Chân Thanh Vân sơn, doanh trại của Thanh Y vệ.
Triệu Thanh Hạm đang buồn bực trong lòng, tâm tình lúc này của nàng vô cùng không tốt.
Triệu Thanh Hạm là con gái độc nhất của Triệu Nhạc, thân phận của nàng ở hành tỉnh Tây Bộ, thậm chí cả ở đế quốc tôn quý vô cùng. Bởi vì nàng nhất định sẽ thừa kế tước vị của Triệu Nhạc, Triệu Nhạc chính là một trong bốn Đại Công tước của đế quốc, đó là quý tộc thanh danh hiển hách gần như kề sát với hoàng đế và thân vương.
Bởi vì thân phận tôn quý, Triệu Thanh Hạm từ nhỏ được nuôi trong nệm ấm chăn êm, tạo thành tập tính coi người như cỏ rác.
Nửa tháng trước, Triệu Thanh Hạm tốt nghiệp thuận lợi từ học viện quân sự Hoàng gia, bởi vì trong học việc cực khổ đã lâu, cho nên vừa về tới hành tỉnh Tây Bộ, nàng lập tức triệu tập "bộ hạ cũ" tới Thanh Vân sơn đi săn để giải buồn.
"Bộ hạ cũ" của Triệu Thanh Hạm phần lớn là con gái của bộ hạ Triệu Nhạc, đám nữ nhân này từ nhỏ đã cùng vui chơi với Triệu Thanh Hạm, cùng nhau tập võ, lớn lên cũng thuận theo đó mà trở thành vệ sĩ thân tín của Triệu Thanh Hạm. Bởi vì Triệu Thanh Hạm thích mặc áo xanh, cho nên vệ đội của nàng tất cả cũng mặc áo xanh theo, lâu dần thành danh hiệu Thanh Y vệ.
Thanh Y vệ mặc dù chỉ là cánh quân của nữ nhân, cũng không phải chỉ để trang trí cho đẹp, các nàng vẫn có chút bản lãnh thật sự.
Bất quá, người ta thật sự kiêng kỵ chính là thân phận của Thanh Y vệ, không chỉ là Triệu Thanh Hạm không ai dám trêu chọc, mà ngay cả xuất thân của những tiểu thư là thủ hạ của nàng, dù là bất cứ người nào cũng không phải là người bình thường có thể trêu chọc đến. Càng huống chi cả bọn lại ở chung với nhau như vậy, cho nên ở hành tỉnh Tây Bộ, Thanh Y vệ căn bản có thể tung hoành mà không cần kiêng nể ai cả.
Nguyên nhân chính là thế, cho nên Thanh Y vệ mới quen tính kiêu ngạo coi trời bằng vung.
Chính như hôm nay, không biết từ xó xỉnh nào chui ra một tên binh sĩ đầu to khốn kiếp không biết chết sống, chẳng những dám cướp đoạt con mồi với Thanh Y vệ, không ngờ còn dám nói càn, lại còn nói những lời lẽ có chút hạ lưu, thật là muốn làm phản. Triệu Thanh Hạm nổi giận lên đã ra lệnh bắt luôn cả đám binh sĩ khốn kiếp kia về doanh trại.
Triệu Thanh Hạm còn đang tức giận, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Quay đầu lại, đội trưởng Thanh Y vệ Ngô Quân Di đã yểu điệu thướt tha đi tới. Ngô Quân Di là con gái cưng của Ngô Kỳ Đạt, sư đoàn trưởng sư đoàn số Hai của quân đoàn Tây Bộ, nàng và Triệu Thanh Hạm cùng sống chung từ nhỏ tới lớn, mặc dù không phải là tỷ muội nhưng tình thân hơn tỷ muội.
Đi tới phía sau Triệu Thanh Hạm, Ngô Quân Di thấp giọng nói:
- Thanh Hạm tỷ, lũ khốn kia đã khai rồi.
- Sao? Lũ khốn này là người của sư đoàn nào vậy?
Triệu Thanh Hạm thản nhiên quay lại nhìn về phía doanh trại của Thanh Y vệ cách đó không xa.
Trong doanh đốt đèn sáng sủa, ba bốn mươi tên lính tội nghiệp bị trói lại thành một xâu, hai tên trong đó nói lời xằng bậy lập tức bị treo lên cây. Hai tên nữ binh của Thanh Y vệ tay cầm roi da thỉnh thoảng quất lên người bọn chúng, trong không trung yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng kêu thảm thiết thê lương, rất động lòng người.
Ngô Quân Di nói:
- Chúng là người của sư đoàn số Bốn.
- Quả nhiên là người của sư đoàn số Bốn!
Triệu Thanh Hạm cả giận nói:
- Xung quanh pháo đài Hà Tây chỉ có một liên đội của sư đoàn số Bốn đóng quân mà thôi, không nghĩ tới đúng là bọn hắn, hừ!
Ngô Quân Di nói:
- Thanh Hạm tỷ, bọn người kia thật là quá ghê tởm, chưa nói đến chuyện ngang ngược tranh đoạt, lại còn mở miệng ra toàn là những lời ô uế, đây là bộ dạng của quân nhân đế quốc sao? Binh lính dưới tay mà có bộ dáng này, liên đội trưởng của bọn chúng nhất định không phải là thứ tốt lành gì, chuyện lần này không thể bỏ qua dễ dàng được, nhất định phải giáo huấn bọn chúng một phen cho thật nặng.
- Tiểu thư, không tốt rồi, không tốt rồi!
Một tên nữ binh Thanh Y vệ đột nhiên thở hồng hộc chạy tới, vội la lên:
- Đội tuần tra vừa mới báo tin về, nói là bốn phía doanh trại đột nhiên xuất hiện ra một cánh quân lớn, chúng ta đã bị bao vây!
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Tên nữ binh Thanh Y vệ vừa dứt lời, bốn bề vùng hoang dã tối om đột nhiên dậy lên tiếng hò reo như nước thuỷ triều, chợt có một cây đuốc được châm lên, Triệu Thanh Hạm và Ngô Quân Di đột nhiên phát hiện, một cánh quân đầy cả núi rừng đang hướng về phía doanh trại của Thanh Y vệ chầm chậm ép tới, thanh thế của cánh quân này cực kỳ to lớn, ít nhất cũng có tới bốn, năm ngàn người.
- Nguy rồi!
Ngô Quân Di thất thanh nói:
- Không lẽ là quân của đế quốc Minh Nguyệt hay sao?
- Không thể nào!
Triệu Thanh Hạm trấn tĩnh hơn Ngô Quân Di, trầm giọng nói:
- Đây nhất định là quân của sư đoàn số Bốn, ta đoán rằng tên liên đội trưởng kia nghe tin xong liền dẫn người tới. Tên liên đội trưởng này không ngờ lại phô trương rầm rộ như vậy, trong mắt của hắn còn có quốc pháp quân quy hay không? Không ngờ lại điều động đại quân thuộc hạ như vậy.
Ngô Quân Di nói:
- Thanh Hạm tỷ, vậy phải làm sao bây giờ?
-Không cần sợ!
Triệu Thanh Hạm thấp giọng nói:
- Chúng ta đi gặp tên khốn kiêu ngạo này!
oo
Giữa tiếng hò reo long trời lở đất, hơn bốn ngàn tân binh của liên đội số Năm từ bốn phương tám hướng như nước thuỷ triều tràn đến, vây kín sơn cốc nơi Thanh Y vệ lập doanh trại đến một con muỗi cũng không thể lọt ra ngoài.
Dưới ánh đuốc sáng ngời, đám tân binh ai nấy đều giơ cao chiến đao trong tay, trong mắt đầy vẻ kích động vô cùng.
Đừng thấy lúc bình thường trưởng quan lạnh lùng thô lỗ, một bữa cơm cũng không để cho bọn tân binh ăn được ngon miệng, ngược lại làm cho chúng phải tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu mới có cơm ăn. Nhưng trưởng quan dù sao vẫn là trưởng quan, trong lòng hắn vẫn hay để ý tới từng điểm gút mắc nhỏ nhất trong lòng bọn chúng, cho nên vừa nghe có một tiểu đội phải chịu thiệt thòi, bị người ta bắt giữ, hắn lập tức xuất động cả liên đội đến đây ra mặt thay cho bọn họ.
Phóng mắt nhìn khắp cả quân đoàn Tây Bộ, có trưởng quan nào chịu vì vài chục tên lính quèn mà điều động binh lực cả một liên đội ra mặt mạnh mẽ như vậy? Nghĩ tới đây, đám tân binh trong lòng nhiệt huyết trào sôi, hiểu được chỉ có trưởng quan của mình là tốt nhất, đi theo một trưởng quan như vậy chỉ có thể nói là- xứng đáng!
Được một đám lão binh tiền hô hậu ủng, Mạnh Hổ sải từng bước dài đi tới trước doanh trại của Thanh Y vệ, lớn tiếng quát to:
- Người ở bên trong nghe đây, đám người lúc ban ngày các ngươi bắt giữ chính là người của sư đoàn số Bốn chúng ta. Ta không cần biết ban ngày đã xảy ra chuyện gì, kỳ hạn cho các ngươi trong thời gian một cây nhang phải thả người ra, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí!
- Thả người!
- Thả người!
- Thả người! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đám tân binh đang bao vây doanh trại của Thanh Y vệ ầm ầm hưởng ứng.
Không cần biết ban ngày xảy ra chuyện gì, kỳ hạn cho các ngươi trong thời gian một cây nhang phải thả người, lời này nghe có tức không chứ? Lời Mạnh Hổ thốt ra nghe thật là tức giận, lại thêm tiếng thét của bọn tân binh, rất có khí thế cáo mượn oai hùm.
- Càn rỡ!
Trong doanh trại bỗng vang lên một tiếng quát vô cùng kiều mỵ, chợt có một bóng người xinh đẹp yểu điệu từ bên trong đi ra. Thân hình người đó cao thon thả, khoác trên người một cái áo giáp sắc màu xanh cực kỳ vừa vặn, không làm mất đi khí thế oai hùng, lại thêm thân hình nữ nhân mềm mại đẹp đẽ phô bày ra thật ôn nhu, có thể nói là một kiệt tác vô cùng hoàn mỹ.
Đáng tiếng là trên mặt người đó cũng có đội đầu khôi màu xanh, không thể thấy được mặt của nàng.
Bóng người hoàn mỹ kia đương nhiên là thiên kim của Tổng đốc Triệu Thanh Hạm.
Ngô Quân Di theo sau Triệu Thanh Hạm, yểu điệu quát lên:
- Biết chúng ta là ai không? Lại dám càn rỡ như thế!
- Mặc kệ các ngươi là ai…
Mạnh Hổ lãnh đạm nói:
-… kỳ hạn cho các ngươi trong thời gian một cây nhang phải thả người!
Triệu Thanh Hạm cả giận:
- Nếu như bản tiểu thư không thả người thì sao?
- Nếu vậy bản trưởng quan không khách khí!
Mạnh Hổ dứt lời quay đầu lại, lớn tiếng quát:
- Đôn Tử, bắt đầu tính giờ!
- Dạ!
Một tên tân binh cao lớn mạnh khoẻ nghe tiếng liền bước ra khỏi hàng, tên này chính là tên tân binh ngày trước khiêu chiến quyền uy của Mạnh Hổ, sau khi bị treo lên cột cờ bỏ đói ba ngày lập tức bội phục Mạnh Hổ sát đất. Đôn Tử lấy trong ngực áo ra một cây nhang, dùng đuốc đốt lên, sau đó nhìn chằm chằm vào đội nữ binh Thanh Y vệ, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, tranh thủ rửa mắt một chút.
- Ngươi!
Triệu Thanh Hạm cả giận:
- Ngươi cũng không chịu hỏi xem ban ngày đã xảy ra chuyện gì sao?
Mạnh Hổ lãnh đạm nói:
- Không cần thiết!
Triệu Thanh Hạm lửa giận đã bốc cao:
- Ngươi vẫn không chịu nói lý sao?
Triệu Thanh Hạm cho là mình đã rất khách khí rồi, thế nhưng đối phương càng ngày càng kiêu ngạo quá đáng.
- Nói lý?
Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha, sư đoàn số Bốn chúng ta từ trước giờ chưa biết nói lý là gì, chúng ta chỉ tin tưởng vào quả đấm mà thôi, ai mạnh thì người đó thắng, mau mau thả người!
- Thả người!
- Thả người!
- Thả người!
Tân binh bốn phía ầm ầm đáp lại, thanh thế làm cho người ta phải sợ hãi.
Triệu Thanh Hạm bị chọc tức đến cắn răng nghiến lợi:
- Ngươi… các ngươi đây là cố ý đến đập phá!
- Đập phá?
Mạnh Hổ lãnh đạm nói:
- Coi như là vậy đi, vị tiểu thư này, thời gian của các ngươi không còn nhiều đâu!
Triệu Thanh Hạm cũng không biết, Mạnh Hổ quả thật là có chủ tâm đập phá, mượn cớ phát huy.
Bằng không hôm nay Mạnh Hổ cũng sẽ không dẫn cả liên đội tân binh để đối phó Thanh Y vệ chỉ có hơn trăm người kia, vở kịch hôm nay, căn bản là Mạnh Hổ muốn diễn cho toàn thể tân binh xem mà thôi. Thông qua chuyện hôm nay, Mạnh Hổ muốn để lại cho đám tân binh này một ấn tượng ban đầu: liên đội số Năm chính là một tập thể hoàn chỉnh, từng người bọn chúng đều là một phần tử trong liên đội số Năm.
Chỉ cần là binh lính của liên đội số Năm, bất kỳ ai bị khinh thường, cả liên đội số Năm sẽ làm chỗ dựa cho hắn, thay hắn ra mặt!
Cũng đạo lý này, nếu như trên chiến trường, chỉ cần hắn là binh lính của liên đội số Năm, không cần biết là hắn bị bao nhiêu địch nhân bao vây, không cần biết cục diện hiểm ác đến mức nào, cả liên đội số Năm sẽ không bỏ rơi hắn.
Tóm lại một câu, Mạnh Hổ muốn tìm cách làm cho đám tân binh phải nghĩ mình là người của liên đội số Năm từ trong xương tuỷ, cứ như vậy dần thành thói quen, cánh quân như vậy coi như là đã hoàn thành bước huấn luyện đầu tiên. Sau này trên chiến trường, chỉ cần cờ hiệu của liên đội số Năm vẫn còn, cánh quân này sẽ không loạn.
Đương nhiên, thực tế cũng chỉ là gần như không loạn mà thôi, nếu như muốn mang đám tân binh này luyện thành một cánh quân như hổ như lang, "thắng không kiêu, bại không nản, cho dù thân ở hiểm cảnh như thế nào đi nữa, cũng phải tử chiến với địch nhân tới cùng", còn cần phải trải qua vô số trui luyện tàn khốc trong thực chiến, để cho bọn chúng trui luyện trong máu lửa thành một đội quân có linh hồn bằng sắt thép!
Đinh!
Triệu Thanh Hạm rút ra hai thanh trường kiếm sắc bén, giao nhau trên không trung, thoáng chốc phát ra một tiếng va chạm giữa kim loại thanh thuý dễ nghe. Trong chớp mắt, hơn trăm tên nữ binh Thanh Y vệ đã từ trong doanh trại tràn ra tạo thế giằng co với tướng sĩ của liên đội số Năm bên ngoài, kiếm bạt cung giương, không khí trở nên khẩn trương hẳn lên.
Triệu Thanh Hạm hừ nhẹ một tiếng, khẽ quát:
- Bản tiểu thư cũng muốn xem, ai dám giương oai ở chỗ này!
Miệng Mạnh Hổ nở một nụ cười, quay đầu lại nhìn cây nhang vừa cháy hết trong tay Đôn Tử, đột nhiên giơ trường đao trong tay lên phất thẳng về phía trước, lớn tiếng gầm lên:
- Đã đến giờ rồi, bắt hết cho ta!
Ngô Quân Di nóng nảy tiến lên phía trước một bước quát to:
- Thiên kim của Tổng đốc ở đây, ai dám càn rỡ?
Đám tân binh đang chuẩn bị tiến lên bắt người nghe vậy theo bản năng dừng bước lại, đồng loạt quay đầu nhìn Mạnh Hổ. Chuyện quan trọng như vậy, nhiệt tình của đám tân binh này đã được Mạnh Hổ hoàn toàn khơi dậy, chỉ cần Mạnh Hổ ra lệnh một tiếng, đừng nói là thiên kim của Tổng đốc, đến công chúa của đế quốc họ cũng tiến lên bắt như thường.
Thần sắc trên mặt Mạnh Hổ vẫn lạnh lùng như trước, lớn tiếng quát lên:
- Thiên kim của Tổng đốc thì sao chứ, bắt cho ta!
Ỡ giây phút quan trọng này, Mạnh Hổ dĩ nhiên sẽ không lùi bước, cũng không thể lùi bước. Bởi vì một khi lùi bước, tất cả cố gắng từ trước đến giờ coi như là đổ sông đổ biển, sau này muốn bọn tân binh nhận mình là người của liên đội số Năm từ trong xương tuỷ, sẽ rất khó khăn.
Huống chi, Mạnh Hổ cũng không xem thiên kim của Tổng đốc vào đâu cả, bất quá chỉ là một tiểu thư ỷ lại vào thân phận quyền thế mà thôi, có gì phải kiêng kỵ?
Ngay cả như Triệu Nhạc, người khác sợ hắn, Mạnh Hổ cũng không sợ hắn.
Nếu không phải vì Lôi Minh, Mạnh Hổ đã sớm rời khỏi quân đoàn Tây Bộ, rời khỏi đế quốc Quang Huy. Bằng vào một thân bản lãnh của Mạnh Hổ, đến đâu lại không thể an thân lập mệnh? Lại không thể khai sáng ra một sự nghiệp huy hoàng?
Triệu Thanh Hạm không khỏi có chút bối rối, trước ngày hôm nay, nàng vẫn không dám tin tưởng quân đoàn Tây Bộ không ngờ lại có một tên liên đội trưởng phô trương rầm rộ như vậy, không ngờ lại hoàn toàn không xem thiên kim của Tổng đốc như nàng vào đâu cả.
Bốn phía đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của bọn nữ binh Thanh Y vệ, Triệu Thanh Hạm vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều tên nữ binh đã bị đám tân binh như lang như sói vật ngã trên cỏ. Bọn nữ binh này mặc dù thân thủ không kém, nhưng không thể chịu nổi đối phương quá đông người, cứ hơn mười tên tân binh xúm lại là một tên nữ binh căn bản không thể nào chịu nổi.
- Khốn kiếp!
Triệu Thanh Hạm tức giận đến nổi thân thể mềm mại run lên, xuất kiếm đâm vào hai vai Mạnh Hổ.
Khẽ hừ một tiếng, thân hình cường tráng của Mạnh Hổ không lùi mà lại tiến, không đợi song kiếm của Triệu Thanh Hạm đâm trúng thân thể của hắn, chiến đao trong tay hắn đã nhanh như chớp xuất ra. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thuý, đầu khôi của Triệu Thanh Hạm đã bị đánh bay, thoáng chốc lộ ra khuôn mặt vừa giận dữ vừa xinh đẹp, hai má lúm đồng tiền đầy vẻ nghiêng nước nghiêng thành, mái tóc màu vàng trong làn gió đêm nhẹ nhàng xoã tung ra, trông như thiên nữ tán hoa, xinh đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở….
Triệu Thanh Hạm như bị điện giật, sắc mặt vốn hồng hào thoáng chốc không còn giọt máu.
Triệu Thanh Hạm đương nhiên nhìn ra được, tên liên đội trưởng kiêu ngạo này rõ ràng là đã đao hạ lưu tình, nếu như hắn muốn giết nàng, lúc này nàng đã sớm phơi thây ngay tại chỗ.