Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Lúc trên đường Lâm Tĩnh cũng có nghiêm túc tự hỏi qua, đại đội đặc công B quốc hiện tại không phải do tay hắn huấn luyện ra, trong lúc phối hợp cũng không ăn ý, bởi vậy xác thực không thể làm đại, vì vậy, hắn liền đi triệu tập đội viên đặc công ưu tú, để cho bọn họ trang bị hành động. Để phòng ngừa để lộ tin tức, hắn chỉ đem những tin tình báo liên quan cùng kế hoạch hành động nói cho sĩ quan Trung Quốc cùng các cảnh quan cấp trên tiểu đội trưởng.
Bọn họ dùng phi cơ trực thăng tĩnh âm bay vòng trên núi, đến tận khi đi qua doanh địa lính đánh thuê SE, đến phía Tây Nam, bọn họ mới nhảy xuống phi cơ, sử dụng cánh dù siêu tầng trời thấp động lực bay đến trong rừng rậm cách doanh địa lính đánh thuê km mới đáp xuống. Nơi này có một thâm cốc, là nơi mà bọn lính đánh thuê SE cần phải đi qua, Lâm Tĩnh mệnh lệnh các tiểu đội lần lượt mai phục tại tại hai bên rừng rậm trong sơn cốc, còn mình mang theo tiểu đội Quỷ Ảnh của Phùng Thu Sinh đến chân núi, tìm một sơn động nhỏ để ẩn dấu, tùy thời hành động.
Sơn đạo gồ ghề, không thể dùng xe, hơn tên lính đánh thuê SE phải đi bộ. Bọn chúng mang vũ trang hạng nặng, trong tay mang phần lớn là súng trường AK, tốc độ đi không chậm, chỉ mất tiếng đã vào sơn cốc. Bọn chúng mang theo thiết bị trinh sát, mà từng cảnh viên đều được phân phối hệ thống tác chiến có thiết bị phản trinh sát, địch ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, vì vậy thành công che đậy được sự dò xét của dong binh, khiến bọn họ yên tâm đi vào trong cốc.
Đợi khi cả đội người đi vào vòng phục kích, Lâm Tĩnh thấp giọng hạ lệnh, “Đánh.”
Chỉ một chốc tiếng súng đã nổ vang, tiếng đạn hỏa tiễn cùng tiếng nổ mạnh lựu đạn nổi lên bốn phía, đột nhiên tập kích khiến đám SE trở tay không kịp, khiến lính đánh thuê thương vong thảm trọng, mà lại không thể đánh trả nên không khiến đại đội đặc công bị hao tổn gì cả. Thừa dịp hỗn loạn, Lâm Tĩnh mang theo đội người Phùng Thu Sinh vô thanh vô tức đi ra sơn động, trà trộn vào trong cốc, dự định bắt sống thủ lĩnh cao cấp đối phương.
Làm như vậy kỳ thực rất nguy hiểm, bọn họ một mình thâm nhập, nếu không tốt bị kẻ địch phát hiện, mà các đồng đội đang ở hai bên cốc lại không thể phân biệt để tấn công, đạn từ trên đầu bọn họ xả xuống, bay qua bên người, thỉnh thoảng có tiếng nổ mạnh vang lên ở bên cạnh, chấn động khiến họ không thể đứng vững. Chung quanh đều là kẻ địch đang loạn xạ, có tên tìm được nơi trốn, ẩn sau tảng đá bắn trả lên núi, không ai chú ý tới họ. Lâm Tĩnh cùng bọn Phùng Thu Sinh vừa chú ý né tránh đường đạn vừa quan sát tình hình chung quanh, tìm kiếm quan chỉ huy bên địch.
Những dong binh này đều là đến từ các nơi trên thế giới, đều thống nhất dùng tiếng Anh, lúc này không ngừng la to, cả tiếng chửi bới, Lâm Tĩnh nghe rõ ràng, nhanh chóng trong các câu nói vô ý mà nắm được đầu mối, tìm được hướng rút lui khỏi của quan chỉ huy bọn chúng.
Hệ thống chỉ huy của hắn nối thẳng với Lạc Mẫn, Lăng Tử Hàn ở đó có thể nhìn thấy được những hình ảnh vệ tinh mà hắn không thể thấy, vì vậy thỉnh thoảng nhắc nhở hắn: “Chú ý hướng h của anh … bên trái m có mấy tên, hình như là quan chỉ huy …” Lâm Tĩnh lập tức nhìn qua, quả nhiên phát hiện ở đó có một đội dong binh bảo hộ vài tên, đang đi lên núi, dường như tìm nơi ít hỏa lực, định đột phá vòng vây đi ra ngoài. hắn lập tức mang theo bọn Phùng Thu Sinh chạy tới chỗ đó.
“Cẩn thận dưới chân …” Lăng Tử Hàn mới vừa nói ra mấy chữ, Lâm Tĩnh đã thấy có mấy tên dong binh ẩn mình đang che chắn phía sau nổ súng bắn lên núi, hiện tại hiển nhiên phát hiện bọn họ không phải đồng đội của mình, vì vậy không ngẫm nghĩ, lập tức nhảy lên ào tới bọn họ.
Trên tay Lâm Tĩnh nắm súng trường đột kích, nhưng tràng diện quá loạn, sợ làm bị thương tới đội viên đặc công bên cạnh, nên không dám nổ súng, trong nháy mắt rút đao cận chiến ra, đồng thời nhấc chân lên đá, đá văng tên dong binh nhào tới trước mặt mình, đao trong tay nhanh chóng đâm ra.
Giống hắn, bọn Phùng Thu Sinh cũng không có nổ súng, tất cả đều rút đao ra đánh cận chiến đánh nhau kịch liệt, nhanh chóng giết chết mấy tên ào tới chỗ mình.
Động tác bên này quá kịch liệt, bên kia Lăng Tử Hàn chỉ có thể nhìn thấy được những hình ảnh do chuyển động quá nhanh mà không rõ ràng, quan tâm hỏi: “Lâm Tĩnh, có bị thương không? Trả lời.”
“Không có.” Trong lòng Lâm Tĩnh thật cao hứng, mỉm cười.
Lăng Tử Hàn cũng cười cười, “Được, tiếp tục truy đuổi đi, bọn chúng đang ở đi về hướng tây.”
“Yes.” Lâm Tĩnh nhìn lướt qua mấy thuộc hạ của mình, phát hiện họ không bị thương, hành động tất cả đều như thường, liền mang họ đuổi theo về hướng tây.
Đám người kia nhanh chóng chú ý thấy bọn họ, lập tức không đột phá vòng vây nữa, mà xoay người vọt tới bọn họ, dự định cùng bọn họ đồng quy vu tận. Mấy huấn luyện viên trên sườn núi chú ý thấy tình hình bên này, lập tức hạ lệnh toàn bộ tay súng bắn tỉa nổ súng vào đám người đó, những cảnh viên khác tăng mạnh hỏa lực, ngăn chặn dong binh khác, giảm bớt áp lực cho Lâm Tĩnh.
Đặc công hầu như nhiều gấp hai dong binh, vì vậy ưu thế tính áp đảo, lại mai phục từ trước, tập kích bất ngờ, nên khiến bọn lính đánh thuê đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng đều nhanh chóng hiểu được tình hình hiện tại. Bọn chúng đều rất nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng trên cơ bản đều là tội phạm, không muốn vào trong ngục sống cuộc đời tội phạm suốt đời, nên đều ngoan cường chống lại, không chết không hàng. Trong khái niệm của cảnh sát, thì đây đều là những tội phạm có thể khiến bọn họ tổn thất rất lớn, mà trong mắt bộ đội đặc chủng, bọn chúng chính là tử địch không thể bắt sống.
Chiến đấu thảm liệt, từ đêm khuya đánh tới ánh bình minh, lính đánh thuê tổn thương hơn phân nửa, đội đặc công cũng có nhiều người bị thương. Tiểu đội Quỷ Ảnh của Phùng Thu Sinh cũng bị hỏa lực đối phương áp chế, có chút gấp gáp, muốn tìm đường nhỏ vòng, không cẩn thận bị bại lộ. Lâm Tĩnh tay mắt lanh lẹ, chạy nhanh tới đẩy mạnh cậu chưởng, để bản thân trúng phát súng.
Hắn ngã xuống đất, nhanh chóng cuộn người lăn vào trong bụi cỏ, quả đoán hạ lệnh, “Giết tất bất luận tội.”
Lập tức, toàn bộ các đội viên đặc công không cố kỵ nữa, đủ loại vũ khí liên tục không ngừng mà bắn về trong sơn cốc, mưa đạn bay ngang, tiếng nổ mạnh lại một lần nữa nổi lên.
Phùng Thu Sinh bị Lâm Tĩnh đẩy mạnh ra, dưới chân lảo đảo, lao thẳng vào trong rừng cây bên chân núi, né tránh đạn bay tới. Nghe tiếng cành cây gãy, theo bản năng cậu quay đầu lại kiểm tra, lập tức cúi người xông trở lại.
Lâm Tĩnh cùng các đặc công khác đều mặc áo chống đạn, cho nên chỉ có đầu vai cùng cánh tay là trúng đạn. Máu chảy ra, khiến bộ chiến phục màu đen của hắn thấm ướt càng sậm hơn, vừa nhìn không thấy được vết máu. Nhưng Phùng Thu Sinh dưới ánh sáng nhạt của ánh bình minh có thể nhìn thấy rõ hai bên ống tay áo của hắn đều bị máu nhuộm đỏ dần, nhất thời vừa cảm động vừa hổ thẹn, nhào tới bên người hắn, lấy ra túi cấp cứu băng bó cho hắn.
Lâm Tĩnh vừa nổ súng vừa thuận miệng nói cho cậu biết hắn bị thương chỗ nào, cả hai đều là vết thương nhẹ, không có trở ngại, hắn căn bản không để ở trong lòng. Phùng Thu Sinh nhanh chóng kiểm tra chút, đầu đạn không mắc lại trong vết thương, không tổn thương gân cốt, lúc này mới thoáng yên tâm, nhanh chóng băng vết thương cho hắn.
Trong cốc bị hỏa lực của đại đội đặc công bao trùm hơn lần, dong binh còn sống rất ít, Lâm Tĩnh quan sát tình huống, liền hạ lệnh, “Tay súng bắn tỉa ở tại chỗ mình cảnh giới, các đặc công khác vào cốc tra lục soát, chú ý an toàn.”
Các đội viên đặc công hai bên sơn cốc như thủy triều xuống núi, triển khai tìm tòi trải rộng, bắt toàn bộ các dong binh bị thương còn sống, nếu gặp phải chống cự kịch liệt thì cứ thế tiêu diệt không lưu tình chút nào.
Những đội viên đặc công này chưa từng đánh trận nào đã ghiền như vậy, nên ngay từ đầu đã trong trạng thái hưng phấn, hiện tại càng đánh càng hăng, thấy Phùng Thu Sinh cũng nóng lòng, nhưng lại bận tâm vết thương của Lâm Tĩnh, chỉ có thể khống chế tình cảm chính mình, ở bên cạnh Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh vỗ vỗ cậu, “Cậu đi đi, tôi không sao.” Phùng Thu Sinh nghe hắn lên tiếng, cũng không giả bộ khách sáo nữa, đáp ứng một tiếng liền tinh thần chấn hưng chạy vào bên trong.
Rất nhanh, các tiểu đội báo cáo với hắn chiến quả, hệ thống chỉ huy của hắn tiếp nhận các số liệu nhanh chóng tập hợp lại, đưa ra tổng kết tình hình chiến đấu, hắn lập tức báo cáo trung tâm chỉ huy. Tuy rằng trên chiến phục màu đen của hắn không lộ ra vết máu, nhưng Lăng Tử Hàn vẫn có thể nhìn ra được qua khuôn mặt tái mét của hắn. Đợi khi hắn báo cáo hoàn tất, Lạc Mẫn cũng thấy được điều kỳ lạ, thân thiết hỏi: “Lâm đại đội, cậu bị thương à? Sao rồi?”
Lâm Tĩnh chẳng hề để ý mà nói, “Không có việc gì, vết thương nhẹ mà thôi.”
Lạc Mẫn nhấn mạnh, “Tôi lệnh cho cậu mau trở về, đến bệnh viện chữa trị.”
“Được, tôi sẽ đưa toàn bộ người bị thương cùng tù binh trở về.” Lâm Tĩnh kết thúc báo cáo, tiếp tục chỉ huy công tác giải quyết tốt hậu quả.
Đến tận khi sắc trời sáng hẳn, các đội viên đặc công mang khói súng dày đặc trên người mới dọn xong chiến trường, lục tục tiến lên phi cơ trực thăng đến tiếp ứng, lặng lẽ trở về doanh địa.