Đánh một cảnh sát đến mức độ thế này thì người ra tay phải thế nào, chẳng lẽ là con nhà quan lớn? Nếu không sao đánh xong còn giả vờ như không có gì xảy ra?
Cảnh sát không biết, Hắc Tam cũng không hiểu, cô gái khủng bố kia đánh người xong còn ở lại chờ mà không có ý nghĩ chạy trốn, cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.
- Đại ca, chị dâu, mọi người đến để hát hay để đánh nhau vậy?
Vương Kiệt hỏi với vẻ mặt đau khổ, hắn và Phương Hiểu Như chạy đến đây thì nhìn thấy cảnh tượng người ngã xe đổ, hắn đoán đại ca có hơn phân nửa là vừa đánh người.
Vương Kiệt cũng không ngờ lúc này Hạ Thiên không đánh người, tất cả đều do cô gái có giấc mơ làm nữ hiệp Triệu Thanh Thanh gây ra.
- Sư phụ, sư nương, các người vào hát đi, tôi không có gì đâu.
Triệu Thanh Thanh đĩnh đạc nói.
- Hắc Tam, rốt cuộc ở đây có chuyện gì xảy ra?
Một cảnh sát hỏi.
- Hai người này sàm sỡ với tôi, vì vậy tôi phải đánh, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nói.
- Nếu đã như vậy thì theo chúng tôi về đồn một chuyến.
Tên cảnh sát này cũng không biết Triệu Thanh Thanh có địa vị gì, vì thế cũng không dám dùng từ xằng bậy, giọng điệu rất khách khí.
- Chú cảnh sát, không cần vào trong đồn đấy chứ?
Triệu Thanh Thanh cười hì hì nói.
Gương mặt tên cảnh sát chợt xám đen, hắn mới hai mươi lăm, nha đầu kia dám gọi mình là chú cảnh sát sao?
- Tóm lại cần phải về đồn nói rõ tình huống. Nguồn:
Tên cảnh sát có chút tức giận, tuy bọn họ nhận được lệnh phải đến đây nhưng người hạ lệnh lại bị đánh, tất nhiên lúc này không cần phải thực hiện mệnh lệnh trước đó. Trước tiên phải giải quyết chuyện này trước, dù sao quán karaoke này cũng không mọc chân chạy đi được, bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý.
- À, thế này, thật ra tôi luôn là một cô gái biết làm việc theo pháp luật, cho nên vừa rồi khi ra tay đánh người thì đã nghĩ rằng mình phạm vào tội cố ý đả thương người, sau đó thì sao, tôi phải chủ động nói rõ với đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố.
Trên mặt Triệu Thanh Thanh là nụ cười xảo quyệt, sau đó nàng chỉ tay vào một vị cảnh sát ở sau lưng:
- À, vị cảnh sát hình sự này sẽ đến đưa tôi đi.
Triệu Thanh Thanh nói lời này hoàn toàn là thật, mọi người quay đầu thì nhìn thấy một nữ cảnh sát chân dài cực kỳ khiêu gợi, đo chính là người đẹp băng giá tiếng tăm lừng lẫy Giang Hải.
- Tôi là Lãnh Băng Băng của đại đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố, người này tôi phải đưa đi, nếu có việc cứ đến tìm tôi.
Lãnh Băng Băng chỉ nói một câu như vậy rồi dẫn Triệu Thanh Thanh bỏ đi.
- Sư phụ, ngày mai tôi sẽ đến tìm anh.
Trước khi đi Triệu Thanh Thanh còn nói một câu với Hạ Thiên:
- Tôi đã thanh toán tiền, mọi người cứ vui chơi thoải mái, đừng quá lãng phí.
Mà hai tên cảnh sát chạy đến quán Thịnh Thế lại đưa mắt nhìn nhau, nha đầu kia ra chiêu như vậy thì bọn họ tuyệt đối không dám nhúng tay. Lúc này bọn họ biết nha đầu kia có quan hệ mật thiết với người đẹp băng giá, mà hai người không dám đắc tội với người đẹp băng giá, vì vậy phải đợi Vương Kiếm tỉnh lại rồi nói sau.
- Trước tiên đưa đội trưởng Vương vào bệnh viện cái đã.
Một cảnh sát phất tay, đám người lập tức rút lui, quán Thịnh Thế tránh khỏi một tai họa.
- Cô gái kia rất tốt.
Vương Kiệt nhìn bóng lưng Triệu Thanh Thanh rồi thầm nói một câu.
Hạ Thiên thì đang nhìn bóng hình của Lãnh Băng Băng, hắn lầm bầm:
- Cảnh sát tỷ tỷ hình như càng ngày càng hấp dẫn.
- Có hát nữa không?
Phương Hiểu Như không nhịn được phải hỏi một câu.
- Hát chứ, chúng ta tiếp tục.
Hạ Thiên lập tức phục hồi tinh thần, hắn kéo Tôn Hinh Hinh vào phòng.
Lúc này Hạ Thiên mới chợt hiểu ra, không phải trình độ thưởng thức của mình quá kém, căn bản là Triệu Thanh Thanh hát quá khó nghe.
Khi đám người Hạ Thiên còn đang cụng bia ca hát thì Hắc Tam đi vào một gian phòng ở lầu ba, lúc này Đinh Báo đang ôm một người đẹp, một tay đã biến mất trong quần áo của cô gái, bàn tay liên tục ngọ nguậy làm người đẹp vặn vẹo như tôm.
Đinh Báo thật ra cũng là một người đàn ông không quá tệ, khi mới bắt đầu lăn lộn giang hồ thì đã ở cùng Trương Ngọc Phân. Sau đó Đinh Báo ngày càng có địa vị, khi người nào cũng gọi hắn là Báo ca thì vẫn không vứt bỏ Trương Ngọc Phân. Dù lúc này hắn có thể tìm được những cô gái trẻ đẹp hơn Trương Ngọc Phân rất nhiều lần, nhưng mấy năm nay hắn vẫn không từ bỏ người đàn bà của mình, là một đại ca mà giống như Đinh Báo thì rất hiếm thấy.
Nhưng đau đớn chính là đàn ông tốt thường bị cắm sừng, vì thế bây giờ bên cạnh Đinh Báo không thiếu các em trẻ đẹp.
Khi thấy Hắc Tam tiến vào thì Đinh Báo thả người đẹp trong lòng ra, mà người đẹp cũng thức thời đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người Hắc Tam và Đinh Báo.
- Báo ca, tên đầu bóng kia muốn chơi chúng ta.
Hắc Tam có chút tức giận:
- Dù tối nay không có Tôn Hinh Hinh thì sợ rằng hắn sẽ tìm một cái cớ khác, mục đích chính là dùng Vương Kiếm để đối phó với chúng ta.
- Anh biết rồi.
Đinh Báo gật đầu, hắn biết rõ sự việc vừa phát sinh, nhưng hắn chỉ ở bên cạnh quan sát mà không ra mặt.
- Báo ca, chúng ta phải lám gì bây giờ? Vương Kiếm xảy ra chuyện ở địa bàn của chúng ta, dù không liên quan đến chúng ta nhưng sợ rằng hắn vẫn ôm hận. Hơn nữa tên đầu bóng trước nay luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, sợ rằng lần này hắn khó thể bỏ qua cơ hội tốt.
Hắc Tam dùng giọng có chút lo lắng nói.
Đinh Báo trầm mặc một lúc lâu, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Có lẽ chúng ta nên tìm một chỗ dựa.
- Báo ca, ai mà chẳng muốn tìm một chỗ dựa, nhưng có thể tìm được một chỗ dựa chính thức thì không dễ dàng.
Hắc Tam thở dài, bọn họ bình thường cũng dựa vào cảnh sát, đây chính là chỗ dựa của thế lực nhỏ, nhưng việc nhỏ cảnh sát có thể ra mặt hòa giải nhưng chuyện lớn sẽ không nhúng tay. Nhưng khốn nổi những chỗ dựa mạnh lại chướng mắt với những nhân vật cỏn con như bọn họ, nói trắng ra bọn họ chỉ là một đám lưu manh, không được người ta coi trọng.
- Nha đầu đánh tên đầu bóng tên gì?
Đinh Báo suy nghĩ rồi hỏi.
- Không biết.
Hắc Tam lắc đầu.
- Cô ấy có chút địa vị, nhưng sợ rằng sẽ chướng mắt với chúng ta.
Đinh Báo có chút bất đắc dĩ, những năm gần đây muốn dựa vào người khác thì phải làm sao cho người ta để ý mới được.
- Đúng vậy, nghe nói hậu trường của người đẹp băng giá rất cứng, nha đầu kia lại quen biết rất sâu với người đẹp băng giá.
Hắc Tam nói.
- Xem ra chỉ có thể đi gặp hắn.
Đinh Báo đứng lên nói:
- Có lẽ bây giờ hắn cần người hỗ trợ.
- Báo ca, anh nhắc đến ai vậy?
Hắc Tam có chút mơ hồ.
Đinh Báo chậm rãi nói ra một cái tên:
- Hạ Thiên.
- Hắn sao?
Hắc Tam có chút buồn bực:
- Báo ca, hắn chỉ có thể đánh đấm mà thôi, anh không đáng khi đem theo nhiều huynh đệ như vậy để dựa vào hắn. Nếu nói về vấn đề dựa dẫm, hắn ta là người dựa vào chúng ta mới đúng.
- Vài ngày trước anh cũng nghĩ như vậy.
Đinh Báo lắc đầu:
- Nhưng tối qua anh cũng có mặt ở Đêm Giai Nhân, chắc chú còn chưa biết có chuyện phát sinh ở Đêm Giai Nhân tối qua chứ?
- Đêm Giai Nhân sao?
Hắc Tam lắc đầu:
- Không nghe được tin tức gì về sự kiện này.
- Dù có người cố gắng để những ảnh hưởng của sự kiện kia thu nhỏ lại, nhưng ngày hôm qua anh lại tận mắt chứng kiến.
Đinh Báo nhớ lại chuyện tối qua giống như vẫn còn chút rung động:
- Tối qua Hạ Thiên đập nát Đêm Giai Nhân, còn đánh cho Cao Danh Dương hôn mê phải đưa vào bệnh viện. Anh vốn nghĩ rằng Hạ Thiên sẽ không thể nào ra khỏi đồn cảnh sát, không ngờ tối nay hắn vẫn có thể đến đây hát karaoke.
Hắc Tam lập tức ngây người, Cao Danh Dương là ai thì hắn biết rõ ràng.
- Báo ca, chẳng lẽ địa vị của Hạ Thiên còn cao hơn cả Cao Danh Dương?
Hắc Tam nhịn không được phải hỏi.
- Anh cũng đã điều tra, Hạ Thiên hình như không có địa vị gì nhưng chắc chắn có một vài chuyện mà chúng ta không thể điều tra ra được. Anh chỉ biết tối qua hắn ta đập phá Đêm Giai Nhân thì có Tôn Hinh Hinh ra mặt hỗ trợ, anh nghĩ hắn ta nhất định cần có người làm vài công việc nặng nhọc.
Đinh Báo chậm rãi nói:
- Đối với chúng ta thì đây là cơ hội hiếm có.
- Báo ca, em thấy anh hình như đã hạ quyết tâm?
Hắc Tam khẽ nói.
- Không sai, anh muốn đánh cuộc một lần, nếu thành công thì Đinh Báo anh sẽ chính thức thành đạt.
Trong mắt Đinh Báo bùng lên một tia cuồng nhiệt, người thiếu niên kia rất bình thường nhưng luôn tạo ra cho hắn cảm giác thần bí. Ví dụ như đối phương chỉ cần liếc mắt là phát hiện Trương Ngọc Phân phản bội Đinh Báo, thậm chí còn nói rõ thời gian quan hệ, điều này người thường tuyệt đối không làm được.
Đánh cuộc thì đánh cuộc, nhưng như vậy không phải là đánh cuộc sao?
- Em hỏi anh yêu em thế nào... ....
Vương Kiếm đang tận tình diễn tấu trong phòng, đáng tiếc là người đẹp trước mặt hắn lại không nghe lời thổ lộ.
Tôn Hinh Hinh không thích hát nhưng hát rất hay, mà Phương Hiểu Như thì hình như cũng không quá hứng thú, cuối cùng Vương Kiệt phải tự mình thực hiện liveshow.
- Chị Hinh, chúng ta uống một ly!
Hạ Thiên mời rượu, hắn cố ý làm cho Tôn Hinh Hinh quá chén, trước đó Triệu Thanh Thanh khui vài chai bia nhưng bây giờ vẫn còn chưa uống xong.
- Tiểu sắc lang, cậu muốn chị quá chén để làm chuyện xấu phải không?
Gương mặt Tôn Hinh Hinh đỏ hồng, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
- Chị Hinh, em nào có ý nghĩ xấu, chẳng qua chỉ muốn chị uống nhiều rượu, sau đó sẽ giúp chị tắm rửa.
Hạ Thiên nói bằng giọng rất vô tội.
- Hạ Thiên, anh đúng là sắc lang.
Phương Hiểu Như xen vào một câu, đối phương có suy nghĩ muốn lột trần Tôn Hinh Hinh để tắm rửa, như vậy không phải chuyện xấu sao? Hơn nữa một người đẹp bị cỡi trần như nhộng, chẳng lẽ lúc đó Hạ Thiên chỉ đơn thuần giúp đỡ tắm rửa thôi sao?
- Tiểu sắc lang, tôi không cần cậu tắm rửa.
Tôn Hinh Hinh gắt giọng, nàng lại nâng ly lên uống cạn.
- Tôi giúp chị cởi quần áo cũng được.
Hạ Thiên bắt đầu cò kè mặc cả.
Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải véo đùi Hạ Thiên:
- Tôi cũng không nhờ cậu cởi quần áo.
- Tôi giúp chị mặc quần áo cũng được.
Hạ Thiên có chút tức giận.
- Cũng không được.
Tôn Hinh Hinh liếc mắt nhìn Hạ Thiên, tiểu sắc lang này hình như rất nhớ thương quần áo của mình.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, có vài người đi vào.
- Đại ca, anh đến chỗ này chơi sao không nói với tôi một tiếng?
Người lên tiếng là Đinh Báo, hắn đi đến trước mặt Hạ Thiên, bộ dạng như rất quen thuộc:
- Người đâu, nhanh chóng thu dọn phòng vip, sao có thể đặt đại ca ở trong một căn phòng nhỏ thế này.
- Vâng, Báo ca.
Hai tên đứng sau lưng Đinh Báo lập tức lên tiếng, sau đó cả hai nhanh chóng bỏ đi.
- Đại ca, gian phòng này quá nhỏ, uất ức cho anh rồi, để tôi đưa anh đến phòng khác.
Đinh Báo dùng giọng cung kính nói với Hạ Thiên.