KHạ Thiên thu phục xong hai tên khốn chơi lừa đảo, hắn tiếp tục chơi bài. Sau đó cũng có không ít người cảm thán vì con số đậu của hắn, nhưng cũng không ai dám làm bừa, vì vậy mà lần đầu tiên hắn vọc máy tính cũng có chút vui vẻ.
Khổng Mính ở bên cạnh không biết nói gì hơn, người này giống như không muốn đi dùng cơm.
- Hinh Hinh, bạn còn chưa ra sao?
Khổng Mính chạy đến gõ cửa phòng làm việc của Tôn Hinh Hinh.
- Sẽ ra ngay!
Giọng nói của Tôn Hinh Hinh ở bên trong truyền ra, ngay sau đó cửa phòng mở, nàng đi ra.
Khổng Mính nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh một lúc lâu, cũng không thấy đối phương có gì khác biệt. Cuối cùng nàng cũng hiểu, Tôn Hinh Hinh chờ lâu như vậy, có lẽ cũng vì hủy diệt những gì còn sót lại của trận chiến với Hạ Thiên.
- Này, bạn nhìn mình như vậy làm gì?
Tôn Hinh Hinh bị Khổng Mính nhìn mà có chút mất tự nhiên:
- Mình cũng không phải là Lam Trạch.
- Hừ, vì cậy không phải là Lam Trạch nên mình mới nhìn.
Khổng Mính bĩu môi nói.
- Chị Hinh.
Lúc này Hạ Thiên đã vứt bỏ trò chơi bài, hắn nhanh chóng chạy đến trước mặt Tôn Hinh Hinh. Rõ ràng Khổng Mính hoàn toàn không hiểu Hạ Thiên, đối với Hạ Thiên thì dù trò chơi có hay cũng không hay bằng chơi với vợ.
- Khụ, hai người ra ngoài dùng cơm hay ở trong công ty? Nếu ăn trong công ty thì tôi sẽ điện thoại ra cho người đưa vào.
Khổng Mính lúc này mở miệng nói.
- Thôi thì ra ngoài ăn.
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ rồi nói, nàng cũng không có yêu cầu gì quá, chỉ hy vọng được ăn một bữa ngon lành với Hạ Thiên.
- À, nếu vậy thì nhớ mang về cho mình một phần.
Khổng Mính mỉm cười nói:
- Tôi sẽ không đi theo quấy rầy thế giới của hai người.
Tôn Hinh Hinh trừng mắt nhìn Khổng Mính, nàng cũng không nói gì mà kéo Hạ Thiên ra khỏi công ty.
Hai người đi về phía thang máy, lúc này ở thang máy có khá nhiều người. Đúng là không có biện pháp nào khác, bây giờ là lúc tan tầm dùng cơm trưa, có quá nhiều người dùng thang máy.
Nếu những văn phòng ở tương đối thấp thì nhân viên sẽ đi đường cầu thang, nhưng đây là tầng sáu mươi tám, dù là xuống lầu cũng sẽ mệt đến chết, vì vậy mọi người chỉ có thể chờ thang máy.
Tôn Hinh Hinh đến thu hút ánh mắt của không ít người, thực tế nàng vừa đi làm ở công ty Lam Thiên được ba ngày mà đã có danh tiếng ở tầng lầu này. Vì ngày đầu tiên nàng đi làm thì tập đoàn Thiên Nam ở bên kia đã lưu truyền một tin tức, cách vách có một đại mỹ nữ có thể so sánh với Diệp Mộng Oánh.
Lúc đầu cũng không có mấy người tin tưởng, nhưng khi được chứng thực thì phát hiện người đẹp này không những có dung mạo tương đồng với Diệp Mộng Oánh, hơn nữa dáng người còn trưởng thành hơn, có thể nói là quyến rũ nữ tính, càng thêm mê người hơn so với một Diệp Mộng Oánh lạnh lùng.
Đám người kia sau khi nghe được cái tên Tôn Hinh Hinh thì đặt cho một danh hiện Hinh mỹ nhân, quả thật rất phù hợp.
Mà khoảnh khắc này đám nhân viên nam thấy Tôn Hinh Hinh ôm tay một người đàn ông, vì vậy mà cảm thấy buồn bực, xem ra Hinh mỹ nhân đã có chủ.
Nhưng đúng lúc này mọi người lại cảm thấy không đúng, sao người đàn ông ở bên cạnh Hinh mỹ nhân lại quen mặt như vậy?
- Này, các người có cảm thấy người đàn ông bên cạnh Hinh mỹ nhân rất quen mắt không?
Có người không nhịn được phải hỏi.
- Đúng vậy, hình như đã gặp ở đâu đó thì phải.
Một người khác nói, sau đó hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, cố gắng nhớ xem đã gặp ở nơi nào.
Cũng may có một nhân viên nữ đang đợi thang máy nói xen vào một câu:
- Các anh không có trí nhớ gì sao? Đây là vị hôn phu của Diệp tiểu thư.
Cô nhân viên vừa nói ra như vậy thì mọi người chợt kinh ngạc, ai cũng nhìn về phía Hạ Thiên.
- Đúng là anh ta rồi.
- Đúng vậy, thì ra bảo sao quen mắt, tôi còn nhớ anh ta là hạ thiên.
- Đúng thế, còn nói là thần y gì đó!
- Cái gì mà nghe nói, người ta thật sự là thần y, tháng trước chúng ta có tiền lương và không ít tiền thưởng, đây đều là công lao của Hạ thần y.
- Đúng vậy, sản phẩm mỹ phẩm quá hoàn hảo... ....
- À, vị Hạ thần y này không phải là hôn phu của Diệp tiểu thư chúng ta sao? Lúc này sao lại thân mật với Hinh mỹ nhân?
- Điều này còn hỏi nữa sao? Bắt cá hai tay rồi.
- Tôi đã thấy nhiều người bắt cá hai tay, nhưng chưa thấy sai kiêu ngạo như vậy, đây chẳng phải đang thị uy với Diệp tiểu thư của chúng ta sao?
Đám người khẽ nghị luận, tất nhiên Hạ Thiên cũng không quan tâm đến bọn họ. Hắn đứng nhìn đám người mà cảm thấy kỳ quái, bên kia có một cái thang máy không có ai đứng, sao không ai đi sang?
- Chị Hinh, chúng ta sang bên kia.
Hạ Thiên kéo Tôn Hinh Hinh đi về phía thang máy không có người.
Tôn Hinh Hinh vội vàng nói:
- Hạ Thiên, đó là thang máy chuyên dụng cho chủ tịch tập đoàn Thiên Nam. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Có gì sao?
Hạ Thiên rất kỳ quái, chủ tịch tập đoàn Thiên Nam không phải là Diệp Mộng Oánh sao? Thang máy chuyên dụng của Mỹ nữ tỷ tỷ, hắn tất nhiên có thể sử dụng.
Tôn Hinh Hinh chợt im lặng, nàng cuối cùng cũng nhớ đến mối quan hệ không tầm thường của Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh.
Hạ Thiên vừa nói vừa kéo Tôn Hinh Hinh đến cửa thang máy, hắn nhấn nút, cửa thang máy nhanh chóng mở ra. Lúc này hắn mới thấy có một bảo vệ ngồi bên trong.
Khi thang máy mở ra thì bảo vệ cũng cảm giác được ngay, hắn vội vàng đứng lên, khi nhìn thấy Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh thì hắn cũng có chút sững sờ, vì hắn tưởng người muốn dùng thang máy là Diệp Mộng Oánh.
Nhưng ánh mắt của tên bảo vệ này tương đối tốt, hắn nhận ra Hạ Thiên. Đối với người thành phố Giang Hải thì biết Hạ Thiên cũng không nhiều, nhưng đối với người của tập đoàn Thiên Nam thì cơ bản đều biết rõ bộ dạng Hạ Thiên, điều này cũng bình thường, hắn là vị hôn phu của chủ tịch, không nhớ được sao?
- Hạ tiên sinh muốn đi xuống sao?
Tên bảo vệ cuối cùng cũng mở miệng, hắn dùng giọng khách khí hỏi.
- Nói nhảm, chẳng lẽ tôi không được đi à?
Hạ Thiên có chút mất hứng, đây là lầu sáu tám, hắn muốn xuống dưới cho nhanh chóng, khỏi mất công đi bộ.
Hạ Thiên kéo Tôn Hinh Hinh vào thang máy, bảo vệ lúc này hỏi một câu:
- Hạ tiên sinh, anh không chờ Diệp tiểu thư sao?
Bảo vệ vốn rất gấp, vì hắn thấy bộ dạng thân mật của Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên, vì vậy trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh có mâu thuẫn? Nếu thật sự là như vậy, hắn lại cho Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đi xuống bằng thang máy chuyên dụng, như vậy chẳng phải đắc tội với Diệp Mộng Oánh sao?
Nhưng ngay sau đó tên bảo vệ lại thấy Diệp Mộng Oánh đi về phía bên này, vì vậy hắn thầm thở phào một hơi, chỉ vài chục giây sau thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
- Mỹ nữ tỷ tỷ đến rồi sao?
Hạ Thiên quay đầu lại xem, hắn thấy Diệp Mộng Oánh đi về phía bên này thì vẫy tay rất vui sướng:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, bên này.
Hạ Thiên hô lên như vậy làm đám nhân viên đang đợi thang máy xem náo nhiệt phải bội phục, người này đúng là trâu chó, bắt cá hai tay mà còn ra vẻ quang minh chính đại.
Diệp Mộng Oánh nghe thấy tiếng hô như vậy, dù nàng không nhìn cũng biết đó là ai, vì vậy mà trên gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nụ cười này làm cho đám nhân viên nam phải đơ như cây cơ.
- Diệp tiểu thư cười quá đẹp.
- Đúng vậy, cười như vậy rất khó phân cao thấp với Tôn Hinh Hinh.
- Kỳ quái, vị hôn phu của Diệp tiểu thư đang chơi trò bắt cá hai tay, sao cô ấy còn vui sướng như vậy?
Đám người này thầm nói với nhau, Diệp Mộng Oánh cũng nhanh chóng bước vào thang máy. Sau đó nàng khoác một cánh tay của Hạ Thiên, còn gật đầu khẽ bắt chuyện với Tôn Hinh Hinh.
Đám người hoàn toàn hôn mê, điều này, đây là chuyện động trời gì? Chẳng lẽ hai em một chồng? Những năm gần đây một người đàn ông cùng với vài cô là chuyện bình thường ở huyện, nhưng một tỷ phú như Diệp Mộng Oánh mà còn phải bon chen vậy sao? Đúng là quá quỷ dị.
Nhân viên bảo vệ cũng chóng mặt, nhưng hắn không hỏi vấn đề mà mở miệng nói:
- Diệp tiểu thư, bây giờ chúng ta xuống luôn sao?
- Đợi chút, còn hai vị khách nữa.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu, cách đó không xa có ba ngừoi đang đi đến, một người là trợ lý Chu Cầm của Diệp Mộng Oánh, hai người còn lại đều là đàn ông. Người đàn ông đi giữa khoảng hai bảy hai tám, mắt nhỏ mũi to, làn da rất trắng, bộ dạng cười híp mắt. Người đàn ông còn lại khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao to, ánh mắt lợi hại, dù là khi đi đường cũng đứng thẳng tắp, ve mặt lạnh lùng mà anh tuấn, vừa vặn tạo ra sự khác biệt với người đàn ông trẻ tuổi.
Chu Cầm cùng hai người này đi vào thang máy, sau đó nàng bắt chuyện với Hạ Thiên:
- Chào Hạ tiên sinh.
- Tiền tiên sinh, giới thiệu với anh, đây là hôn phu của tôi... ....
Diệp Mộng Oánh lúc này cũng mở miệng nói, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời đã bị đối phương cắt ngang.
- Diệp tiểu thư, không cần giới thiệu, tuy đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hôn phu của chị, nhưng tôi đã sớm nghe qua đại danh của cậu ta.
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười rồi duỗi tay phải với Hạ Thiên:
- Chào cậu, Hạ Thiên, kính ngưỡng đại danh đã lâu, tôi là Tiền Đa Đa.
Khi nghe thấy tên Tiền Đa Đa kia nói kính ngưỡng mình từ lâu, Hạ Thiên có tâm tình khá tốt. Vì vậy gần đây hắn không thích bắt tay đàn ông cũng phải phá lệ bắt tay với người này.
Hạ Thiên buông tay ra rồi hỏi một câu:
- Anh nhiều tiền lắm sao?
Tiền Đa Đa nghe nói như vậy thì có chút xấu hổ:
- À, chỉ có chút tiền, có chút tiền mà thôi.
- Có chút tiền thôi sao?
Hạ Thiên có hơi thất vọng:
- Vậy sao gọi là Tiền Đa Đa? Tôi thấy anh nên đổi lại là Tiền Ít Ít!
Tôn Hinh Hinh có chút buồn cười, gương mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh cũng lộ ra ý cười. Khi thấy Tiền Đa Đa có chút xấu hổ thì Diệp Mộng Oánh nói:
- Hạ Thiên, Tiền tiên sinh chỉ khiêm tốn mà thôi, thật ra anh ấy nắm trong tay công ty đầu tư Tiền Đồ, đây là công ty nổi tiếng đầu tư trên thế giới, nắm trong tay vài chục tỷ.
- Nhiều tiền vậy sao?
Hạ Thiên có chút vui sướng:
- Tôi sắp phát tài rồi.
Mọi người nghe nói như vậy thì chợt ngẩn ngơ, Tiền Đa Đa có nhiều tiền, như vậy liên quan gì đến Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, sao cậu lại phát tài?
Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải hỏi, mà đây cũng là nghi vấn của mọi người trong thang máy.