Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Mấy câu mà Lâm Tĩnh nói với Lôi Hồng Phi cũng không phải chỉ là thoái thác, rất nhanh hắn phải rời khỏi Bắc Kinh, đi khắp toàn quốc, thị sát bộ đội đặc chủng.
Sau khi đi tới mấy nơi ở phía Nam xong, hắn mới dùng chuyên cơ tới Đông Bắc, trong lúc đó nhận được tin, khiến hắn không biết nên khóc hay cười.
Nguyên nhân ban đầu khá đơn giản, một bộ đội đặc chủng nhận được kỳ nghỉ, ra nội thành đi chơi với bạn gái. Bạn gái cậu ta vẫn chưa tan tầm, nên cậu ta ở gần đó tìm một quán bar, uống một chai nước khoáng, nghĩ ở ngoài mua một chai nước cũng chỉ đồng, ở đây quá lắm cũng chỉ đồng là cùng, không ngờ, khi bạn gái tới, cậu phải đi, lúc tính tiền lại thu của cậu ta tới , hơn nữa nếu không trả sẽ đánh người. Đám bảo an trong quán bar ào lên, nhìn qua là biết chính là dân xã hội đen, bộ đội đặc chủng này cũng không muốn đánh nhau làm bạn gái mình bị thương, nên nhẫn nhịn mà tính tiền rời đi. Ngày tiếp theo, vị bộ đội đặc chủng này mang theo một đám chiến hữu chạy vào trong nội thành, không chỉ san bằng quán bar kia, mà còn đánh nhừ tử mấy thế lực xã hội đen khác ở trong mấy quán bar khác, khiến toàn bộ đám đó đều phải nhập viện, mấy bách tính bình dân chẳng bao giờ thấy qua khí thế bẻ gãy nghiền nát này khiến cho bọn họ không ngừng khiếp sợ.
Tuy rằng chỗ mà bọn họ phá cũng là chỗ bọn xã hội đen dùng để tẩy tiền, buôn lậu thuốc phiện cùng mại dâm, nhưng nhìn về biểu hiện, thì vẫn là xí nghiệp kinh doanh chính quy, bị người ta phá nát như thế, cũng xem là trái pháp luật, bởi vậy sau khi cảnh sát nhận được báo án, lập tức điều tra tình huống liên quan, sau đó càng thêm khó xử. Từ mặt nội tâm, bọn họ đều muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng với hành động lần này của bộ đội đặc chủng, thế nhưng vẫn phải dựa theo kỷ luật mà làm việc, thế nhưng dựa vào năng lực cùng quyền hạn của bọn họ, không có khả năng chạy ào vào trong quân doanh của bộ đội đặc chủng để bắt bộ đội đặc chủng, hơn nữa quân đội có toà án quân sự, cũng không có khả năng giao cho địa phương họ xử lý, vì vậy, báo cáo cứ theo từng tầng mà lên, đến tận khi đến tay Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh ở trên máy bay xem xong báo cáo, lại không cảm thấy tức giận, trái lại còn cười nói: “Đám nhóc này, quả thực hồ đồ.” Nhưng trong thanh âm mang theo tán thưởng.
Hắn thống hận xã hội đen, không chỉ vì bọn chúng luôn phạm tội, mà còn vì bọn chúng đã từng khiến cho phần những bộ đội đặc chủng xuất ngũ không thể có cuộc sống an tĩnh, chỉ có thể bí quá hoá liều, tha hương tới nước khác mà trở thành lính đánh thuê, cho nên thấy quân của mình đánh cho bọn cặn bã xã hội tới hoa rơi nước chảy, nửa điểm cũng không trách cứ, chỉ có tán thưởng.
Sau khi máy bay đáp xuống, hắn lập tức tới căn cứ bộ đội đặc chủng ở chỗ đó. Bầu không khí ở đó khá nhiệt liệt, tiếng ầm ĩ của huấn luyện tràn ngập trong không khí, ngoại trừ khí tức xơ xác tiêu điều của bộ đội đặc chủng ra, còn có một niềm vui khó tả.
Lâm Tĩnh biết rõ niềm vui này từ đâu mà đến, bên môi hiện lên nét cười.
Bên cạnh hắn chính là đại đội trưởng của đại đội này, vừa nhìn nét mặt của sếp liền biết hắn đang suy nghĩ gì, lập tức cười nói: “Chúng tôi đã báo cáo với các bộ môn bên chính phủ, các chiến sĩ tham gia trận ẩu đả vừa rồi đều đang cấm bế.”
Bọn họ đều biết, đây bất quá chỉ là một lý do để thoái thác mà thôi, các chiến sĩ trong doanh địa nên làm gì thì làm đó, không có khả năng cấm bế. Lâm Tĩnh gật đầu, bình thản hỏi: “Bọn họ có làm bị thương dân thường không?”
“Tôi đã hỏi qua cục cảnh sát rồi, không có dân thường nào bị thương cả.” Đại đội trưởng kia rất nghiêm túc trả lời. “Bọn họ khi vào trong đó, trước tiên đều để toàn bộ khách cùng nhân viên phục vụ đi ra ngoài, sau đó mới động thủ. Ngoại trừ mấy tên tiểu lưu manh ra, còn có một chút tai to mặt lớn bị thương dưới tay bọn họ, có người nói còn có mấy tên trùm ma túy lớn, vốn đang định giải trí trong quán bar của chúng, cho rằng không phải bàn chuyện làm ăn thì không có gì nguy hiểm xảy ra, ai biết lại có một trận hỗn chiến, sau đó còn động tới súng ống, đánh cho bọn chuyên buôn đồ độc hại đó đến không động đậy nỗi, chờ cảnh sát tới bắt. Cục trưởng Cảnh sát có gọi điện tới báo cho chúng tôi, chủ yếu là cám ơn, còn muốn vì chúng tôi mà thỉnh công. Ý của tôi, tuy rằng đám đó có phạm tội, thì cũng không xin phép trước mà đã chạy ra ngoài đánh nhau, không phải là chuyện để cổ vũ.”
“Nói đúng.” Lâm Tĩnh đồng ý. “Vô tổ chức vô kỷ luật tụ họp lại đánh nhau, báo thù riêng, đó là chuyện tuyệt đối không cho phép.”
Chuyện này khiến cho lịch công tác của Lâm Tĩnh ở chỗ này phải kéo dài, vốn định tháng sẽ trở về, nhưng lại phải ở lại đây chờ qua hết tết nguyên đán. Hắn gọi điện về, báo cho Lôi Hồng Phi biết hắn sẽ trở về trễ, sau đó tiếp tục công tác.
Lễ Giáng Sinh náo nhiệt vừa qua khỏi, Lôi Hồng Phi từ Bắc Kinh bay tới.
Bão tuyết lớn bao trùm cả phương Bắc, khiến nhiệt độ giảm xuống tới dưới - độ, Lôi Hồng Phi ở trong cơn bão tuyết đi vào tới văn phòng của Lâm Tĩnh, khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây? Không đi làm à?”
Lôi Hồng Phi xua đi hoa tuyết trên người, cười nói với hắn: “Sau khi tan tầm tôi liền tới sân bay. Hôm nay là sinh nhật tôi, đột nhiên muốn cùng cậu ăn bữa cơm. Sáng mai tôi bay về rồi đi làm, cũng không sao.”
Lâm Tĩnh đứng dậy, nhìn bóng đêm bên ngoài, cuồng phong gào thét cùng hoa tuyết hỗn loạn bay khắp nơi, hiển nhiên không phải là khí trời thích hợp để ra ngoài uống rượu ăn tối. Nhưng sinh nhật cũng phải tổ chức, hắn suy nghĩ chút, mỉm cười nói: “Kêu nhà bếp nấu mấy món ngon, chúng ta cùng nhau uống ly.”
“Được.” Lôi Hồng Phi gãi đúng chỗ ngứa.
Mặc dù y đang cười, nhưng Lâm Tĩnh lại có thể nhìn ra ẩn sâu trong đôi mắt y chứa đựng đầy buồn bã, điều này khiến cho Lâm Tĩnh cũng khá bất ngờ, cũng có chút lo lắng. Hắn dặn Thái Hân Uy đi sắp xếp bữa tối, sau đó nhanh chóng kết thúc công việc, rồi cùng y trở về phòng của mình.
Đây là phòng ở trong căn cứ chuyên môn cấp cho thủ trưởng cấp trên tới đây, trang trí như một căn nhà xa hoa, ở rất thư thích. Lâm Tĩnh rót cho Lôi Hồng Phi ly trà, quan tâm hỏi: “Sao thế? Tâm tình không tốt à?”
Lôi Hồng Phi thần người ra chút, mới nhìn hắn, khẽ cười: “Sinh nhật năm nào tôi cũng thế cả, tâm tình không được vui cho lắm …” Nói tới đây, y liền trầm mặc, thở dài.
Lúc trước Lôi Hồng Phi cũng không tổ chức sinh nhật, Lâm Tĩnh cũng không đặc biệt chú ý tới mấy việc này, đêm nay chính là lần đầu tiên thấy tinh thần y tinh thần sa sút như thế, không khỏi vô cùng kinh ngạc. Hắn suy xét có nên hay không hỏi một chút, Thái Hân Uy cùng mấy người trong nhà bếp tiến vào, lấy cơm nước trong hộp giữ ấm ra sắp lên bàn.
Lâm Tĩnh nhìn bọn họ lui ra ngoài, đóng cửa lại, lúc này mới kéo Lôi Hồng Phi ngồi xuống bàn, rót cho y ly rượu nho, cười tủm tỉm nói: “Nào, trước tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ, cụng ly nào.”
Tâm tình Lôi Hồng Phi rõ ràng tốt được hơn chút, cầm lấy ly rượu cụng với hắn, uống hơi cạn sạch.
Lâm Tĩnh lại rót cho y ly, sau đó lại múc chén canh đặt tới trước mặt y: “Ăn nhiều chút đi.”
“Ừ.” Động tác Lôi Hồng Phi rất chậm, cầm lấy chiếc đũa gắp món ăn, nhưng lại không bỏ miệng mà đặt vào trong bát, cúi đầu nhìn nửa ngày, rồi thở dài. “Tôi muốn uống rượu xái.”
Lâm Tĩnh cau mày nhìn y hồi, không có khuyên can, mà gọi điện thoại kêu Thái Hân Uy. “Lấy cho anh bình rượu xái.”
Thái Hân Uy rất mau mang vào, đưa bình rượu nhỏ cho Lâm Tĩnh, sau đó xoay người rời đi
Lâm Tĩnh cầm hai ly lại, chia rượu trong bình thành hai phần, rót vào trong ly, sảng khoái nói: “Tôi cùng anh uống.”
Thần sắc Lôi Hồng Phi thả lỏng chút, cầm lấy ly cụng cùng hắn, uống một hớp rượu mạnh, cảm nhận được hương rượu nóng hổi chảy xuống cổ họng, lúc này mới thở phào một cái, chậm rãi nói: “Mỗi lần tới sinh nhật tôi, tôi sẽ nhớ tới mùa đông rất nhiều năm về trước. Sinh nhật của tôi, rất nhiều bạn bè, chiến hữu cùng tề tụ trong quán bar, chúc mừng tôi. Tử Hàn cũng tới, khi tôi uống say, lại không cách nào nói chuyện cùng em ấy, sau đó phải để Giác Phi tiễn em ấy về. Vài ngày sau, Tử Hàn rời khỏi Bắc Kinh. Thật lâu sau, tôi mới biết được, em ấy phải đi chấp hành nhiệm vụ tử vong, có khả năng đi rồi sẽ không quay về nữa.”