Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

chương 426: câu lạc bộ tinh anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn xe này nhanh chóng dừng bên ngoài sân bóng rổ, sau đó tất cả xếp thành một hàng rất chỉnh tề. Thư Tịnh đếm số xe, tổng cộng là mười hai chiếc. Tuy cũng không phải loại xe sang nhưng ít nhất cũng hơn một trăm ngàn một chiếc, tuy chạy đi không quá khoe khoang nhưng rất dọa người.

Cửa xe hầu như cùng mở ra một lúc, sau đó trên mỗi chiếc xe có hai người đi xuống, đều là một nam một nữ, nam mặc áo bóng rổ màu đỏ, nữ thì ăn mặc mát mẻ, áo đỏ ngắn củn và quần jean. Mười hai người nữ ăn mặc giồng nhau như đúc, hơn nữa các nàng cũng rất đẹp, dáng người cũng tương đối khá.

Đến lúc này đám người kia đã thu hút rất nhiều ánh mắt, đặc biệt là nhóm người đẹp, hầu như hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.

Tất nhiên Hạ Thiên là ngoại lệ, tuy những cô gái kia cũng coi là xinh đẹp, nhưng dù là dung mạo hay dáng người cũng thua xa Thư Tịnh, xem ra không bằng Thư Tịnh.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị nhìn bọn họ làm gì?

Hạ Thiên thấy ánh mắt Thư Tịnh chuyển lên đám người kia thì Hạ Thiên có chút mất hứng, đám người kia có gì là tốt? Nào đẹp trai bằng hắn.

- Bọn họ hôm nay đến đấu bóng với chúng ta, đều đến từ câu lạc bộ Tinh Anh, bọn họ tự xưng là tinh anh trong xã hội, trong nhóm này có nhân viên nhà nước, có giảng viên đại học, có nhân viên cao cấp của các công ty, thậm chí còn có giám đốc công ty, tiền lương ít nhất cũng hơn hai trăm ngàn, có nhà có xe có bạn gái.

Thư Tịnh chỉ vào đám người đẹp ăn mặc mát mẻ kia:

- Trước đó tôi đã đọc thông tin của bọn họ trên truyenfull.vn, mỗi người đều đưa bạn gái đi làm cổ động viên, còn nói rằng trận đấu này sẽ đánh bại chúng ta.

Thư Tịnh có chút bất bình:

- Nói đánh bại chúng ta còn chưa tính, hơn nữa bọn họ đều nói đám người trong đại học thể dục thể thao chúng ta là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nói rằng chúng ta chơi bóng không có cái đầu, rất đáng giận.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu:

- Mà chơi bóng cũng không cần đầu thật.

- Cậu.

Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:

- Không để ý đến cậu.

Thư Tịnh căm giận đi về phía sân bóng rổ, nàng ra vẻ không quan tâm đến Hạ Thiên. Tất nhiên nàng không quan tâm đến hắn, nhưng cũng phải được hắn đồng ý, vì vậy bây giờ hắn không những chạy theo mà còn thuận tay ôm lấy vòng eo của nàng.

Thư Tịnh vùng người một cái nhưng không thể thoát ra, vì vậy cũng chỉ biết để yên như vậy, cuối cùng cũng phải thân mật đi đến sân bóng với Hạ Thiên.

Đám người Khương Phong lúc này đang nghỉ ngơi, Mạc Văn Tịnh đang cầm nước khoáng phát cho từng thành viên đội bóng. Khi thấy Hạ Thiên và Thư Tịnh đến thì gương mặt người nào cũng rất cổ quái, người này đúng là thay đổi quần áo của Thư Tịnh.

- Này, các bạn nói xem, Thư Tịnh cuối cùng tự thay quần áo hay để anh siêu nhân kia thay dùm.

Có một tên nhàm chán bắt đầu tán dóc.

- Tôi cảm thấy không phải chỉ là thay quần áo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Một tên đón lời:

- Các bạn xem, bọn họ đi lâu như vậy mới về, tất nhiên là cởi xong phải có chút hoạt động chứ?

- Anh siêu nhân đúng là "cao tay", sao trước kia chúng ta không phát hiện Thư Tịnh xinh đẹp như vậy nhỉ?

Một tên bắt đầu cảm khái.

- Đó là ánh mắt của cậu có vấn đề, Thư Tịnh người ta luôn xinh đẹp như vậy.

Một tên dùng giong khinh bỉ nói.

- Hừ, biết đẹp sao không theo?

Tên bị khinh bỉ dùng giọng bất mãn nói.

- Sao cậu biết tôi chưa từng theo đuổi?

Tên kia nói:

- Tôi đã từng nhắn tin thổ lộ... ....

- Phải không? Thư Tịnh nói thế nào?

Lúc này có rất nhiều người tò mò.

- À, cô ấy nói, đó là ngày cá tháng tư... ....

Tên mở miệng nói đã thổ lộ tình cảm chợt xấu hổ:

- Tôi nhắn tin vào ngày cá tháng tư.

Đám người không còn gì để nói, tên khốn kia đúng là, nhát như cáy, chỉ có gan thổ lộ vào ngày cá tháng tư.

- Các cậu cũng đừng nghị luận về Thư Tịnh, chú ý Hạ Thiên đánh cho vêu mồm.

Khương Phong lúc này hảo tâm nhắc nhở một câu.

Đám người không khỏi nhìn Hạ Thiên, phát hiện tên này đang dùng ánh mắt sàm sỡ nhìn Thư Tịnh, vì vậy mà không khỏi thở ra. Sau đó đám người bắt đầu uống nước, không còn thảo luận vấn đề này.

Lúc này đám nam nữ đi vào sân bóng, là những thành viên câu lạc bộ Tinh Anh, bọn họ vừa xuất hiện đã thu hút lực chú ý của đám người Khương Phong, lúc này đám người đến xem trong sân cũng không khỏi bị thu hút. Đúng là không có biện pháp, mười mấy người đẹp, hơn nữa ai cũng ăn mặc mát mẻ, nhất định sẽ thu hút ánh mắt đàn ông.

Đám người nam nữ kia quét mắt nhìn qua sân bóng, sau đó ánh mắt tập trung lên người Khương Phong, đám người khẽ nói với nhau vài câu, sau đó một người tiến lên.

- Các cậu là đội bóng Phong Hỏa sao?

Người mở miệng chính là người đàn ông cao nhất của đội bóng Tinh Anh, người này cao hơn một mét tám, thân thể to khỏe, cũng không thua thiệt đám sinh viên đại học thể dục thể thao.

- Đúng vậy.

Khương Phong đón lời, hắn vẫn ngồi dưới đất mà không đứng lên.

- Làm quen cái đã, tôi là đội trưởng đội bóng Tinh Anh, là Hùng Phi.

Người đàn ông vươn tay với Khương Phong.

Đối phương khá lịch sự, tất nhiên Khương Phong cũng không thể không nể mặt, hắn đứng lên bắt tay với Hùng Phi:

- Tôi là Khương Phong, là đội trưởng đội bóng Phong Hỏa.

- Thì ra câu là Khương Phong.

Hùng Phi cười nhạt một tiếng:

- Tôi đã nghe nói về cậu, nghe nói trong đội bóng đại học thể dục thể thao thì ngoài Trần Chí Cương đã đi theo đường chuyên nghiệp, cậu là đệ nhất cao thủ.

- Gần đây chúng tôi tác chiến đồng đội, không có ai là đệ nhất cao thủ.

Khương Phong thản nhiên nói:

- Ngược lại nghe nói câu lạc bộ Tinh Anh các anh cao thủ như mây, trên tất cả các phương diện đều là Tinh Anh, ngay cả bóng rổ cũng không ngoại lệ.

- Thật ra kỹ thuật của chúng tôi kém các cầu thủ chuyên nghiệp, chúng tôi chơi thể thao để rèn luyện cơ thể, vì vậy vẫn cho rằng nên phát triển trong mối liên kết nghiệp dư. Đây cũng chính là nguyên nhân câu lạc bộ Tinh Anh chúng tôi tham gia liên hiệp bóng rổ nghiệp dư.

Hùng Phi dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Chúng tôi chỉ hy vọng dùng sức của mình để đẩy mạnh nhận thức của xã hội về vấn đề rèn luyện thân thể.

- Chúng tôi không có lý tưởng cao thượng như vậy.

Khương Phong nhìn đội viên của đội bóng đối phương ở sau lưng Hùng Phi:

- Chúng tôi chơi bóng rất đơn giản, chỉ vì chúng tôi thích chơi bóng mà thôi.

- Thích cũng là chuyện tốt.

Hùng Phi cười cười:

- Nhưng thích cũng chưa chắc đã làm tốt, tuy các cậu có nhiều thời gian chơi bóng hơn chúng tôi, cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng chúng tôi tin trận này câu lạc bộ Tinh Anh chúng tôi nhất định sẽ thắng.

- Khoác lác thì ai mà chẳng biết.

Thư Tịnh không nhịn được phải xen vào một câu, thái độ của đối phương làm nàng bức bối.

Thư Tịnh vừa mở miệng thì lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khi thấy Thư Tịnh thì ánh mắt Hùng Phi cũng tỏa sáng, rõ ràng hắn không ngờ ở đây có một cô gái xinh đẹp như vậy.

- Tiểu thư, nếu cảm thấy tôi nói khoác thì đánh cuộc được không?

Trong đầu Hùng Phi lóe lên một ý nghĩ, sau đó hắn mở miệng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio