Tiếu Tiêu trước giờ vẫn luôn cho rằng đàn ông đánh phụ nữ đều không phải là đàn ông.
Nhưng lúc này, quan niệm đó đã bị đẩy ngã. Người thanh niên trước mắt mới thật sự là đàn ông.
Ta phải chứng minh mình là một nam nhân.
Lời này quá xuất sắc rồi. Hai mắt Tiếu Tiêu sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Lúc này, Tôn Thiến Thiến vô cùng kinh ngạc, cả nửa ngày mới hét lên một tiếng, khó tin nhìn Tiêu Dương, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn:
-Anh...anh dám đánh tôi? Anh có biết tôi là ai không?
Tiêu Dương suy nghĩ một hồi, quay sang hỏi Tiếu Tiêu:
-Nàng ấy là ai?
-Tôn Thiến Thiến.
-Ừm.
Tiêu Dương gật đầu, quay sang nhìn Tôn Thiến Thiến, nghiêm mặt nói:
-Đã biết.
-Anh...
Tôn Thiến Thiến tức không chỗ phát, cảm giác má của mình nóng rực. Cô chính là bảo bối ngậm trong miệng sợ tan của gia đình. Từ nhỏ đã sống trong vô số hào quang, chưa từng phải chịu ủy khuất như thế này, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn bàn tay phải của Tiêu Dương.
-Tôi đã muốn bàn tay này.
Vứt bỏ một câu, Tôn Thiến Thiến quay đầu, thân ảnh có chút chật vật rời khỏi phòng ngủ.
Phòng ngủ liền yên tĩnh trở lại. Quân Thiết Anh nhẹ nhàng cau mày:
-Tiêu Dương, chỉ sợ lần này anh gặp phiền phức rồi.
Tiêu Dương không cho là đúng, khoát tay nói:
-Chỉ là một công chúa điêu ngoa mà thôi.
-Hừ, thật không nghĩ đến lòng đố kỵ của Thiến Thiến lại mãnh liệt như vậy. Bốn năm sau này, quan hệ trong phòng ngủ của chúng ta sẽ như thế nào đây?
Tiếu Tiêu lắc đầu.
Biểu hiện vừa rồi của Tôn Thiến Thiến, mọi người đều nhìn thấy hết.
-Mình nghĩ bạn ấy sẽ chuyển đi.
Hà Tú mở miệng nói.
-Vậy thì tốt quá.
Một thanh âm cuồng hỉ lập tức vang lên.
Nghe xong, ánh mắt ba cô gái đều tập trung trên người Tiêu Dương.
Tiêu Dương vui mừng hớn hở:
-Nàng ta chuyển đi, ta ngủ trên giường của nàng ta.
-Không được.
Ba cô gái đồng thanh trả lời.
Tiêu Dương mờ mịt:
-Vì sao?
Khuôn mặt ba cô gái không khỏi run lên. Còn vì sao nữa chứ?
Phòng ngủ của nữ sinh, sao có thể chứa nam sinh chứ?
-Cho dù là đẹp trai, cũng không có được đặc quyền này.
Thái độ của Tiếu Tiêu rất kiên định.
Tiêu Dương bi phẫn:
-Chẳng lẽ lại muốn tại hạ ngủ trên sàn nhà?
Đãi ngộ bất công như vậy, Tiêu Dương cảm thấy mình nhất định phải phản kháng.
Sĩ có thể giết, có thể nhục, tuyệt đối không thể ngủ trên sàn nhà.
Ba cô gái một lần nữa há hốc mồm.
Nửa ngày sau.
Quân Thiết Anh muốn nói lại thôi, đột ngột điện thoại của cô vang lên.
Sau khi nghe xong điện thoại, Quân Thiết Anh mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tiêu Dương, nói:
-Tiêu Dương, chị Tố Tâm đã an bài chỗ ngủ cho anh rồi.
-Không phải ở đây?
Tiêu Dương nhìn hoàn cảnh chung quanh, có chút tiếc hận:
-Ở đây không tệ mà.
........
Quân Thiết Anh dứt khoát bảo hắn đẩy cô ra ngoài. Lúc này, trên hành lang đứng đầy những cô gái mặc quân trang. Một cô gái có gương mặt tinh xảo ngồi xe lăn được một chàng thanh niên vô cùng đẹp trai đẩy ra ngoài, lập tức thu hút không ít ánh mắt, thấp giọng chỉ trỏ về phía này.
Nhiều năm như vậy rồi, Quân Thiết Anh đã sớm quen với ánh mắt như thế, khuôn mặt vẫn bình tĩnh. Còn Tiếu Tiêu và Hà Tú thì đứng bên cạnh Quân Thiết Anh, ba cô gái nhẹ giọng nói chuyện với nhau để gia tăng tình cảm, ngược lại đem Tiêu Dương gạt sang một bên.
Theo như lời của hai cô gái, bây giờ là thời gian nghỉ trưa. Buổi chiều mới bắt đầu biểu diễn huấn luyện quân sự.
-Thiết Anh, Tố Tâm cô nương an bài cho ta ở đâu?
Tiêu Dương rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện.
-Lập tức có ngay.
Quân Thiết Anh nhàn nhạt nói:
-Chị Tố Tâm thuận tiện tìm cho anh thêm một công việc nữa.
-Một công việc nữa?
Tiêu Dương khẽ giật mình.
Lúc này, Quân Thiết Anh chỉ vào hướng bên cạnh:
-Chính là chỗ này.
-Chỗ này?
Tiêu Dương theo ngón tay Quân Thiết Anh chỉ lại, lập tức ngây người. Lúc này, hai cô gái Tiếu Tiêu và Hà Tú cũng đồng dạng mơ hồ.
Chỗ Quân Thiết Anh chỉ là một căn nhà trệt ngay cửa ra vào, treo bảng bảo vệ. Phía trước nhà trệt có một cái bàn, đằng sau là vị đại nương uy phong lẫm lẫm. Nơi này vừa là nơi làm việc, vừa là nơi nghỉ ngơi.
Vị đại nương ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Dương, trên tay cầm bịch đặc sản Tiêu Dương biếu mới nãy, gương mặt lập tức rạng rỡ:
-Chàng trai, có chuyện gì không?
Một chàng trai hiểu chuyện như vậy, đại nương dĩ nhiên là không có vấn đề gì rồi.
-Đại nương.
Quân Thiết Anh lên tiếng:
-Có phải trường học đang tuyển một bảo vệ cổng ký túc xá hay không?
Vị đại nương gật đầu thật mạnh:
-Lão nương cũng đang nóng đây. Rõ ràng sáng nay phòng giáo vụ thông báo sẽ có bảo vệ cổng mới đến thay cho tôi. Còn tôi thì được điều đến phòng hậu cần. Không nghĩ đến đến giờ này mà vị Tiêu đại gia ngày đầu tiên đi làm lại đi muộn.
-Tiêu đại gia?
Ánh mắt Quân Thiết Anh trở nên cổ quái.
-Chính là một lão đầu.
Vị đại nương nổi giận đùng đùng:
-Tôi thấy trên đường chắc có gì rồi đây. Bằng không sao giờ này còn chưa đến? Lão nương tôi còn phải về nhà nấu ăn nữa.
Khụ khụ. Lúc này, Tiêu Dương ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ:
-Đại nương, vị Tiêu đại gia trong miệng của bà tên là gì?
Đại nương cúi đầu nhìn tờ thông báo trên bàn, vỗ xuống một cái thật mạnh:
-Tiêu Dương.
Vừa nói xong, ánh mắt Tiếu Tiêu, Hà Tú đều tập trung trên người Tiêu Dương, khiến hắn đỏ cả mặt.
Gác cổng Tiêu đại gia.
Tiếu Tiêu thậm chí còn tưởng tượng, sau này có nữ sinh nào về muộn giờ quy định, chỉ cần rống to trước phòng bảo vệ:
-Tiêu đại gia, rời giường mở cửa.
Phụt.
Tiếu Tiêu rốt cuộc nhịn không được bật cười ra tiếng.
Lúc này Quân Thiết Anh nhẹ giọng mở miệng:
-Đại nương, Tiêu Dương đã đến rồi.
-Ở đâu?
Đại nương nhướng mày, nhìn về phía cổng ra vào, không có ai xa lạ.
Tiêu Dương đành phải tiến lên. Hắn hiểu được đây chính là công việc mà Bạch Tố Tâm tìm cho hắn, cũng xem như là sắp xếp không tệ.
Nơi này cách ký túc xá nữ chỉ có một gian phòng.
-Khụ, đại nương, ta...ta chính là Tiêu Dương.
-Cậu chính là Tiêu đại gia?
Đại nương kinh hãi.
Tiêu Dương khóc không ra nước mắt. Tiêu đại gia? Chỗ nào của ta giống đại gia chứ?
Rầm.
Vị đại nương lại vỗ mạnh xuống bàn. Trong lòng Tiêu Dương giật bắn. Không phải hưng sư vấn tội chứ?
-Đại nương....
-Mẹ cha ôi, Tiêu đại gia, tại sao ông lại duy trì được tuổi trẻ thế?
Hai mắt đại nương sáng lên nhìn Tiêu Dương, vội vàng kéo hắn sang một bên, thần bí hỏi:
-Có phải có bí mật gia truyền gì không?
Tiêu đại gia triệt để bó tay.
Phí hết nước miếng hắn mới thành công lừa được vị đại nương. Sau khi nhận được “bí mật gia truyền” từ Tiêu đại gia, đại nương như tắm gió xuân, cảm thấy mỹ mãn, cẩn thận rời đi.
Tiêu Dương bước vào phòng bảo vệ. Bên trong rất gọn gàng, chỉ có một cái giường lớn trải ga trắng tinh. Bên ngoài có một cái bàn làm việc, ba cái ghế dựa, còn có một chiếc tivi hơi cũ.
-Thiết Anh, ta ở đây sao?
Tiêu Dương không có quá nhiều yêu cầu đối với chỗ ngủ của mình. Một cái giường ngủ đơn sơ nhất ở đây cũng thoải mái hơn so với tử lao đang đợi hắn rồi.
-Tiêu đại gia, về sau phải nhờ anh chiếu cố nhiều hơn.
Tiếu Tiêu cười hì hì.
Khụ khụ!
Tiêu Dương lập tức chuyển chủ đề:
-Nhưng Thiết Anh, bây giờ tôi kiêm luôn công việc này, chẳng phải không thể tùy thời rời khỏi sao?
Quân Thiết Anh lắc đầu:
-Chị Tố Tâm đã khơi thông quan hệ. Công việc này của anh chỉ là làm thêm, phụ trách trực buổi tối, ban ngày có một số sinh viên làm việc ngoài giờ thay anh làm việc.
Tiêu Dương gật đầu, trở về xe lấy vali đồ của mình. Hà Tú, Tiếu Tiêu phụ hắn dọn dẹp phòng bảo vệ một lần.
-Vất vả cho hai vị rồi. Đêm nay ta mời khách.
Tiêu Dương vỗ ngực.
-Coi như anh còn biết điều đấy.
Tiếu Tiêu mỉm cười.
Rầm.
Lúc này, cửa phòng bảo vệ bị người ta đá văng