Hạ Thiên dũng mãnh đã là sự tích của ba mươi người tổ chuyên án, trong tổ chuyên án đã lưu truyền sự việc Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng thân mật với nhau còn cứu được Lưu Thái Hà, đánh bại Đinh Tùng. Điều này làm cho người ta phải bội phục, tình cảnh đó quá tuyệt.
Khi sự kiện kia được nói ra thì những xung đột của Hạ Thiên với đám thủ hạ của Thái Tử, kể cả chuyện Hạ Thiên thiếu chút nữa đã bắt Lưu Thái Hà phải trần truồng chạy một vòng khắp huyện thành cũng bị moi móc ra. Lúc này mọi người chợt phát hiện Hạ Thiên đã có thù oán với Thái Tử, vì vậy những kẻ khôn khéo đã liên hệ sự sụp đổ của Thái Tử, có phải cũng liên quan đến Hạ Thiên?
Đây vốn chỉ là suy đoán, nhưng không biết lưu truyền thế nào mà được người ta coi là sự thật, không bao lâu sau tất cả huyện Lâm Giang đều biết Thái Tử đắc tội với một người cực kỳ mạnh mẽ, người kia là Hạ Thiên. Cũng vì vậy mà Thái Tử sụp đổ chỉ sau một đêm, cứ như vậy mà Hạ Thiên trở thành một thần thoại ở huyện Lâm Giang.
Thậm chí Phương Thanh Vân đang chỉ huy đám người đào móc nhà xưởng sản xuất ma túy của Thái Tử nghe thấy thư ký nói về vấn đề này cũng điện thoại đến cho Vu Tiến:
- Tiểu Vu, cậu biết Hạ Thiên kia sao?
- Chủ tịch Phương, mạng của tôi là cậu ta cứu.
Vu Tiến trả lời, thật ra bây giờ hắn cũng biết những tin đồn kia đang truyền đi khắp nơi, nhưng hắn thấy những tin đồn dù có chút khoa trương nhưng cũng không thái quá. Nếu xem xét một cách nghiêm khắc thì Thái Tử thật sự suy sụp vì Hạ Thiên, nhưng người này cũng không phải cố sức cho Thái Tử sụp đổ, chẳng qua chỉ vô tình chọc vào, Thái Tử lại tan đàn xẻ nghé.
- Tôi cũng biết cậu ta cứu cậu và cục trưởng Hào một mạng, nhưng tôi muốn hỏi, ngoài những vấn đề đó ra thì hai người có quen thuộc gì không? Cậu ta có người nhà ở Lâm Giang không?
Phương Thanh Vân hỏi.
- Chủ tịch Phương, cậu ta đã cứu tôi hai lần, ngày hôm qua tôi bị đâm, chính cậu ấy là người cứu sống tôi.
Vu Tiến giải thích.
- Cậu ta là thần y cứu sống cậu ở bệnh viện sao?
Phương Thanh Vân cuối cùng cũng hiểu được.
- Đúng vậy, chủ tịch Phương.
Vu Tiến gật đầu:
- Nhưng tôi không quen cậu ta, tôi chỉ biết cậu ta có bạn ở huyện Lâm Giang chúng ta.
- Bạn thế nào?
Phương Thanh Vân vội hỏi.
- Là một cô gái tên là Tôn Hinh Hinh, rất đẹp, nhưn g không biết có phải là bạn gái hay không, vì bạn gái của cậu ta rõ ràng là Lãnh Băng Băng.
Vu Tiến cảm thấy chóng mặt, rốt cuộc bạn gái của Hạ Thiên là ai? Lãnh Băng Băng, Kiều Tiểu Kiều hay Tôn Hinh Hinh?
- À, thì ra là vậy, này Tiểu Vu, cậu xem xét rõ tình huống nhà Tôn Hinh Hinh, điều tra cho rõ ràng, sau giai đoạn bận rộn này chúng ta sẽ xuống thăm hỏi.
Phương Thanh Vân suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng, chủ tịch Phương.
Vu Tiến tất nhiên sẽ đồng ý.
- Tôi còn có việc, cậu cũng nên chằm chằm vào vụ án, không nên buông tha cho một tên tội phạm nào, cậu hiểu chưa?
Phương Thanh Vân dặn dò một câu.
- Chủ tịch Phương cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ phần tử nào.
Vu Tiến vội vàng đảm bảo.
- Làm rất tốt, sau này khối công an huyện Lâm Giang sẽ do cậu phụ trách.
Phương Thanh Vân dùng giọng thỏa mãn nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
Vu Tiến nghe thấy như vậy thì lập tức trở nên kích động, sau khi Thái Tử gặp chuyện không may thì bệnh tim của Thái Vi Dân cũng phát tác, bây giờ đang nằm bệnh viện. Dù lần này Thái Vi Dân không bị bắt thì cũng sẽ bị đưa đi dưỡng lão, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Phương Thanh Vân sẽ là bí thư huyện ủy, sau này cục công an sẽ bị người này nắm chặt, thậm chí còn có cả những quan hệ có sẵn bên khối chính quyền. Vì vậy bây giờ Vu Tiến có cơ hội được đề bạt làm cục trưởng cục công an huyện Lâm Giang, câu nói vừa rồi của Phương Thanh Vân cũng có ý này.
... ....
Hạ Thiên tỉnh lại thì có chút buồn bực, vì hắn đã ngủ đến xế chiều, đã bỏ lỡ bữa cơm trưa, vì vậy cũng không thể ăn cảnh sát tỷ tỷ vào giờ cơm trưa.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị phải đi nhanh như vậy sao?
Nhìn Lãnh Băng Băng đi ra khỏi cửa, Hạ Thiên lại càng buồn bực, hắn còn muốn đợi đến bữa tối để ăn cảnh sát tỷ tỷ, đáng tiếc là nàng không cho hắn cơ hội.
- Cục trưởng Hào quyết định đưa những phạm nhân quan trọng về tỉnh, tôi cũng phải về theo.
Lãnh Băng Băng giải thích một câu:
- Sau khi cậu quay về thành phố Giang Hải thì nhớ điện thoại cho tôi.
- Chị phải nhớ còn thiếu tôi ba mươi mốt nụ hôn đấy nhé.
Hạ Thiên vẫn nhớ chuyện này không quên.
- Biết rồi.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn hạ thiên, sau đó nàng kéo cửa đi ra.
Lãnh Băng Băng đi ra, Hạ Thiên tất nhiên sẽ không tiếc tục ở trong phòng. Hắn cũng đi ra, sau đó dùng tốc độ không nhanh không chậm đi về thôn Cửa Sông.
Sau khi đi hơn mười phút thì Hạ Thiên đột nhiên phải dừng lại, có một chiếc xe màu đen đứng chắn giữa đường, vì vậy hắn tiến lên gõ vào cửa xe nói:
- Này, đi theo tôi như vậy có mệt không?
Cửa sau xe hạ xuống, gương mặt đeo kính râm của Mị Nhi xuất hiện trong mắt Hạ Thiên, nàng dùng giọng lạnh lùng nói:
- Nếu cậu biết an phận một chút thì chúng tôi sẽ không mệt mỏi như vậy.
Hạ Thiên kéo cửa xe ngồi vào, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Mị Nhi rồi dùng giọng nghiêm túc nói:
- Xem xét vào mức độ yêu thương của cô với tôi, vì vậy tôi muốn thương lượng một chuyện.
- À...Khụ khụ... ....
Người đàn ông gầy gò đang lái xe không nhịn được phải ho khan hai tiếng.
- Này, anh không khỏe thì đừng lái xe.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
-Khụ khụ, cậu nói Mị Nhi thích mình sao?
Người đàn ông quay đầu dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên.
- Nói nhảm, nếu không thích tôi thì việc gì phải đi theo cả ngày như vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn người đàn ông.
Người đàn ông cũng bó tay:
- Tôi không phải cũng theo cậu cả ngày sao?
- Này, tôi cũng không biến thái như anh, tôi không thích đàn ông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hạ Thiên trừng mắt nhìn người đàn ông:
- Còn nữa, anh là lái xe của Mị Nhi, không có tư cách nói chuyện, đừng quấy rầy tôi.
Người đàn ông chợt cảm thấy bi phẫn, khi nào thì hắn là lái xe không có tư cách? Trong tổ chức hắn và Mị Nhi có thân phận ngang nhau.
- Cậu muốn thương lượng gì với tôi?
Mị Nhi lúc này cũng mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
- Tôi cảm thấy cô cứ theo tôi như vậy cũng mệt mỏi, không bằng chúng ta thương lượng với nhau, tôi có thể cho cô đi theo công khai, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.
Hạ Thiên dùng ánh mắt hứng thú nhìn Mị Nhi.
- Điều kiện gì?
Mị Nhi lại hỏi.
- Cô phải để tôi nghiên cứu thân thể, tôi cảm thấy cơ thể của cô rất kỳ quái.
Hạ Thiên dùng giọng chân thành nói.
Người đàn ông gầy gò không khỏi nhìn Hạ Thiên, người này đúng là quá mức hung hãn, bây giờ lại muốn nghiên cứu cơ thể của Mị Nhi. Đàn ông muốn nghiên cứu cơ thể phụ nữ, điều này không cần nói cũng hiểu.
- Có tin tôi giết cậu không?
Trên người Mị Nhi bùng ra khí lạnh.
- Sao cô phải giết tôi?
Hạ Thiên tỏ ra rất khó hiểu:
- Tôi chẳng qua cũng vì tốt cho cô, tôi cảm thấy thân thể cô rất đặc biệt, rõ ràng là cực âm mà có khí dương. Cực âm là trời sinh, nhưng khí dương chắc chắn có sau này, tôi hỏi cô, trước kia gương mặt cô cũng bình thường, sau này mới trở nên như vậy có phải không?
Giọng điệu của Mị Nhi chợt biến đổi:
- Sao cậu biết?
- Tôi là thiên hạ đệ nhất thần y.
Hạ Thiên có chút đắc ý:
- Tôi không gì không biết, thế nào, cô có đồng ý điều kiện của tôi, để tôi nghiên cứu cơ thể, tôi có thể làm cho gương mặt của cô trở lại như thường. Đến lúc đó cô sẽ rất đẹp, sẽ có tư cách làm vợ tôi.
- Thứ nhất, tôi không thích cậu, thứ hai, tôi thích mình như bây giờ, thứ ba, tôi càng không thích làm vợ cậu.
Mị Nhi cũng không có hành động nào, giọng nói rất lạnh lùng:
- Vì vậy bây giờ cậu có thể xuống xe được rồi.
- Phụ nữ đúng là thích nghĩ một đường nói một nẻo.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Được rồi, tôi xuống xe, đợi đến khi cô thay đổi ý kiến, lúc đó có thể đến tìm tôi.
Hạ Thiên xuống xe, hắn tiếp tục dùng giọng không nhanh không chậm đi về phía trước.
- Mị Nhi, sao cô không thử xem? Cậu ta sợ rằng có thể chữa cho cô.
Người đàn ông gầy còm nói.
- Tôi không cần dùng gương mặt để thu hút đàn ông.
Mị Nhi lạnh lùng nói.
- Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.
Người đàn ông gầy gò có chút bất đắc dĩ.
Mị Nhi cũng không nói thêm điều gì, nàng nhìn qua cửa sổ, Hạ Thiên đang đi trên đường, trong mắt lóe lên cái nhìn khác thường.
... ....
Tôn Hinh Hinh đứng trước cửa, nàng lấy điện thoại ra cầm, sau khi nhấn vài lượt thì lại đặt vào túi. Sau đó nàng lại lấy điện thoại ra, sau vài lần liên tục thì Mộc Hàm ở bên cạnh đã hông nhịn được.
- Cô muốn điện thoại cho hắn thì cứ tự nhiên, sao phải do dự như vậy?
Mộc Hàm mở miệng hỏi.
- Sao chị không gọi điện?
Tôn Hinh Hinh hỏi ngược lại.
Mộc Hàm mỉm cười:
- Vì tôi không muốn tìm cậu ta như vậy.
- Tôi cũng không phải đang nghĩ về hắn, tôi chỉ...Chỉ có chút lo lắng.
Tôn Hinh Hinh đỏ mặt dùng giọng ấp úng nói.
- Lo lắng cậu ta chạy theo người phụ nữ khác sao?
Mộc Hàm hỏi.
Tôn Hinh Hinh há miệng muốn phản bác, nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện ra đây là chuyện làm mình lo lắng nhất. Tất nhiên khi Hạ Thiên ở cùng nàng, khi đó nàng luôn cảm thấy rất an toàn, chỉ khi nào hắn bỏ đi, nàng sẽ mất đi cảm giác an toàn, luôn lo lắng hắn sẽ bỏ mình mà đi.
Hạ Thiên cho Tôn Hinh Hinh cảm giác an toàn chưa từng có, nhưng hắn cũng là người làm nàng sinh ra cảm giác mất an toàn, không thể không nói, đây là một vấn đề rất mâu thuẫn.
- Thật ra tôi cảm thấy cô không cần lo lắng như vậy, trong mắt của tôi, dù cậu ta có mang người phụ nữ khác bỏ chạy, cũng sẽ mang theo cô.
Mộc Hàm thản nhiên nói.
- Chị không lo lắng sao?
Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải hỏi.
- Tất nhiên, tôi không lo lắng.
Mộc Hàm thật sự không có gì cần lo lắng, lưu manh chỉ biết cưỡng chế giữ nàng lại, nhưng nàng đi thì biết về đâu?
- Tôi cảm thấy...Cảm thấy câu ấy rấ yêu Lãnh Băng Băng.
Tôn Hinh Hinh khẽ nói, tối qua Hạ Thiên nói đi là đi, bây giờ còn chưa quay về, nàng cũng không biết tối nay hắn có quay về hay không.
- Cậu ấy đã về.
Mộc Hàm thản nhiên nói.
Tôn Hinh Hinh nghe như vậy thì vội vàng nhìn ra đường, nàng thấy Hạ Thiên đang dùng giọng không nhanh không chậm đi về phía bên này, vì vậy mà những lo lắng trong lòng biến mất sạch sẽ, nàng nhanh chóng chạy về phía Hạ Thiên