Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

chương 366: vợ cướp vợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cậu...Cậu dám?

Ngải Vi Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:

- Nếu cậu dám động đến tôi...Tôi sẽ... ....

- Đét.

Một tiếng vỗ vang lên cắt đứt lời Ngải Vi Nhi, Hạ Thiên nhanh chóng nằm bên cạnh Ngải Vi Nhi, bàn tay rơi lên cặp mông cao của nàng. Ngay sau đó bờ mông truyền đến cảm giác đau đớn, hơn nữa còn có một cảm giác kỳ quái, điều này làm cho Ngải Vi Nhi không thể tiếp tục nói chuyện.

Tiếng vỗ mông vẫn còn chưa chấm dứt, Hạ Thiên liên tục vung tay lên xuống, hắn liên tục vỗ lên cặp mông của Ngải Vi Nhi. Khoảnh khắc sau bờ mông của nàng đã tràn đầy những dấu tay, thậm chí còn có dấu hiệu sưng lên.

Hạ Thiên lại hạ tay xuống, hắn không nói lời nào mà bắt đầu vuốt ve. Một lúc sau những vết sưng đỏ biến mất, hắn lại tiếp tục thủ đoạn vừa rồi.

- Khốn nạn, tôi nhất định phải giết cậu.

Ngải Vi Nhi cắn răng nói, trong lòng cực kỳ tức giận. Tên khốn này liên tục đánh mông nàng, hơn nữa còn ra tay khá nặng, nàng tin cả đời sẽ không bao giờ quên được cảm giác vào lúc này.

- ...Chín mươi chín, một trăm!

Ngải Vi Nhi nghe được âm thanh lầm bầm của Hạ Thiên, sau đó hắn không tiếp tục đếm, hắn mở miệng nói:

- Vợ sư tỷ xinh đẹp, lần này tôi đánh mông chị một trăm cái, nếu sau này chị còn không nghe lời, tôi sẽ không chỉ đánh một trăm cái.

- Cậu...Cậu đúng là biến thái.

Ngải Vi Nhi tức giận nói.

Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội:

- Chưa chắc, tôi nào có biến thái, tôi rất bình thường.

"Bình thường sao?"

Ngải Vi Nhi rất muốn mắng Hạ Thiên, nhưng nàng biết dưới tình huống này không nên chọc giận hắn. Dù là thế nào thì việc cấp bách nhất của nàng vẫn là thoát thân trước rồi nói sau.

- Bây giờ cậu đã thả tôi đi được chưa?

Ngải Vi Nhi cắn răng hỏi.

- Thả chị sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Ngải Vi Nhi:

- Vợ sư tỷ xinh đẹp, sao tôi phải thả chị đi?

- Cậu.

Ngải Vi Nhi dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên:

- Vậy cậu muốn thế nào?

- Vợ sư tỷ xinh đẹp, đã trễ thế này rồi, chúng ta nên ngủ thôi.

Hạ Thiên cười hf hì nói, sau đó hắn nằm lại xuống bên cạnh Ngải Vi Nhi, hắn kéo nàng vào lòng, ngay sau đó hai bàn tay đã phủ lên hai đỉnh núi.

- Cậu thả tôi ra.

Vẻ mặt Ngải Vi Nhi chợt biến đổi, nàng đột nhiên kêu lên. Nàng không ngờ đối phương không buông tha mình, vừa rồi đánh mông nàng liên tục, đó chẳng qua chỉ là dạo đầu mà thôi.

Nhưng Ngải Vi Nhi thét lên cũng không hiệu quả gì với Hạ Thiên, hắn cũng không buông tha cho nàng. Vợ sư tỷ xinh đẹp dáng người quá "mướt", ôm thoải mái cực kỳ, cảm xúc cũng rất tốt, sao buông ra được?

Quan trọng là Hạ Thiên nếu buông tay thì Ngải Vi Nhi sẽ bỏ chạy, những năm nay tìm vợ không dễ dàng gì, hắn xuống núi đã khá lâu mà mới tìm được mười bà vợ, sao có thể cho vợ chạy trốn được?

Ngải Vi Nhi liều mạng giãy dụa nhưng tất cả đều không có tác dụng gì, khoảnh khắc này nàng chợt sinh ra cảm giác chết lặng, nàng không khỏi nhớ đến mẹ mình. Hai mươi mấy năm trước mẹ nàng ám sát đệ nhất sát thủ là Ngải Luân, sự việc thất bại, mẹ nàng còn phải dâng thân thể cho đối phương, vì thế mà nàng được sinh ra, chẳng lẽ hơn hai mươi năm sau nàng cũng rơi vào tình cảnh như mẹ mình?

Khi Ngải Vi Nhi không còn bất kỳ khả năng nào để xoay chuyển cục diện thì tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên:

- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....

Tuy âm thanh của Kiều Tiểu Kiều rất êm tai nhưng lúc này Hạ Thiên lại có chút buồn bực, lúc này là nửa đêm canh ba, vào đúng thời điểm mấu chốt, ai lại gây khó dễ cho hắn?

Một tay Hạ Thiên vẫn còn nằm trên bộ ngực cao ngất của Ngải Vi Nhi, tay kia cầm lấy điện thoại. Hắn nhìn màn hình điện thoại thì phát hiện mình không thể không nhận điện, vì người điện thoại đến là Liễu Vân Mạn, lúc này nàng điện thoại đến, tám phần là có chuyện quan trọng.

Gần đây Hạ Thiên có mới không nới cũ, vì vậy hắn cũng không vì quan tâm đến Vợ sư tỷ xinh đẹp trong lòng mà bỏ mặc vợ Liễu Vân Mạn xinh đẹp, vì thế hắn nhanh chóng nhận điện thoại.

- Chị Vân Mạn, chị tìm tôi... ....

Hạ Thiên mở miệng thì hỏi ngay, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói suy yếu:

- Hạ Thiên, cậu...Cậu mau đến... ....

Giọng nói suy yếu này là của Liễu Vân Mạn, Hạ Thiên nghe vào tai thì cảm thấy chấn động, hắn vội hỏi:

- Chị Vân Mạn, chị làm sao vậy?

- Đầu tôi rất đau...Tôi, tôi đang ở trong nhà ở khu Danh Điển, cậu...Cậu mau đến đây... ....

Liễu Vân Mạn còn chưa nói dứt lời thì có âm thanh vang lên, với thính lực của Hạ Thiên thì có thể nghe đó là tiếng người ngã nhào lên mặt đất.

- Nguy rồi.

Hạ Thiên lập tức nhảy dựng lên, lúc này hắn cũng không có thời gian quan tâm đến Ngải Vi Nhi, Ngải Vi Nhi cũng chỉ thấy Hạ Thiên hóa thành một bóng người nhàn nhạt biến mất trong phòng ngủ, vì vậy mà nàng thầm thở dài, cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp.

Nhưng Ngải Vi Nhi nghĩ đến tình cảnh toàn thân bị Hạ Thiên sờ mó nắn bóp vài lượt, hơn nữa bất kỳ bộ phận nào trên người cũng bị hắn nhìn rõ ràng, vì vậy mà trong lòng cực kỳ tức giận. Tên lưu manh chết tiệt, đúng là không hổ danh đồ đệ của tên Ngải Luân khốn kiếp kia, hai thầy trò đều cùng một giuộc, cơn tức này nàng nhất định phải trả.

... ....

Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để chạy như bay, hắn rất quen thuộc quảng đường từ Kiều gia đến khu dân cư của Liễu Vân Mạn, vì vậy cũng không sợ lạc.

Nhưng Hạ Thiên vừa chạy vừa cảm thấy nghi hoặc, chị Vân Mạn sao còn đau đầu? Bênhhj của nàng đã được chữa tốt, sao còn phát sinh vấn đề?

Chẳng lẽ bây giờ Liễu Vân Mạn sinh bệnh khác? Nhưng chiều nay hắn vẫn còn thấy nàng, lúc đó nàng vẫn rất tốt, không thể nào sinh bệnh nhanh như vậy được.

Tuy những năm gần đây luôn có những người phát bệnh đột ngột nhưng thực tế cũng chẳng phải như vậy, chẳng qua trước khi phát bệnh thường không có biểu hiện ra ngoài mà thôi, bác sĩ bình thường cũng không thể nhìn rõ những triệu chứng này. Nhưng Hạ Thiên lại khác, hắn có thể nhìn rõ vấn đề, vì vậy hắn cảm thấy Liễu Vân Mạn không nên phát bệnh.

Nhưng Hạ Thiên nghe được âm thanh trong điện thoại mà không khỏi lo lắng, chỉ đến khi gặp mặt Liễu Vân Mạn mới có thể biết chính xác vấn đề gì xảy ra.

Sau khi chạy như điên một lúc thì Hạ Thiên đã đến ngoài nhà Liễu Vân Mạn, hắn dùng sức kéo, cửa chống trộm mở ra, hắn vọt vào.

Lúc này thính lực của Hạ Thiên được phát huy đến mức tận cùng, sau đó hắn nghe được trong phòng ngủ có tiếng tim đập, vì vậy mà phóng vào không chút do dự.

- Á... ....

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, ngay sau đó đèn cũng sáng rực, đồng thời còn có tiếng la hoảng:

- Ai?

Hạ Thiên nhìn tình cảnh trong phòng ngủ thì có chút mê hoặc, đây là có chuyện sao? Chị Vân Mạn không phải ngã xuống và phát ra tiếng kêu đau đớn sao? Sao bây giờ nhìn lại thì chẳng có vấn đề gì, hay nằm ngủ mơ rồi gọi điện thoại?

- Hạ Thiên sao?

Lúc này Liễu Vân Mạn đã thanh tỉnh khá nhiều, nàng phát hiện vị khách không mời mà đến chính là Hạ Thiên, nhưng nàng không hiểu vì sao nửa đêm nửa hôm mà hắn lại phóng vào phòng nàng.

- Chị Vân Mạn, chị không sao đấy chứ?

Hạ Thiên chạy đến bên giường, hắn bắt lấy tay của Liễu Vân Mạn rồi bắt mạch, khoảnh khắc sau hắn đã phát hiện nàng không có vấn đề gì, rất khởe mạnh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Liễu Vân Mạn có chút mơ hồ:

- Tôi có sao đâu, có chuyện gì sao?

- Chị Vân Mạn, tôi vừa nhận được điện thoại của chị, chị nói mình vị đau đầu, nói tôi chạy đến gấp.

Hạ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

- Vừa rồi tôi ngủ, không điện thoại cho cậu.

Liễu Vân Mạn càng thêm kỳ quái, nàng còn lấy điện thoại ra cho Hạ Thiên xem các cuộc điện thoại gần đây:

- Cậu xem, cuộc gọi duy nhất gần đây của tôi cho cậu là lúc tám giờ, là vài giờ trước.

- Nhưng vừa rồi tôi lại nhận được điện thoại.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn cũng lấy danh mục cuộc gọi ra cho Liễu Vân Mạn xem.

Liễu Vân Mạn không khỏi ngẩn ngơ, sau đó nàng mới nói:

- Tôi giống như có nghe nói, có một loại phần mềm máy tính có thể tùy ý hiển thị dãy số, nói cách khác là người khác gọi điện thoại nhưng lại hiện tên tôi.

- Có thứ này sao?

Hạ Thiên ngây người, hắn cũng không hiểu những thứ này, nhưng cũng nghĩ mãi mà không hiểu:

- Nhưng, chị Vân Mạn, vừa rồi tôi nghe được giọng nói của chị, tôi nghe rất rõ ràng.

- Hạ Thiên, những thiết bị ghi âm và phát lại là hết sức bình thường, đối phương chỉ cần ghi âm giọng nói của tôi, sau đó sắp đặt lại, sẽ tự động có một bản âm thanh tốt.

Liễu Vân Mạn giải thích.

- Là như vậy sao.

Hạ Thiên nói, sau đó vẻ mặt hắn chợt biến đổi:

- Nguy rồi.

Liễu Vân Mạn vội vàng hỏi thăm:

- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?

Hạ Thiên không nói gì, hắn chuẩn bị xoay người bỏ chạy, hắn ý thức có người dùng kế diệu hổ ly sơn, vợ sư tỷ xinh đẹp tám phần là bị cướp đi. Điều này là không thể, vợ của hắn sao lại bị cướp đi? Hắn phải nhanh chóng quay về cướp lại, nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, trên màn hình vẫn là Liễu Vân Mạn, vì vậy hắn nổi giận, tên khốn nào dám lừa mình?

- Này, ai đó?

Hạ Thiên nhận được điện thoại thì tức giận hỏi:

- Muốn chết sao?

- Chồng nhỏ, đừng tức giận, là tôi.

Bên kia truyền đến tiếng cười hì hì, Hạ Thiên rất quen thuộc tiếng cười này, đó không phải là Liễu Vân Mạn, là Isabella.

Sau đó một câu của Isabella đã chứng thực suy đoán trước đó của Hạ Thiên:

- Chồng nhỏ, tôi điện thoại cho cậu biết, huấn luyện viên đã bị tôi mang đi, cậu đừng lo, hì hì.

Isabella nói xong thì cúp điện thoại, Hạ Thiên rất buồn bực, đây là thế đạo gì, vợ của hắn lại cướp vợ của hắn đi mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio