Ngây người.
Gọng kính Phó Dịch Phong đang đeo như muốn rớt xuống. Vốn tưởng rằng gã thanh niên đó sau khi làm khó được ông, ngạo khí sinh lòng, muốn tiếp tục làm khó ông trước mặt người khác, tranh thủ giúp mình nổi tiếng.
Bây giờ thanh niên nào mà chẳng vậy?
Phó Dịch Phong cũng đã chuẩn bị xong tâm lý đón địch, tuyệt đối không cho phép tình huống lật thuyền trong mương xuất hiện.
Nhưng không nghĩ đến hắn chỉ hỏi một vấn đề hiếm thấy đến cực điểm.
Đồ Thư Quán…ở chỗ nào?
Phó Dịch Phong cảm thấy trán của mình đã xuất hiện thêm mấy đường cong màu đen.
Ông ta hiểu rồi.
Tiểu tử này căn bản không phải đến để bới móc, mà là đến tìm đánh. Rõ ràng đây chính là biểu hiện của việc muốn ăn đòn.
Nhưng nhìn hai mắt tràn đầy thành khẩn và chờ mong của Tiêu Dương, dường như đang rất khát khao biết được đáp án.
-Ngươi không biết?
Tiêu Dương thấy Phó Dịch Phong ngây ngốc, liền thất vọng thở dài. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định:
-Ngươi thật sự không biết? Đúng rồi, các người có biết hay không?
Đã đến nước này rồi, cho dù không biết, Tiêu Dương cũng không thể không ra hạ sách, tùy tiện hỏi những người xung quanh.
-Tôi biết.
Phó Dịch Phong đúng là phục Tiêu Dương sát đất. Thấy buổi biểu diễn quân sự sắp bị hắn phá hỏng, thần sắc các lãnh đạo trên đài đang chìm xuống, Phó Dịch Phong vội vàng kéo Tiêu Dương xuống đài chủ tịch.
Lúc này, bên dưới đài, Quân Thiết Anh đã triệt để ngây ngốc, nhịn không được cười khổ một tiếng.
-Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là sinh viên Phục Đại, chỉ sợ đại danh Tiêu Dương sẽ làn truyền toàn bộ trường đại học Phục Đại.
Dám xông lên đài chủ tịch hỏi một câu hỏi không hề có chiều sâu, Quân Thiết Anh vắt hết óc cũng không biết dùng từ ngữ gì để hình dung hắn nữa.
Phó Dịch Phong kéo Tiêu Dương bước nhanh xuống đài, chỉ về phía trước:
-Dọc theo con đường này, quẹo trái, bên cạnh tòa lầu Khoa học chính là Đồ Thư Quán.
-A.
Tiêu Dương gật đầu:
-Gọi thú, Gọi thú, tòa lầu Khoa học là gì vậy?
Rất nhiều người khi gặp Phó Dịch Phong sẽ tôn trọng gọi ông một tiếng Giáo sư, nhưng gã thanh niên kia lại gọi mình như vậy, Phó Dịch Phong cảm giác sởn hết cả gai ốc.
-Lầu khoa học là…
Phó Dịch Phong suy nghĩ tìm một vị trí dễ khiến người khác chú ý:
-Cậu nhìn thấy căn tin là được rồi. Đồ Thư Quán đối diện với căn tin.
-Vâng.
Tiêu Dương gật đầu, rồi hỏi lại:
-Nhưng căn tin có cái gì đặc biệt?
Mặc dù biết cứ hỏi như vậy sẽ tổn hại đến hình tượng Trạng nguyên văn võ thiên tư trác tuyệt của mình, nhưng với tâm trạng ham học hỏi, Tiêu Dương vẫn quyết định lãnh giáo vị “Gọi thú” trước mặt. Thế giới này có rất nhiều từ ngữ mà hắn cần phải học, phải tranh thủ thời gian thích ứng thôi.
………
Phó Dịch Phong nghe câu hỏi, cả nửa ngày mới lên tiếng được:
-Cậu có biết chữ không? Đi đến đó sẽ tự mình biết.
Nghe xong, Tiêu Dương lập tức mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Phó Dịch Phong.
Bị Tiêu Dương nhìn chằm chằm, Phó Dịch Phong có chút sợ hãi.
-Ta biết chữ…nhưng tại sao ngươi lại không nói sớm? Nếu ngươi nói sớm, chẳng phải ta đã sớm biết hay sao?
-Cút.
Vị thái đẩu nổi tiếng nho nhã trong giới học thuật Phó Dịch Phong rốt cuộc nhịn không được mà bộc phát, tức đến sùi bọt mép, gào lớn với Tiêu Dương.
Vèo.
Tiêu Dương thấy tình huống không ổn, lập tức quay người, nhưng khi cất bước còn mang theo thanh âm thở dài, truyền vào trong tai Phó Dịch Phong.
-Ngay cả vị trí chính xác của Đồ Thư Quán còn không chỉ ra được, còn tự xưng là thái đẩu quyền uy trong giới học thuật lịch sử gì đó. Thật mất mặt.
Phó Dịch Phong hóa đá ngay tại chỗ.
Mắt kính xệ xuống hơn phân nửa khuôn mặt, còn khuôn mặt thì càng lúc càng co rút.
-Tôi…tôi lại bị mất mặt nữa sao?
Ánh mắt Phó Dịch Phong lộ ra thần sắc khó tin, khóe miệng nhịn không được rung rung vài cái, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương.
Đường đường là Giáo sư Phó Dịch Phong hàng thật giá thật của trường Đại học Phục Đại, vậy mà trong một ngày bị một người xa lạ hai lần nói chữ “mất mặt”.
-Tôi thật sự rất mất mặt sao?
……….
………
Sau khi có được vị trí cụ thể của Đồ Thư Quán, Tiêu Dương bước nhanh, rất dễ dàng tìm được Đồ Thư Quán, liền cất bước vào trong.
Một lát sau, tại một góc cách cửa ra vào Đồ Thư Quán, một ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào bên trong.
-Hắn đã tiến vào Đồ Thư Quán, hãy nghĩ biện pháp bắt hắn ra, phế đi một tay của hắn.
Tôn Thiến Thiến cầm điện thoại, bấm một dãy số, sau khi nói một câu liền cúp điện thoại, cười lạnh nhìn vào Đồ Thư Quán.
Khoảng năm phút sau, hai huấn luyện viên mặc quân trang chạy nhanh đến, ánh mắt nhiều lần nhìn về phía sau, sau đó nhìn về phía Tôn Thiến Thiến. Tôn Thiến Thiến đưa mắt ra hiệu, hai người lập tức hiểu ý, điềm nhiên như không có việc gì bước vào Đồ Thư Quán.
Bên trong Đồ Thư Quán rất yên tĩnh. Những kệ sách phía trước, có người ngồi, có người đứng, hoặc lấy một quyển sách ngồi xuống những chiếc bàn bên cạnh.
Im lặng đến nỗi chỉ có thanh âm lật trang sách.
Hai huấn luyện viên mặc quân trang bước vào, ngoại trừ ánh mắt nhân viên quản lý Đồ Thư Quán hiện lên sự kinh ngạc thì cũng không quấy nhiễu bất cứ người nào.
Hai người nhìn nhau, như không có chuyện gì đi thẳng vào bên trong.
-Chậc chậc, ở đây đúng là có không ít sách vở.
Khi Tiêu Dương tiến vào Đồ Thư Quán, giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào quan viên, rốt cuộc tìm được một đống sách viết về sự phát triển của lịch sử. Tiêu Dương tùy thời rút xuống một quyển.
Trong lúc hắn đang nhập thần.
Bốp.
Bỗng nhiên, một cánh tay trầm ổn khoác lên vai Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn sang, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
-Các hạ là…
Lúc này, hai gã huấn luyện viên một trước một sau xuất hiện.
-Ở đây dường như không thích hợp để trao đổi.
Một gã huấn luyện viên cười nhạt nói.
-Huynh đệ, chúng ta ra ngoài tâm sự đi.
Một gã huấn luyện viên cao gầy nhẹ nhàng bóp bả vai Tiêu Dương.
Hai người một trái một phải, thần sắc rất thân mật mà dẫn Tiêu Dương ra ngoài.
Khi ba người xuất hiện tại cửa ra vào Đồ Thư Quán, Tôn Thiến Thiến đang đứng núp tại một nơi gần đó liền tươi cười:
-Người nào mà đắc tội với tôi, một người tôi cũng không bỏ qua. Kế tiếp…Quân Thiết Anh.
Ánh mắt Tôn Thiến Thiến hiện lên chi sắc ganh tức nồng đậm.
Sau khi rời khỏi Đồ Thư Quán, Tiêu Dương có chút không hiểu:
-Hai vị có chuyện gì vậy?
Tự dưng ở đâu xuất hiện hai người tìm mình tâm sự, lại còn phải tìm nơi thích hợp?
Hai người trực tiếp mang Tiêu Dương đến một góc tường vắng vẻ.
-Ở đây phù hợp sao?
Tiêu Dương cẩn thận hỏi.
-Rất không tệ.
Hai người nhìn nhau, tầm mắt đều xẹt qua một tia trêu tức, không nghĩ đến tiểu tử này đúng là khờ thật là khờ.
Mà cũng tốt, giảm bớt không ít công sức.
-Rốt cuộc các hạ có chuyện gì vậy?
Một gã huấn luyện viên lập tức nở nụ cười chế giễu:
-Tôi thấy huynh đệ thân thủ nhanh nhẹn, ngứa nghề khó nhịn, muốn cùng huynh đệ luận bàn một chút.
-Quyền cước không có mắt. Điều này không tốt lắm đâu.
Tiêu Dương ngại ngùng cười nói.
Đã ngu mà còn ngây thơ.
Đây chính là suy nghĩ xuất hiện trong đầu hai gã huấn luyện viên, thần sắc càng thêm khinh thường.
-Lão Thất, thời gian cũng không còn nhiều, không cần phí lời với tiểu tử này.