Hổ Lang Chi Sư

chương 101: muốn chạy thì đã muộn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Sao có thể như thế?

Quả thật Tần Xa không dám tin vào đôi mắt của mình, run giọng gầm lên:

- Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy? Bọn Man nhân đáng chết này chỉ có mấy cây cung vứt đi, không ngờ lại bắn ra mấy mũi tên xuyên thủng cả trọng giáp của chúng ta, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!

Một tên kỵ sĩ ánh mắt tinh tường hít một hơi khí lạnh, trầm giọng nhắc nhở:

- Tướng quân, bọn Man nhân này rất xảo quyệt, bắn cung cũng rất âm hiểm. Bọn chúng chuyên nhắm vào những nơi mềm yếu như mặt nạ, giáp ngực và nhuyễn giáp thân dưới của chúng ta mà bắn. Mới vừa rồi mấy huynh đệ bị bọn chúng bắn bị thương chính là vì vậy!

- Tướng quân, bọn chúng sắp tới!

- Bọn chúng đang xông về phía chúng ta!

Tên kỵ sĩ còn chưa dứt lời, cả đám kỵ sĩ đột nhiên huyên náo cả lên.

Tần Xa ngẩng đầu nhìn lên, đám kỵ binh Man nhân khi nãy chia ra làm hai cánh giờ đây đã hợp trở lại, không triển khai đội hình gì cả mà cứ như vậy xông thẳng về phía Liêm Đao kỵ sĩ đoàn. Trên mặt Tần Xa thoáng chốc toát ra sát cơ hung hãn, liền đưa tay kéo chiếc mặt nạ lạnh lẽo xuống, sau đó giơ cao đoản kiếm trong tay, lớn tiếng thét:

- Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, tấn công…..

Hơn hai ngàn tên trọng giáp thiết kỵ đồng thời kéo mặt nạ xuống, sau đó vội vàng giục ngựa tiến lên. Đội hình vốn đang đứng yên bất động bắt đầu huyên náo cả lên, chỉ trong thoáng chốc, đầu ngựa nhấp nhô, vó ngựa tung bay hội tụ thành tiết tấu chỉnh tề, lấy thanh thế như dời non lấp biển xông thẳng về phía hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân.

Mặt đất lắc lư. Bầu trời run rẩy. Nơi nào trọng giáp thiết kỵ lướt qua, nơi ấy không trung nhốn nháo. Nguồn tại ệnFULL.vn

Trước trận kỵ binh Man nhân, Mạnh Hổ hít một hơi khí lạnh, giơ cao đại thương đen nhánh trong tay, ngửa mặt lên trời thét dài:

- Tản ra….

Vó ngựa rền vang như nước thuỷ triều, lúc hai bên còn cách xa nhau chừng năm trăm bước, hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân đã chia ra làm hai, cắt xéo qua hai bên cánh của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn. Chỉ trong nháy mắt, quân của hai bên đã tiến sát vào nhau, một số kỵ binh Man nhân không kịp tránh mặt chính bị trọng giáp thiết kỵ hung hăng va chạm, thoáng chốc người ngã ngựa té, chết thảm ngay tại chỗ.

Thế nhưng trọng giáp thiết kỵ cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Một đám tên dày đặc từ trong đội hình kỵ binh Man nhân bắn ra, hơn mười tên trọng giáp thiết kỵ đang phi với tốc độ kinh người trúng tên ngã xuống, trên người chúng vẫn còn mặc trọng giáp nặng trăm cân, cho dù không chết cũng bị thương nặng.

Tần Xa giục ngựa chạy phía trước Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, quay đầu nhìn lại thấy vậy tức tối đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn chưa có cách gì để đối phó.

Khinh kỵ binh nhẹ nhàng linh hoạt, lui tới như gió thoảng, Mạnh Hổ chỉ ra lệnh một tiếng là có thể lập tức tấn công hay tản ra. Thế nhưng Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa thì không được như vậy, một khi bắt đầu xung phong sẽ rất khó thay đổi phương hướng, nếu không sẽ rất dễ dàng dẫn đến trận thế hỗn loạn. Trọng giáp thiết kỵ dưới tác dụng của lực quán tính hết sức cường đại, dễ dàng tạo ra kết cục bi thảm khi bị trúng tên, kết quả thật là không thể nào tưởng tượng.

Tần Xa vẫn tiếp tục giục ngựa lao về phía trước mấy trăm bước mới giật cương dừng ngựa lại.

Bọn kỵ sĩ theo sát phía sau Tần Xa cũng vội vàng ghìm cương quay đầu chiến mã. Các cấp quan quân hò hét quát tháo, đám trọng giáp thiết kỵ bắt đầu khẩn trương triển khai đội hình, hơn hai trăm trọng giáp thiết kỵ xung phong đợt đầu tiên cũng trở về tụ tập với toàn đội. Thế nhưng ngay lúc này, kỵ binh Man nhân đang vừa gào thét vừa xông tới tấn công đội hình đám kỵ binh người hầu của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn.

Đối mặt với trọng giáp thiết kỵ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn thì kỵ binh Man nhân chọn chiến lược né tránh mũi nhọn tấn công của địch. Nhưng lúc đối mặt với những kỵ binh người hầu, kỵ binh Man nhân lập tức lộ vẻ hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống. Mạnh Hổ vừa ra lệnh một tiếng, hơn ba ngàn sáu trăm kỵ binh Man nhân vội vã cất cung đi, sau đó rút Trảm Mã đao sắc bén ra. Chỉ trong khoảnh khắc, kỵ binh Man nhân tựa như một cơn sóng lớn bao phủ toàn bộ đám kỵ binh người hầu hơn hai ngàn người của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn.

Bất kể kỵ binh Man nhân hay kỵ binh người hầu của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, đội hình của họ đã rối loạn ngay từ đầu.

Loạn chiến, hoàn toàn là loạn chiến đến nỗi trời sầu đất thảm, mà loạn chiến chính là chiến lược mà Man nhân am hiểu nhất. Man nhân sợ nhất là đánh thế trận chỉnh tề với quân đội Trung Thổ, nhưng thích nhất là đánh loại hỗn chiến hoàn toàn không theo đường lối gì cả. Trong tiếng ngựa hí người kêu, Man nhân trên mặt đầy máu, người khoác áo vải rách rưới giống như hổ lạc đàn dê. Nói cho cùng, bọn kỵ binh người hầu của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn cho dù là thuật cỡi ngựa hay kinh nghiệm loạn chiến hoàn toàn không thể nào so sánh với Man nhân cả. Huống chi Man nhân còn chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, cho nên đây chỉ là một trận đồ sát không cần suy nghĩ!

Đáng chết, đám Man nhân đáng chết này…

Tần Xa và bọn kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn gần như nghiến nát hàm răng, nhưng chỉ có thể đứng bên cạnh trợn mắt nhìn. Trọng giáp thiết kỵ quả thật rất là cường đại, quả thật là vương giả trên chiến trường, thế nhưng bọn chúng giống như con voi khổng lồ vụng về, gặp phải bầy sói có hành động vừa nhanh nhẹn vừa giảo hoạt hung tàn như đám kỵ binh Man nhân, bọn chúng liền lộ ra vẻ không biết làm thế nào đối phó.

Chẳng lẽ trực tiếp phát khởi thế công nghiền nát cả đám kỵ binh Man nhân lẫn kỵ binh người hầu của mình?

Tần Xa cũng không dám để cho trọng giáp thiết kỵ nhảy vào loạn chiến cùng với Man nhân. Ưu thế của trọng giáp thiết kỵ ở chỗ tập trung thành đoàn dùng lực lượng cường đại xung phong công kích quân địch. Thế nhưng một khi gặp hoàn cảnh đơn độc tác chiến, trọng giáp thiết kỵ không có ưu thế gì hơn so với khinh kỵ binh, nếu như thời gian kéo dài còn có thể bị khinh kỵ binh ăn tươi nuốt sống vì mệt. Dù sao chiến mã không phải đúc bằng sắt, đánh trong thời gian dài, trọng lượng mà nó phải gánh chịu trên lưng sẽ làm cho nó kiệt sức.

Ngẩng đầu nhìn thấy mặt trời đang dần lên cao, trong mắt Tần Xa không khỏi lộ ra vẻ nôn nóng.

Nhìn theo sắc trời, cuộc chiến bên bờ Nữ Nhi hà hẳn là đã bắt đầu rồi. Theo như kế hoạch, lúc này Liêm Đao kỵ sĩ đoàn lẽ ra phải lên đường đi đến chiến trường, Tần Xa rất hiểu điều này.

Nếu như Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của hắn không chạy tới kịp thời, quân của đế quốc Minh Nguyệt bên bờ Nữ Nhi hà không thể nào chiếm được ưu thế. Dù sao lần này Tư Đồ Duệ cũng phải đối mặt với quân đoàn cận vệ tinh nhuệ nhất của đế quốc Quang Huy.

Làm sao bây giờ?

Bỏ mặc bọn kỵ binh người hầu và Man nhân ở đây, trực tiếp chạy đến chiến trường Nữ Nhi hà? Hay là nghĩ cách giải quyết bọn Man nhân này trước, sau đó mới chạy tới chiến trường? Nhưng vấn đề là làm cách nào để giải quyết đám Man nhân này đây? Lực công kích lúc xung phong của trọng giáp thiết kỵ mặc dù rất cường đại, nhưng về mặt cơ động kinh hoạt thì không có ưu thế chút nào. Đám Man nhân giảo hoạt này căn bản là không giao phong chính diện với trọng giáp thiết kỵ, vậy còn có biện pháp nào đây?

Do dự hồi lâu, rốt cục Tần Xa cũng quyết định, lập tức quát to:

- Toàn quân nghe lệnh, chạy tới sông Nữ Nhi!

Tần Xa vừa ra lệnh, bọn kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn vội vàng giật cương quay ngựa, hướng thẳng về phía Nữ Nhi hà cuồn cuộn phóng đi.

Trong đám loạn quân, Mạnh Hổ đánh ra một thương hất bay một tên kỵ binh người hầu, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy bọn kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn không ngờ bỏ mặc đám người hầu của mình mà chạy thẳng về hướng Nữ Nhi hà. Đột nhiên mặt Mạnh Hổ toát ra sát cơ lạnh lùng tàn khốc, bây giờ mới nhớ ra phải chạy sao? Muộn rồi, hừ hừ…

--------------

Trên bờ sông Nữ Nhi, cuộc chiến giữa hai bên.

Mười lăm vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt đã xuất kích toàn bộ, phát động tấn công mãnh liệt về phía quân đoàn cận vệ của Mông Diễn.

Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, nhìn về phía chiến trường đang ầm ĩ vang trời, tham mưu trưởng Cảnh Trung lộ vẻ nặng nề, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng có vẻ già nua gầy gò của Tư Đồ Duệ, thấp giọng nói:

- Tổng đốc đại nhân, quân ta đã xuất kích toàn bộ, không còn binh lực dự bị nữa. Nhưng quân địch ít nhất còn hai sư đoàn chưa xuất kích, nếu như hai sư đoàn của địch đột nhiên bọc lót ra phía sau của quân ta, hậu quả thật là không dám tưởng tượng.

Ý của Cảnh Trung rất rõ ràng, đúng ra Tư Đồ Duệ không nên khinh suất đem hết tất cả binh lực tấn công, làm như vậy dường như có vẻ không ổn.

Tư Đồ Duệ mặt lộ vẻ cười, thản nhiên nói:

- Cảnh Trung ngươi không cần lo lắng, hai sư đoàn của Mông Diễn không dám bọc cánh ra phía sau quân ta đâu! Nếu như Mông Diễn dám làm như thế, ba sư đoàn cận vệ ở mặt trước sẽ tan tác trước tiên. Ngươi hãy chờ xem, hai sư đoàn nọ của Mông Diễn sẽ nhanh chóng bổ sung vào mặt trước của chiến trường.

--------------

Trung quân của quân đoàn cận vệ.

Sắc mặt của Mông Diễn, Sử Di Viễn và Phác Tán Chi đều có vẻ khó coi.

Mông Diễn buồn bực hừ một tiếng, trầm giọng nói:

- Có phải Tư Đồ Duệ điên rồi hay không? Tả hữu trung tất cả ba đường đều tấn công mạnh mẽ không cần phòng thủ, hoàn toàn không chia ra chính phụ, hơn nữa lại không để lại chút binh lực dự bị nào. Cách đánh của hắn hoàn toàn là liều mạng, chẳng lẽ Tư Đồ Duệ muốn cùng chết với bản vương hay sao?

Phác Tán Chi móc khăn tay lụa ra lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng nói:

- Điện hạ, bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là cho sư đoàn số Ba của Long Vân và sư đoàn số Năm của Lục Thừa Vũ bọc theo hai cánh ra phía sau lưng địch, trực tiếp công kích trung quân của Tư Đồ Duệ. Chỉ cần đánh tan được trung quân của Tư Đồ Duệ, trận này chúng ta thắng chắc, nhưng ba sư đoàn ở mặt trước có cầm cự được hay không cũng rất khó nói. Đây là mạo hiểm, cũng là đánh bạc, xác suất chia đều mỗi bên một nửa, nếu thắng thì chúng ta toàn thắng, nếu thua thì bị tiêu diệt toàn quân!

- Lựa chọn thứ hai là gì?

Hai tay Mông Diễn đang lơ đãng vịn vào thành chiến xa bất giác bóp mạnh. Ngay cả hoàng tử cao quý như thế, lúc đối diện với sự lựa chọn trọng đại cũng không khỏi khẩn trương trong lòng. Dù sao chuyện này cũng có quan hệ đến sinh tử tồn vong của mười mấy vạn tướng sĩ, lại còn quan hệ đến hành tỉnh Tây Bộ và khả năng hắn có thể được lên ngôi báu hay không, hắn không dám mạo hiểm như vậy.

Phác Tán Chi thở phào một cái rồi nói tiếp:

- Lựa chọn thứ hai là để cho sư đoàn số Ba, số Năm xông thẳng lên mặt trước, trợ giúp cho ba sư đoàn kia ổn định trận thế. Cách đánh này hoàn toàn là so đấu thực lực với nhau, lực chiến đấu của quân đế quốc Minh Nguyệt cũng không kém quân đoàn cận vệ bao nhiêu, binh lực của bọn chúng nhiều hơn chúng ta ít nhất một sư đoàn.

- Không chỉ có bấy nhiêu thôi…

Sử Di Viễn vẻ mặt âm trầm:

- Binh lực của đế quốc Minh Nguyệt sang xâm lấn lần này đạt tới ba quân đoàn, nhưng chỉ mới xuất hiện ở đây có sáu sư đoàn. Cho là quân đế quốc Minh Nguyệt cũng có thương vong, cũng còn lại ít nhất bốn sư đoàn trở lên chưa xuất hiện, nếu như giữa lúc hai bên đang giao tranh, bốn sư đoàn kia đột nhiên chạy tới…..

Trong lòng Mông Diễn giờ phút này thật sự cảm thấy hối hận, xem ra quả thật không nên mạo hiểm tiến quân một mình!

Hắn lập tức quay đầu lại nhìn Sử Di Viễn với ánh mắt cầu xin, thấp giọng hỏi:

- Di Viễn tiên sinh, bây giờ chúng ta nên làm gì?

Sử Di Viễn hít một hơi thật sâu, nghiêm giọng nói:

- Tư Đồ Duệ cố ý bày ra thế công liều mạng kia có thể là muốn dẫn dụ điện hạ cho quân bọc cánh đánh vòng ra mặt sau, thế nhưng chúng ta dĩ nhiên không mắc bẫy của hắn! Điện hạ có thể cho sư đoàn số Một, Hai Bốn co cụm chiến tuyến, giảm bề mặt tiếp xúc với quân của đế quốc Minh Nguyệt đến mức nhỏ nhất. Sau đó cho sư đoàn số Ba, Năm tiến lên, tốt nhất làm cho năm sư đoàn hợp lại thành một khối, hình thành một thế trận phòng ngự khổng lồ hình tròn. Chúng ta sẽ chống chọi với Tư Đồ Duệ đến cùng, chúng ta không thoát được thì Tư Đồ Duệ cũng không thoát được. Nếu như đại quân đế quốc Minh Nguyệt của hắn lưỡng bại câu thương với quân đoàn cận vệ của điện hạ, hắn không thể không lo lắng quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang sẽ thừa cơ đánh tới!

- Đúng đúng đúng!

Phác Tán Chi luôn miệng:

- Cho đến cuối cùng, nhất định Tư Đồ Duệ sẽ là người đầu tiên không chịu nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio