- Có anh mới nhảy sông tự vẫn đó!
Hạ Thiên không khách khí trừng mắt nhìn hai tên cảnh sát đó, sau đó hắn nhìn thấy một chiếc taxi chạy đến liền vẫy vẫy lại.
Chiếc taxi dừng bên cạnh hắn, Hạ Thiên kéo cửa xe ra vừa định lên xe thì lúc này hắn lại nghe giọng nói bất mãn của hai tên cảnh sát đó vọng lại bên tai:
- Đứng lại! Đi đâu đó? Sự việc còn chưa sáng tỏ anh còn muốn đi đâu?
Và tên cảnh sát hơi thấp một chút lúc này cũng mở miệng:
- Anh tên gì? Chứng minh nhân dân đâu? Đưa chứng minh nhân dân ra đây!
Hai tên cảnh sát đó nhìn bộ dạng có vẻ khá căng thẳng, cái này cũng khó trách, bọn họ nhận được tin có người báo đến có người nhảy sông tự vẫn, lúc họ đến thì phát hiện người nhảy sông tự vẫn đã quay trở lại bờ rồi, rồi lại vội vàng muốn đi, theo như bọn họ thấy thì người này rất có khả năng đã làm chuyện xấu gì đó mà nhìn thấy cảnh sát liền vội vàng chuồn lẹ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Nè, hai người các anh phiền phức chết đi được, tôi rất bận, không có thời gian quan tâm đến các anh đâu!
Hạ Thiên có chút bực bội quay đầu lại trừng mắt nhìn hai tên cảnh sát đó, hắn lúc này đang lo lắng đi tìm Mộc Hàm vì thế cũng chẳng muốn phí thời gian với hai tên cảnh sát này.
- Rất bận? Là bận đi đến một chỗ khác để nhảy sông tự vẫn hay là bận để chuồn?
Tên cảnh sát lùn đó cười nhạt một tiếng, sau đó nghiêm nghị nói:
- Mau đưa chứng minh nhân dân ra đây!
- Nói đi, tại sao phải nhảy sông tự vẫn? Có phải là muốn thể hiện phải không?
Tên cảnh sát cao đó cũng hầu như đồng thời hỏi.
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Các anh bị bệnh hả? Ai nói tôi nhảy sông tự vẫn?
- Có người báo cảnh sát, cũng có người nhìn thấy anh nhảy sông, chẳng lẽ anh còn không chịu thừa nhận?
Tên cảnh sát cao đó hừm một tiếng.
- Anh ngu đần thế hả? Anh nhìn tôi xem, quần áo tôi bị ướt không? Đầu tôi có bị ướt không? Bộ dạng này của tôi giống nhảy sông không?
Hạ Thiên không thiện cảm chửi, hắn không muốn lãng phí thời gian vì thế dứt khoát không thừa nhận.
- Tôi không có thời gian đếm xỉa đến các anh, tôi đi trước đây!
Hạ Thiên quay đầu lại định bước lên taxi lần nữa thì đúng lúc này tài xế taxi lại nhấn ga chạy khỏi hiện trường, tên tài xế này thấy Hạ Thiên bị cảnh sát chất vấn thì lo gặp phải phiền phức nên hắn đã nhanh chóng phóng xe chuồn lẹ.
Hai tên cảnh sát đó cũng bị câu nói này của Hạ Thiên làm cho giật mình, xác thực là bọn họ đều thấy được quần áo của Hạ Thiên rất khô ráo, không có gì là giống với người vừa nhảy sông lên cả, có điều hai người này lập tức nổi giận, tên khốn này dám chửi bọn họ là ngu đần? Dựa vào điểm này cũng nên bắt tên khốn này về cục cảnh sát sửa trị sửa trị, để cho hắn biết được cái gì gọi là tôn kính cảnh sát!
- Anh bây giờ có liên quan đến việc quấy rối trật tự công cộng, đi về cục cảnh sát với chúng tôi!
Hai tên cảnh sát nhìn nhau, sau đó tên cảnh sát cao cao mở miệng nói. Còn tên cảnh sát lùn thì lại cầm ra một vòng số tám, tên khốn này dám chửi bọn họ vậy thì để cho hắn khổ sở trước rồi hẵn nói sau!
Nhưng bọn họ chỉ biết bản thân giận dữ mà lại không biết Hạ Thiên lúc này càng giận dữ hơn, hai tên khốn đáng chết này, hắn khó khăn lắm mới gọi được chiếc taxi thì lại bị bọn họ phá hỏng hết, cái này vốn là làm nhỡ thời gian hắn đi cứu vợ, quả thực đáng ăn đòn!
- Hai tên ngu đần tụi mày, tụi mày nói tao nhảy sông phải không? Tao sẽ giúp tụi mày nhảy sông một lần!
Hạ Thiên giận dữ chửi một câu, hai tay hắn nhanh như chớp đồng thời đưa ra túm lấy cổ của hai cảnh sát đó, giơ bọn họ lên rồi ném ra ngoài.
- A…
Tiếng kêu thất thanh ở xung quanh đó, bọn họ khó mà tin được cảnh đang diễn ra trước mắt, người này đã vứt cảnh sát xuống dưới cầu?
- Bũm! Bũm!
Hai cảnh sát đó rớt xuống nước phát ra tiếng kêu, lúc này đám đông mới khảng định, không sai, tên khốn này đã ném hai cảnh sát đó xuống sông rồi.
- Hai tên ngu đần phiền phức!
Hạ Thiên chửi một câu rồi quay người đi, hắn phải tìm một chiếc taxi khác mới được.
Trong một tiểu khu dân cư cao cấp nào đấy.
Hơn một giờ trưa, một mỹ nữ cao gầy ăn mặc như tiếp viên hàng không đi vào trong tiểu khu, vị mỹ nữ này với làn da trắng mịn, mái tóc xoăn màu đen, đeo kính râm, thân hình lại rất nóng bỏng.
- Hàn tiểu thư, cô về rồi.
Bảo vệ gác cổng nhìn thấy cô mỹ nữ tiếp viên hàng không này liền vội vàng chào hỏi.
Tên bảo vệ trẻ vẫn còn chưa có bạn gái này đương nhiên là tương đối chú ý đến những mỹ nữ độc thân trong tiểu khu, mà vị mỹ nữ tiếp viên hàng không tên Hàn Mộc này tuy mới chuyển đến ở trong tiểu khu mới được một tuần, hơn nữa chỉ về đây có hai ba lần, nhưng tên bảo vệ này đã cơ bản nắm rõ được tình hình của nàng, biết nàng vẫn độc thân, thường bay những chuyến bay quốc tế vì thế mà rất ít khi về nhà, một tuần mà có thể về được một hai lần xem như rất tốt rồi.
Tuy chỉ là bảo vệ nhưng tên bảo vệ trẻ này vẫn có mơ ước, mà mơ ước dính chặt với công việc của hắn nhất chính là trong tiểu khu này tìm được một nghiệp chủ mỹ nữ, sau đó hắn có thể từ thân phận một bảo vệ tiểu khu được thăng chức lên làm nghiệp chủ tiểu khu, không hề nghi ngờ, cái cô mỹ nữ Hàn Mộc này chính là mục tiêu tốt nhất của hắn.
- Đúng vậy, vừa mới về.
Hàn mộc lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó liền đi vào bên trong, điều này khiến cho tên bảo vệ có chút thất vọng, chỉ có điều lập tức tên bảo vệ này lại phấn khởi, bởi vì mấy lần trước hắn chào hỏi Hàn Mộc như vậy mà người ta cũng chỉ gật gật đầu vốn không nói gì cả, hôm nay lại khó được nói ra bốn chữ, cứ theo đà này mà phát triển thì đợi khoảng một thời gian nữa là hắn có thể chiếm được vị mỹ nữ tiếp viên hàng không này rồi.
Tên bảo vệ này đang mơ giấc mộng đẹp thì Hàn Mộc cũng đã kéo va li vào trong lầu, sau đó đi thang máy lên lầu mười chín rồi đi ra khỏi thang máy, dừng lại ở nhà D, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.
Vào phòng, đóng cửa, Hàn Mộc lấy kính râm xuống, cẩn thận kiểm tra một lượt căn phòng, sau đó kéo tất cả rèm cửa trong phòng lại, sau khi chắc chắn không có bất kỳ sự khác thường nào nàng liền nhấc tay lên, khẽ vén trên đầu lấy đầu tóc giả xuống, đầu tóc thật của nàng hiện ra, đó chính là một mái tóc vàng xinh đẹp khác thường
Hàn Mộc đi vào trong phòng ngủ, sau đó mở máy tính ra, lên mạng, mở mail, chỉ có điều không phát hiện ra được gì cả, tiếp theo đó nàng mở ra bản tinh Kinh Thành, vẫn không có phát hiện gì, cuối cùng nàng lại vào diễn đàn có nhân khí nhất của bản địa Kin Thành – Thủy Mạn Kinh Thành.
Trên diễn đàn Thủy Mạn Kinh Thành đều là chuyện phiếm không có dinh dưỡng gì cả, thỉnh thoảng cũng có một chút tin tức nho nhỏ bên lề, Hàn mộc vừa mới mở diễn đàn ra, liền thấy một post quảng cáo còn nóng hổi, tiêu đề cũng rất hấp dẫn người xem:
- Xem kẻ ngạo mạn đẳng cấp ném hai cảnh sát xuống sông!
Tựa như trong sâu thẳm có một loại dự cảm, Hàn Mộc hầu như không chút do dự mở cái post này ra, sau đó liền nhìn thấy nội dung của tấm post văn hay tranh đẹp này, mà một bức ảnh trong số đó đã lập tức cho nàng nhìn thấy được một hình ảnh quen thuộc, trong lúc này đột nhiên hai khóe mắt nàng chợt đỏ lên, hai giọt nước mắt chảy ra, cậu ấy đã đến rồi, chỉ qua mấy giờ sau đó cậu ấy đã xuất hiện ở kinh thành, nàng biết rõ hắn là vì nàng mà đến.
- Chồng à, nhanh như vậy em đã biết chị xảy ra chuyện rồi?
Hàn Mộc nói với giọng như mê sảng, sau đó rút hộc bàn ra cầm lấy di động nhanh chóng gọi vào một số điện thoại.