- Anh bị bệnh cũng không nhẹ.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Tôi thua thì phải rời khỏi vợ mình, vậy tôi thắng thì được gì? Anh có thể đưa đến cho tôi một người vợ nữa sao?
Không riêng gì Hạ Thiên cảm thấy Trần Chí Cương bệnh nặng, ngay cả đám người Thư Tịnh cũng cảm thấy Trần Chí Cương đang cố gắng gây sự. Đàn ông có thể đánh cuộc, đánh cuộc có thể thua nhưng không thể mất phong độ, nếu không thì nhân phẩm có vấn đề.
- Cậu đẹp trai, cậu cứ đấu với hắn, nếu cậu thắng thì tôi sẽ làm vợ cậu, thế nào?
Cách đó không xa chợt vang lên một âm thanh cực kỳ quyến rũ.
Mọi người cùng nhau nhìn lại, không biết từ nơi nào ở bên cạnh sân bóng rổ đã có một đoàn người, mười mấy người đàn ông đều mặc trang phục bóng rổ nhưng màu sắc và kiểu dáng lại khác biệt so với Trần Chí Cương bên này. Mà đi cùng đoàn người còn có một người phụ nữ, nàng mặc váy công sở, trong địa phương này mà mặc như thế thì có chút không phù hợp.
- Không nên gọi tôi là cậu đẹp trai, tôi không còn nhỏ, vì vậy cứ bảo anh đẹp trai là được.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui nhìn người phụ nữ, người này cũng không tệ, dáng người rất tốt, trước sau lồi lõm, toàn thân bùng ra khí tức phong tình của người phụ nữ trưởng thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ nói:
- Tốt, anh đẹp trai, lời đề nghị của tôi thế nào? Cậu hãy đấu lại một trận với Trần Chí Cương, nếu cậu thắng thì tôi có thể làm vợ cậu một đêm.
Lời này vừa nói ra thì vài chục ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên, trong mắt đám đàn ông bên này thì có chút ít ghen ghét và hâm mộ, mà ánh mắt đám đàn ông đi với người phụ nữ thì có chút địch ý.
Tôn Hinh Hinh dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Hạ Thiên, nàng biết rõ sở thích của Hạ Thiên, nhìn thấy người đẹp là muốn lấy về làm vợ. Bây giờ có người đẹp chủ động đưa đến tận giường, tiểu sắc lang này có hơn phân nửa là đồng ý.
- Không!
Hạ Thiên từ chối rất dứt khoát, ngược lại vượt ra ngoài dự đoán của Tôn Hinh Hinh.
- Sao vậy?
Người phụ nữ kia chợt ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười cực kỳ quyến rũ:
- Anh đẹp trai, có phải cảm thấy một đêm ngủ với vợ còn chưa đủ? Thật ra vấn đề này cũng có thể thương lượng, dù là vài tối thi tôi cũng không có ý kiến.
- Không biết xấu hổ.
Tôn Hinh Hinh thầm mắng một câu.
- Tôi không thích cô.
Hạ Thiên dứt khoát nói.
Người phụ nữ chợt ngẩn ngơ:
- Thế nào? Anh đẹp trai thấy tôi không đẹp sao?
- Chị khá đẹp.
Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Nhưng tôi không thích những người phụ nữ không sạch sẽ.
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Nụ cười trên mặt người phụ nữ chợt biến mất:
- Cậu...Cậu nói tôi không sạch sẽ sao?
- Thật ra chẳng phải không sạch sẽ, tôi cảm thấy chị rất bẩn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Tiểu tử, mày nói gì vậy?
- Tiểu tử, có phải không muốn sống nữa không?
- Mẹ kiếp, tiểu tử, có phải muốn đánh nhau không?
Đám đàn ông sau lưng người phụ nữ lập tức mở miệng mắng Hạ Thiên, đám người này liên tục xoa chân xoa tay giống như chỉ cần người phụ nữ mở miệng là cả đám sẽ tiến lên đánh Hạ Thiên nhừ xương.
- À, biết rồi, thì ra vị tiểu đệ này của chúng ta là đồng nam, muốn tìm gái trinh!
Người phụ nữ chợt nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai:
- Nhưng tiểu đệ này, tôi thấy cậu muốn tìm phải đến nhà trẻ, ha ha ha... ....
- Này, tôi cảnh cáo cô, đừng gọi tôi là tiểu đệ, còn nữa, tôi cũng không phải là xử nam.
Hạ Thiên có chút khó chịu:
- Cô không phải là xử nữ cũng không phải người khác không phải là xử nữ, cô ấy chính là xử nữ.
Hạ Thiên chỉ tay về phía Thư Tịnh, ngay sau đó lập tức thu hút sự chú ý của vài chục người, người đẹp kia còn là xử nữ sao?
Thư Tịnh thấy Hạ Thiên chỉ vào mình, đầu tiên nàng ngẩn ngơ, sau đó hai má chợt đỏ ửng, người này...Sao biết được?
- Chị Hinh cũng là xử nữ.
Hạ Thiên bồi thêm một câu:
- Nhưng tôi đang cố gắng biến chị ấy trở thành không phải là xử nữ, cũng sắp thành công.
- Hạ Thiên, cậu... ....
Tôn Hinh Hinh xấu hổ đỏ mặt, nàng dậm chân:
- Cậu là tiểu sắc lang, những lời như vậy mà có thể nói sao?
- Vợ mình vẫn còn là xử nữ, thì ra cậu cũng không quá tốt, không làm ăn gì được thì cứ nói thẳng, sao lại chê chị đây không phải là xử nữ?
Người phụ nữ kia càng cười càng lợi hại.
- Chồng của cô mới không ra gì.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Nếu không phải chồng chị bất lực thì sao phải chạy khắp nơi tìm đàn ông như vậy? Tôi nói cô bẩn cũng không phải vì không phải là xử nữ, mà cô chẳng còn gì, tối hôm trước cùng lăn lộn với ba người đàn ông, sáng hôm nay lại cuồng hoan với một người khác, sợ rằng người ta còn sạch sẽ hơn cô.
- Cậu... ....
Vẻ mặt người phụ nữ chợt biến đổi, nàng thở hổn hển nói:
- Khốn nạn, cậu đừng mở mồm nói bậy.
- Tôi làm gì phải nói bậy.
Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn chỉ tay ra sau lưng người phụ nữ:
- Anh, anh, còn anh nữa, tối qua các anh có cùng lên giường với cô ta không? Còn anh nữa, sáng sớm đã ngủ chung với người phụ nữ này, tôi nói không sai chứ?
Bốn người đàn ông bị Hạ Thiên chỉ thẳng mặt còn chưa nói câu nào thì đám đàn ông khác đã mở miệng nói:
- Dư Diễm, không phải chị đã nói chỉ có một mình tôi sao?
- Dư Diễm, không phải chị đã nói không theo đám kia à?
- Dư Diễm, cô gạt tôi.
- Dư Diễm, cô ngày càng khốn nạn, ngày càng nát... ....
... ....
Đám đàn ông liên tục chỉ trích người phụ nữ, mà vẻ mặt người phụ nữ thì lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng nàng không nhịn được nữa phải rống lên:
- Câm mồm hết cho bà.
Người phụ nữ chỉ tay vào đám đàn ông:
- Các người là đám khốn kiếp, bình thường ăn của bà, uống của bà, chơi bà, bây giờ lại quay mặt lại mắng, các người là đàn ông sao?
Đám đàn ông này bị Dư Diễm mắng thì cũng yên tĩnh trở lại, những người khác thì đưa mắt nhìn nhau. Dư Diễm này đúng là "trâu bò", rõ ràng đã ngủ với tất cả một đội bóng.
- Tiểu tử thối, tôi nhớ mặt cậu.
Dư Diễm trợn mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng vung tay:
- Chúng at đi, trận đấu chiều nay hủy bỏ.
Dư Diễm nói xong thì tách khỏi nhóm đàn ông, nàng nổi giận đùng đùng bỏ đi, mà đám đàn ông kia có chút chần chừ, ngay sau đó lại chạy theo.
- Bọn họ cứ như vậy mà bỏ đi sao? Chiều nay chúng ta đấu với ai đây?
Những cầu thủ bên này cảm thấy rất khó hiểu.
- Bọn họ không đi còn ở lại làm gì? Xảy ra sự việc như vậy còn tâm tình để chơi bóng sao?
Một người chợt tiếp lời.
- Nói không chừng bọn họ về lại chơi "hai bóng một cột", bóng của Dư Diễm cũng khá tốt... ....
Một người nào đó nói với giọng điệu dâm dãng.
- Này, không phải anh nói cô nàng đó khá tốt sao? Trước đó tôi còn cảm thấy khó hiểu, cũng có ý với người này, không ngờ "sân bóng" của cô ta đã bị một đội bóng giành chỗ... ....
- Này, tôi cũng không biết tiểu tử kia là quái thai gì, sao những việc như vậy mà hắn cũng biết được?
Một người chợt nói, sau đó tất cả mọi người chợt nhìn về phía Hạ Thiên. Đúng vậy, tiểu tử kia sao biết những chuyện bí ẩn như vậy?
Khương Phong trước nay không mở miệng bây giờ cũng đi về phía Hạ Thiên cười cười:
- Cậu đúng là quá mạnh, bọn họ vừa đến thì đã bị cậu đánh bại.
- Hạ Thiên, sao cậu biết người phụ nữ kia cùng đám đàn ông... ....
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng không nhịn được, nàng không khỏi nhớ đến tình cảnh lần trước Trương Ngọc Phân bị hắn phát hiện đã gian díu với người khác.
- Đúng vậy, Hạ Thiên, sao cậu biết được những vấn đề kia?
Gương mặt Thư Tịnh vẫn còn đỏ hồng, nhưng lúc này chút ít thẹn thùng cũng bị lòng hiếu kỳ chèn ép.
- Chẳng qua lỗ mũi của tôi hơi thính mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Điều này có liên quan gì đến mũi?
Thư Tịnh vẫn không hiểu, không riêng gì nàng, những người khác đều không hiểu, vì vậy lúc này bọn họ đều nhìn về phía Hạ Thiên, đều chờ câu trả lời.
- Thật ra rất đơn giản, trên người mỗi người đều có đặc điểm, hơn nữa mùi vị lại không giống nhau, người thường cũng khó thể ngửi thấy mùi vị này nhưng tôi thì có thể. Chỉ cần phụ nữ ngủ cùng với đàn ông thì sẽ lẫn vào mùi vị của đối phương, vì vậy tôi biết được trước đó bọn họ có quan hệ với nhau.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Mọi người đều không nói gì, người này là chó săn chuyển thế sao?
- Lỗ mũi của cậu thật sự lợi hại như vậy sao?
Thư Tịnh cũng không tin.
- Ngũ giác của tôi đều rất linh mẫn.
Hạ Thiên gật đầu rất chuyên chú:
- Thật ra người phụ nữ kia đến bây giờ vẫn còn mắng tôi, mà tôi vẫn còn nghe thấy được.
- Nói như thật.
Trần Chí Cương ở bên cạnh chợt hừ lạnh, bây giờ hắn thấy Hạ Thiên đã là tiêu điểm, trong lòng tất nhiên càng thêm ghen ghét.
- Tất nhiên tôi không phải là anh.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Cái gì mà tôi chẳng lợi hại.
Mọi người không nói gì, người này đúng là không hiểu hai chữ "khiêm tốn".
- Cậu đã nói lợi hại hơn người, sao không dám so tài lần nữa?
Trần Chí Cương cười lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ cậu sợ thua sao?
- Tôi không phải sợ thua, chẳng qua có thắng cũng không có gì tốt, vì vậy tôi không muốn đấu làm gì cho mệt.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Chí Cương, người này sao khó chịu như vậy? Thua thì nhận thua, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sau lần này sẽ đến lần khác, chẳng phải cứ liên tục khiêu chiến sao?
- Nếu cậu thắng thì tôi có thể cho tiền.
Trần Chí Cương căn giận nói:
- Tôi cho cậu mười ngàn, được chưa?
- Anh muốn ăn đòn sao?
Hạ Thiên thật sự mất hứng:
- Tôi thua thì mất vợ, thắng được mười ngàn, anh cho rằng vợ tôi chỉ đáng giá một ngàn thôi sao?
- Vậy thì cậu muốn bao nhiêu?
Trần Chí Cương tức giận nói.
- Vợ của tôi không ai có thể mua nổi, vì vậy đừng nói đến tiền ở đây.
Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến tên tâm thần này.
- Cậu không đấu thì đừng hòng bỏ đi.
Trần Chí Cương rống lên rất hổn hển.
Hạ Thiên buông Tôn Hinh Hinh ra, hắn đi về phía Trần Chí Cương, lúc này hắn quả thật muốn ra tay.
- Hạ Thiên, đừng đánh anh ấy.
Tôn Hinh Hinh vội vàng hô lớn, nhìn bộ dạng của Hạ Thiên thì biết ngay sắp đánh người.
- Cậu muốn đánh nhau sao? Đến đây.
Trần Chí Cương ở bên kia lại khiêu khích.
- Đừng, đừng đánh nhau.
Mà Thư Tịnh ở bên cạnh cũng lựa lời khuyên:
- Hạ Thiên, cậu hãy đấu với anh ấy một trận rồi tính tiếp, để anh ấy khâm phục khẩu phục, cùng lắm thì...Cùng lắm nếu cậu thắng, tôi sẽ làm vợ cậu, được chưa?
Tất cả mọi người chợt ngạc nhiên, ai cũng nhìn về phía Thư Tịnh, đầu óc nha đầu kia có vấn đề rồi sao?
Hạ Thiên nhìn Thư Tịnh, hắn cảm thấy có chút khó khăn, Thật ra Thư Tịnh rất xinh đẹp, dù không phải đến mức hắn phải cướp làm vợ nhưng dù sao cũng có lực hấp dẫn, có nên đồng ý không nhỉ?