng:
- Tìm tôi làm gì?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Tôi đang ở bên ngoài làm chút chuyện, cậu tìm tôi có việc gì sao? Nếu không tôi cúp điện thoại.
Lãnh Băng Băng cũng không muốn nói chuyện điện thoại với Hạ Thiên.
- Triệu Thanh Thanh điện thoại với tôi bảo không thấy chị đâu, còn nói điện thoại mà chị không bắt máy, vì vậy tôi mới điện thoại hỏi thăm tình hình.
Hạ Thiên có vẻ rất vui sướng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ quả nhiên là tốt nhất với tôi, không nhận điện thoại của Triệu Thanh Thanh, chỉ nhận điện thoại của tôi.
- Cậu đừng tự cho mình là đa tình.
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Trước đó điện thoại của tôi bị thu, bây giờ vừa nhận lại được, vừa mở máy lên thì cậu điện thoại đến.
- Sao lại bị thu điện thoại? Vợ cảnh sát tỷ tỷ, rốt cuộc chị đang ở đâu?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cậu quan tâm tôi ở đâu làm gì?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị là vợ tôi, tất nhiên tôi phải quan tâm chị đang ở đâu. Chị nói tôi biết đi, nếu không tôi sẽ tìm Tiểu Yêu Tinh giúp tôi tra xét.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
Hạ Thiên nhớ rõ trước đó Tiểu Yêu Tinh đã tìm được vị trí của Liễu Mộng, vì vậy hắn tin Tiểu Yêu Tinh cũng có thể tìm được vị trí của Lãnh Băng Băng, còn Tiểu Yêu Tinh có giúp hay không, hắn chẳng quan tâm.
- Được rồi, tôi nói cho cậu biết, tôi đang ở huyện Lâm Giang.
Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ:
- Câu giúp tôi điện thoại cho Thanh Thanh, nói rằng tạm thời tôi chưa thể quay về.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thì ra chị nghĩ đến tôi nên mới chạy đến huyện Lâm Giang tìm người.
Hạ Thiên càng thêm vui sướng:
- Nếu chị đã nghĩ đến tôi, như vậy tôi sẽ lập tức đi tìm chị, bây giờ chị đang ở đâu?
- Ai đến huyện Lâm Giang tìm cậu?
Lãnh Băng Băng tức giận nói, nhưng sau đó nàng lại sững sờ:
- Cậu đang ở huyện Lâm Giang sao?
- Đúng vậy, vợ cảnh sát tỷ tỷ, ngày hôm qua tôi đã đến Lâm Giang, hôm nay chị đã chạy đến, chẳng lẽ không phải nghĩ đến tôi sao?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Cậu muống nghĩ sao cũng được.
Lãnh Băng Băng thật sự không thể chịu được những lời nói của Hạ Thiên, nàng dứt khoát cúp điện thoại.
Hạ Thiên lại gọi sang.
Sau vài tiếng tút thì Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng phải nhận điện thoại:
- Cậu đừng gọi điện, bây giờ tôi đang bận.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn tìm chị, nói cho tôi biết chị đang ở đâu?
Hạ Thiên nói.
- Trễ thế này rồi, cậu đến tìm tôi làm gì?
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Bây giờ tôi đang bận thẩm vấn phạm nhân.
- Tôi đến tìm chị, chị vượt đường xa đến với tôi, sao tôi không đi tìm chị cho được?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Ai vượt đường xa đến với cậu?
Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, lưu manh kia rõ ràng là tự mình đa tình, vì vậy nàng nói:
- Được rồi, tôi đang ở cục công an huyện Lâm Giang, cậu muốn đến thì đến.
Lãnh Băng Băng nói xong thì cúp điện thoại, Hạ Thiên sau khi nhận được địa chỉ cũng không điện thoại lại.
Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên lại nhận được điện thoại, Triệu Thanh Thanh gọi đến:
- Sư phụ, sao anh không nghe điện thoại của tôi? Rốt cuộc anh có ở cùng một chỗ với chị Băng Băng không?
- Anh sẽ lập tức ở cùng một chỗ với chị ấy, em đừng gọi đến làm phiền không gian riêng tư của anh.
Hạ Thiên nói một câu rất mất hứng, sau đó hắn cúp điện thoại.
- Hạ Thiên, cậu muốn ra ngoài sao?
Giọng nói của Tôn Hinh Hinh vang lên bên cạnh, nàng đã lên giường chuẩn bị ngủ.
- Đúng vậy, chị Hinh, cảnh sát tỷ tỷ đến Lâm Giang tìm tôi, bây giờ tôi không đi thì cảnh sát tỷ tỷ nhất định sẽ rất đau lòng.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu không sợ tôi đau lòng sao?
Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải hỏi.
- Chị Hinh, sao chị lại đau lòng?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Chẳng lẽ chị muốn đi cùng cảnh sát tỷ tỷ? Không sao, tôi mang chị theo là được.
Tôn Hinh Hinh không còn gì để nói, sắc lang này giả khờ hay ngu thật?
- Thôi, tôi muốn ngủ, cậu đến với cảnh sát tỷ tỷ của mình đi.
Tôn Hinh Hinh có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ sắc lang vô độ kia đi cũng tốt, tối nay nàng sẽ không bị lên dĩa, tốt xấu gì cũng ngủ ngon.
- À, vậy tôi đi trước, nếu chị Hinh nhớ đến tôi thì cứ điện thoại là được.
Hạ Thiên nói xong thì nhảy xuống theo đường cửa sổ, lần này hắn cũng không dẫn theo Mộc Hàm, hắn quyết định chạy đến huyện thành.
Tôn Hinh Hinh thở dài thật sâu, vừa rồi còn nghĩ rằng tối nay sẽ ngon giấc, nhưng Hạ Thiên vừa đi thì nàng đột nhiên phát hiện mình khó thể ngủ.
... ....
Cục công an huyện Lâm Giang.
Hào Đồ rời khỏi phòng thẩm vấn với vẻ mặt âm trầm, sau khi bị bắt thì Lưu Thái Hà không nói câu nào, dù đe dọa hay dụ dỗ đều không hiệu quả, điều này làm lão ý thức vụ án sẽ tương đối khó giải quyết. Lão tưởng rằng dù không bắt được Thái Bằng Trình cũng phải ép Lưu Thái Hà khai ra nhà xưởng sản xuất thuốc phiện ở đâu, sau đó phá tan nhà xưởng, như vậy coi như hành động lần này là thành công.
- Cục trưởng Hào, người phụ nữ này đã theo Thái Bằng Trình rất lâu, muốn cô ta mở miệng thì dùng thủ đoạn bình thường là không được.
Vu Tiến khẽ nói.
- Vậy cậu có biện pháp gì sao?
Hào Đồ tức giận hỏi.
- Có nên dùng chút thủ đoạn không?
Một cảnh sát ở bên cạnh khẽ đề nghị.
- Không được, tra tấn là trái luật.
Hào Đồ lập tức phủ quyết.
- Nhưng tình hình giằng co thế này cũng không hiệu quả.
Một cảnh sát khác thầm nói một câu.
Hào Đồ biết rất rõ điều này, thời gian kéo càng dài càng thì càng bất lợi với bọn họ, nhưng việc đã đến nước này thì lão cũng khó nghĩ ra biện pháp thích hợp.
Âm thanh báo cháy chợt vang vọng trong khu hành chính cục công an, đám người Hào Đồ cũng nghe thấy những tiếng thét:
- Có hỏa hoạn, hỏa hoạn, chạy mau.
Vẻ mặt Hào Đồ chợt biến đổi, khi lão xông ra thì thấy khói đen cuồn cuộn.
- Chạy nhanh.
Hào Đồ nhanh chóng quay lại phòng thẩm vấn, lão hạ lệnh:
- Lãnh Băng Băng, cô và tôi cùng áp tải phạm nhân, những người khác chú ý cảnh giới.