Đêm đã khuya, ở thành Tam Giang.
Tư Đồ Duệ được tham mưu trưởng Nghiêm Đĩnh và vài tên sư đoàn trưởng tiền hô hậu ủng chậm rãi đi lên đầu thành. Đứng trên đầu thành nhìn xuống, bên trong thành Tam Giang lửa cháy ngút trời, thanh âm giết chóc vang dậy, quân của đế quốc Minh Nguyệt như ong vỡ tổ tràn ra khắp nơi, tìm nơi hiểm yếu càn quét đám lính đánh thuê của bọn quý tộc đã bắt đầu tan rã.
Cách đầu thành không xa, ngọn lửa vẫn còn đang cháy bừng bừng, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng gương mặt già nua khắc khổ của Tư Đồ Duệ. Mặc dù đã công hãm thành Tam Giang, nhưng gương mặt của Tư Đồ Duệ vẫn không lộ ra chút gì đắc ý, có gì đắc ý chứ? Thành Tam Giang bất quá chỉ là một toà thành không nhà trống mà thôi, mấy chục vạn đại quân công hạ một toà thành như vậy thật sự không có gì gọi là tài giỏi.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tên tướng lĩnh đang bước lên đầu thành với vẻ vội vã, ôm quyền bẩm:
- Tổng đốc đại nhân, có một tên gọi là Thi Đạt tự xưng là chủ tế áo đen của phủ Tam Giang, nói là có chuyện cần gặp ngài, muốn bẩm báo chuyện quân tình vô cùng quan trọng gì đó.
Đẳng cấp của Quang Minh giáo đình rất nghiêm cẩn, quyền lực tối cao dĩ nhiên là Thánh nữ Quang Minh, kế đó là chủ tế áo vàng.
Các đại đế quốc trên thế giới Trung Thổ trên danh nghĩa đều là các giáo khu thuộc hạ của Quang Minh giáo đình, về mặt lý thuyết từng giáo khu đều do chủ tế áo vàng giáo đình phái đến xử lý giáo vụ. Thế nhưng trải qua một ngàn năm biến động, các đại đế quốc đã thoát khỏi sự khống chế của giáo đình, truyền thống giáo đình phái ra chủ tế áo vàng đã không còn tồn tại, chủ tế áo vàng của các đại đế quốc đều do tể tướng của đế quốc kiêm nhiệm.
Dưới chủ tế áo vàng còn chủ tế áo đỏ và chủ tế áo đen. Chủ tế áo đỏ có quyền lực tương đương với phó Tổng đốc, chủ tế áo đen có quyền lực tương đương phó Thái thú, tỷ như Thi Đạt chính là chủ tế áo đen của phủ Tam Giang.
Tư Đồ Duệ vẫn lạnh lùng như trước, dường như không nghe thấy tiếng bẩm báo của tên tướng lĩnh kia.
Nghiêm Đĩnh cẩn thận quan sát thần sắc của Tư Đồ Duệ, sau đó quay đầu lại dặn dò tên tướng kia:
- Tổng đốc đại nhân quân vụ đa đoan, làm sao có thời gian gặp gỡ chủ tế áo đen gì chứ? Hãy áp giải tên khốn đó trở lại Hà Tây, nhốt chung với đám tù binh của quân đoàn Tây Bộ, mọi chuyện chờ sau khi đại quân công chiếm Tây Lăng rồi hãy nói!
- Dạ!
Tên tướng nọ đáp ứng, xoay người đi.
Tư Đồ Duệ đột nhiên thở ra một hơi dài, hỏi:
- Sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi vẫn chưa có tin tức gì sao?
Nghiêm Đĩnh vội đứng ngay ngắn lại, cung kính đáp:
- Tạm thời vẫn chưa có tin gì báo về, bất quá tính thời gian, lúc này hẳn là sư đoàn kỵ binh của tướng quân Tần Khởi đã đuổi kịp đám tàn binh bỏ chạy của đế quốc Quang Huy.
- Vẫn chưa có tin tức gì sao?
Tư Đồ Duệ thì thầm, chân mày hơi cau lại.
Nghiêm Đĩnh khuyên nhủ:
- Tổng đốc đại nhân không cần lo lắng, lúc này quân chủ lực quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc đã bị tiêu diệt toàn quân, chỉ bằng vào hơn vạn tàn binh bại tướng còn lại của sư đoàn số Bốn, còn có thể gây nên sóng gió gì được nữa?! Hơn nữa tướng quân Tần Khởi thân trải trăm trận, thủ hạ trong tay có hơn hai vạn khinh kỵ binh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tư Đồ Duệ lắc đầu, nói với vẻ đầy lo lắng:
- Bản Tổng đốc cũng không phải lo lắng Tần Khởi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bản Tổng đốc chỉ lo hắn không thu hồi được số lương thực kia, số lương thực ấy đối với chúng ta rất là quan trọng!
- Đúng vậy! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Nghiêm Đĩnh gật gật đầu, nói với vẻ đồng tình:
- Loạn Thất Vương giằng co gần ba năm, lúc này kho lương của đế quốc gần như trống rỗng, thật sự là không thể xuất ra lương thực nhiều hơn. Nếu như không chặn lại được số lương thực kia, chỉ bằng vào lương thực của hậu phương tiếp tế, e rằng không thể duy trì lâu được. Nếu như quân ta túng quẫn bắt buộc phải cướp đoạt, lúc ấy không khỏi làm lòng dân phẫn nộ, cho dù là chiếm được hành tỉnh Tây Bộ, chẳng những không được ích lợi gì mà ngược lại còn trở thành gánh nặng, làm cho mấy chục vạn đại quân của đế quốc sa vào vũng bùn tiến thối lưỡng nan.
Tư Đồ Duệ nghiêm nghị nói:
- Chỉ mong Tần Khởi sẽ không làm bản Tổng đốc thất vọng.
- Báo…
Tư Đồ Duệ vừa dứt lời, bầu trời đêm yên tĩnh ngoài thành đột nhiên vang lên một tiếng thét dài, một khoái mã từ trong bóng tối vô biên xông ra nhanh như chớp. Khoái mã vừa lướt tới cửa thành, quân thủ vệ cửa thành liền tiến tới ngăn lại, chụp lấy dây cương của kỵ sĩ kia.
Kỵ sĩ tức thì nhảy xuống ngựa, lớn tiếng:
- Tướng quân Tần Khởi có tin khẩn cấp trình lên Tổng đốc đại nhân!
Tư Đồ Duệ đang đứng trên đầu thành nghe vậy không khỏi giật mình, Nghiêm Đĩnh đứng phía sau liền lớn tiếng quát:
- Mau trình lên đây!
Quân thủ vệ cửa thành không dám chậm trễ, vội vàng tiếp nhận thư tín trong tay tên kỵ sĩ kia rồi mang lên đầu thành. Sau khi Tư Đồ Duệ đọc xong, sắc mặt khẽ biến, lẳng lặng đưa cho Nghiêm Đĩnh xem, Nghiêm Đĩnh đọc xong liền thất thanh hô lớn:
- Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy được?
Mấy tên sư đoàn trưởng cạnh đó không nhịn được, vội vàng lên tiếng hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, xảy ra chuyện gì?
Tư Đồ Duệ lặng yên không nói, hít sâu một hơi khí lạnh, cố gắng trấn định tinh thần, lúc này mới nói:
- Tướng quân Tần Khởi đưa tin, phát hiện một số lượng lớn kỵ binh Man nhân ở gần phủ Hà Đông, sư đoàn kỵ binh của hắn trên đường rút lui đã bị quân của đế quốc Quang Huy và kỵ binh Man nhân đánh lén, tổn thất rất nặng nề, may nhờ sư đoàn tiên phong của Yến tướng quân kịp thời chạy tới, mới tránh khỏi kết quả bị tiêu diệt toàn quân!
- Cái gì!? Kỵ binh Man nhân! Không ngờ Man nhân lại ra sức cho đế quốc Quang Huy?
- Thật không ngờ trên vùng bình nguyên trống trải mênh mông như vậy mà vẫn bị người đánh lén, hơn nữa còn là khinh kỵ binh có tốc độ nhanh như gió, tên Tần Khởi ngu ngốc này lãnh đạo binh sĩ kiểu gì vậy? Chẳng lẽ hắn không phái du kỵ binh đi tuần tra sao?
Chúng tướng nhất thời oà lên, bắt đầu khe khẽ bàn luận với nhau.
- Đủ rồi!
Tư Đồ Duệ đột nhiên quát to:
- Nói đủ rồi chứ!?
Thấy Tư Đồ Duệ nổi giận, mấy tên sư đoàn trưởng lập tức im bặt không dám nói gì nữa, Nghiêm Đĩnh khoát khoát tay, mấy tên sư đoàn trưởng ấy liền lủi thủi đi xuống chân thành.
Tư Đồ Duệ nhìn về hướng Bắc xa xăm, khuôn mặt gầy gò bỗng thoáng qua vẻ lạnh lùng, hạ giọng nói:
- Kỵ binh Man nhân? Không ngờ lại là kỵ binh Man nhân! Hừ hừ...., con mãnh hổ kia quả thật có thủ đoạn giỏi như vậy sao, ngay cả Man nhân trên đại hoang nguyên cũng cam tâm vì hắn mà ra sức!
Nghiêm Đĩnh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tổng đốc đại nhân, bọn kỵ binh Man nhân này xuất hiện cũng không phải là chuyện nhỏ. Ty chức cho rằng nên lập tức cho khoái mã đem tin tức này chia nhau thông báo cho các đội kỵ binh đang đến các phủ huyện để gom góp lương thực, nếu không, những đội kỵ binh này rất có thể bị kỵ binh Man nhân tập kích!
Tư Đồ Duệ thở dài, bùi ngùi nói:
- Không thể được, nếu như không nghĩ phương pháp cứu vãn đại cục, bọn kỵ binh Man nhân này nhất định sẽ giống như bầy sói hung hăng chia nhau ra khắp nơi tập kích các đội kỵ binh của chúng ta đang đi thu gom lương thực. Lúc này cho người báo tin đã không còn kịp nữa, không khéo còn có thể làm rối loạn lòng quân!
- Vậy làm sao bây giờ?
Nghiêm Đĩnh lộ vẻ buồn thảm:
- Nếu quả thật như vậy, lương thực đại quân đang cần sẽ rất khó thu gom!
Lần xuất chinh này, lương thực chính là vấn đề làm cho Tư Đồ Duệ và quân của đế quốc Minh Nguyệt cực kỳ đau đầu nhức óc.
Loạn Thất Vương kéo dài gần ba năm gần như làm cạn sạch toàn bộ quốc lực của đế quốc Minh Nguyệt, nếu như không phải đây thật sự là một cơ hội hiếm có vô cùng, Tư Đồ Duệ tuyệt đối sẽ không hưng sư động chúng sang xâm lấn đế quốc Quang Huy khi vừa mới bình định loạn Thất Vương không lâu. Kế hoạch ban đầu của Tư Đồ Duệ là trước tiên tập trung toàn lực tiêu diệt Triệu Nhạc và chủ lực quân đoàn Tây Bộ của hắn, sau đó thuận thế công chiếm Tam Giang, cướp lấy lương thực trong kho phủ Tam Giang. Vùng bình nguyên Tam Giang của hành tỉnh Tây Bộ là nơi có sản lượng tài nguyên trù phú nhất của đế quốc Quang Huy, cho nên Tư Đồ Duệ có lý do tin tưởng rằng, lương thực trong kho cũng đủ cho ba mươi mấy vạn đại quân dùng trong ba tháng.
Thế nhưng Tư Đồ Duệ ngàn vạn lần không nghĩ tới, con gái duy nhất của Triệu Nhạc là Triệu Thanh Hạm lại nhanh chân hơn một bước chở đi tất cả lương thực trong kho phủ Tam Giang, cho nên bây giờ Tư Đồ Duệ phải lâm vào thế bị động.
Mặc dù Tư Đồ Duệ phái ra sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi cùng với sư đoàn tiên phong của Yến Trường Không cướp đoạt số lương thực Triệu Thanh Hạm chở đi, nhưng hắn cũng không gởi gắm tất cả hy vọng vào hai sư đoàn này. Ngoại trừ Tần Khởi và Yến Trường Không, Tư Đồ Duệ còn cho Diêu Minh Viễn chia sư đoàn kỵ binh của hắn ra từng trung đội đi đến các phủ huyện chung quanh Tam Giang, đến chỗ bọn phú hào, giáo hội để thu gom lương thực, mới có thể giải quyết tạm thời nhu cầu lương thực của đại quân.
Tuy nhiên hiện tại sự xuất hiện đột ngột của kỵ binh Man nhân đã làm sụp đổ tất cả kế hoạch tính toán từ trước của Tư Đồ Duệ, chẳng những việc cướp đoạt lương thực trong tay Triệu Thanh Hạm coi như thất bại, ngay cả sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi cũng đã tổn thất nặng nề. Càng thêm lo lắng chính là, đám kỵ binh Man nhân liên tục đắc thủ tuyệt đối sẽ không chịu dừng tay, kế tiếp nhất định sẽ chuyển hướng vào việc chia ra tập kích sư đoàn của Diêu Minh Viễn đang thu gom lương thực.
Cau mày trầm tư trong chốc lát, gương mặt già nua của Tư Đồ Duệ đột nhiên thoáng qua một tia sát khí lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Nếu như Mạnh Hổ cho rằng chặt đứt nguồn lương thực của quân ta là có thể bức bản Tổng đốc phải lui binh, vậy hắn đã sai lầm rất lớn! Hừ hừ, hắn quả thật cho rằng bản Tổng đốc không dám tranh cướp lương thực của dân sao?
Nghiêm Đĩnh kêu lên thất thanh:
- Tổng đốc đại nhân, không thể tranh cướp lương thực của dân chúng!
Tư Đồ Duệ đột nhiên khoát tay, trầm giọng nói:
- Bản Tổng đốc hiểu rõ chuyện này, hơn nữa sự tình còn chưa tới mức đó, như vầy đi, ngươi lập tức cho khoái mã đi báo với Yến Trường Không và Tần Khởi cùng hợp binh lại, chờ đêm tối sẽ tập kích Tây Lăng!