Hổ Lang Truyền Thuyết

chương 124

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mai_kari

Beta: Kaorikawa

Tuy rằng Lôi Hồng Phi nóng ruột, nhưng mặt lý trí vẫn duy trì thanh tỉnh, chỉ lái nửa tiếng liền ngừng lại, đổi chỗ cho chiến sĩ khác. Y phải nghĩ ngơi dưỡng sức, để lái máy bay, phải cất cánh lên không trung khi bão tuyết đang ngừng, bay lên cao.

Lúc trước, từ khi gia nhập đội đột kích Thiểm Điện, Lôi Hồng Phi đã không còn chạm đến máy bay tiêm kích, thế nhưng lại cực kỳ quen thuộc với phi cơ trực thăng. Trong lúc y còn ở bộ đội đặc chủng, hằng năm y đều có không ít thời gian lái máy bay lên không trung để đỡ ghiền, sau đó được điều tới tổng tham, càng có cơ hội làm quen với mấy máy bay chiến đấu kiểu mới để bay thử. Tuy rằng chưa lái qua máy bay dân dụng, nhưng những máy bay so với dân dụng còn giản đơn hơn nhiều, hơn nữa đều có hệ thống lái xe tự động, một khi lái thì không khó mấy, hơn nữa đây chính là thứ duy nhất có thể đưa Lâm Tĩnh nhanh chóng trở về tiếp thu trị liệu, y nhất định phải dùng hết toàn lực, tuyệt đối không thể thất bại.

Lăng Tử Hàn cẩn thận tỉ mỉ chuyển toàn bộ tư liệu của máy bay dân dụng kia cùng hướng dẫn sử dụng cho y, ở trên đó còn có chú thích của Vệ Thiên Vũ, số từ không nhiều, nhưng chẳng có câu nào thừa thãi, toàn bộ đều là ý kiến chỉ đạo then chốt. Lôi Hồng Phi như nhận được chí bảo, lập tức bắt đầu nghiên cứu nghiêm túc trên đường, làm quen với các tính năng cùng các phương pháp sử dụng cho máy bay dân dụng khoảng cách ngắn loại nhẹ.

Bóng đêm dần dần thối lui, trời đất nhanh chóng trở nên sáng sủa, tuyết trắng phản xạ sắc trời, rất chói mắt, các chiến sĩ đều mang kính lọc. Lôi Hồng Phi lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận gấp lại thành một mảnh dài hẹp, nhẹ nhàng đắp lên mắt cho Lâm Tĩnh, che mắt cho hắn, để tránh tia nắng mạnh mẽ kia quấy rối giấc ngủ của hắn.

Bọn họ tuy là nam tử hán, nhưng đều có thói quen mang theo bên người một chiếc khăn lớn sạch, nếu như gặp phải chuyện bất ngờ hoặc bị thương mà trong tay lại không có công cụ gì, thì khăn tay này có thể trở nên công dụng, khẩn cấp, thoát khốn, băng vết thương, đều có tác dụng ở thời điểm quan trọng có thể cứu được sinh mạng. Đây là lần đầu tiên Lôi Hồng Phi dùng tới khăn tay của mình, nhưng là vì Lâm Tĩnh, trong lòng nhất thời cảm giác thỏa mãn. Nhìn Lâm Tĩnh không có bị quấy nhiễu, vẫn đang an tĩnh ngủ say, y đưa tay nhẹ nhàng lướt qua đường cong hoàn mỹ trên mặt hắn, qua một hồi lâu, xác nhận Lâm Tĩnh không có phát sốt, lúc này mới lưu luyến buông tay, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu tư liệu từ máy vi tính nhận được.

Hai chiến sĩ kia đều biết thời gian cấp bách, từng đoàn khí lưu lưu động qua từng khe, bọn họ phải đúng lúc đến được thành phố kia, trong khi bão tuyết ngừng thì phải nhân cơ hội cất cánh, bằng không sẽ không còn cơ hội nào nữa, bằng không tình huống của Lâm Tĩnh nếu như chuyển biến xấu, hậu quả khó có thể dự liệu. Bởi vậy, các chiến sĩ tận lực mà đẩy nhanh tốc độ, đồng thời còn phải phòng ngừa tuyết đọng hãm lại, hoặc là bánh xe trượt, xuất hiện nguy hiểm. Chờ khi chạy tới được Sükhbaatar, thì đã h sáng rồi. So với tình hình mà Lăng Tử Hàn căn cứ cùng tốc độ giới hạn cuối cùng đưa ra sớm hơn nửa tiếng.

Lăng Tử Hàn phái tới liệp thủ đời thứ ba cũng có người chạy tới, người đã hoàn thành thủ tục cất cánh, leo lên máy bay, làm tốt chuẩn bị cất cánh, do cậu nhóc này quá trẻ, kinh nghiệm phi hành rất ít, ở dưới khí trời thế này cũng không đáng tin, nên Lăng Tử Hàn mới để cho Lôi Hồng Phi lái, một liệp thủ này khác cũng khá trẻ, sau khi tới đây thì cứ chạy thẳng ra khỏi thành, chờ ở con đường cái bên thành phố, vừa thấy xe của Lôi Hồng Phi liền chặn lại ngay giữa đường.

Lăng Tử Hàn đã gửi ảnh chụp của hai người họ qua cho Lôi Hồng Phi, y vừa nhìn liền biết, lập tức để cho người thanh niên chưa tới kia lên xe.

Thanh niên này tướng mạo rất bình thường, là cái dạng người mà vừa quay người liền quên mất bộ dáng. Cậu lễ phép mà nói: “Tôi đưa các anh ra sân bay, hai vị tướng quân cứ lên máy bay là được, còn chiếc xe này cùng các vị bằng hữu khác thì theo tôi, xuất cảnh từ đường khác.”

“Được.” Lôi Hồng Phi lập tức gật đầu.

Toàn bộ trứng gà không thể đặt chung rổ được, đạo lý này Lôi Hồng Phi rất rõ ràng, nếu để bọn họ tất cả đều lên máy bay, mà khí trời ác liệt như thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chỉ sợ người cũng không trốn được, để ba chiến sĩ đưa ‘Blaze’ theo đường bộ về nước, đây là cách ổn nhất. Y đang suy nghĩ, thì người thanh niên kia giải thích: “Trên máy bay cần phải cố gắng giảm bớt trọng lượng, cho nên người không nên nhiều, nếu vậy các anh có thể bay cao hơn, cũng bay xa hơn.”

Lôi Hồng Phi ngẩn ra, hiểu được, khẳng định do Lăng Tử Hàn có đặc biệt dặn dò, để cậu trai này giải thích. Y cười haha, âm thầm suy nghĩ: Kỳ thực mình cũng không nghĩ bậy, thế nhưng … Tử Hàn thật hiểu mình mà.

Thành phố này không lớn, sân bay cũng chỉ là một sân bay chi nhánh loại nhỏ tương đối đơn sơ, tòa điều khiển thấp bé lão cũ, bên trong chỉ có đường băng, nếu ở thời tiết bình thường, suốt cả ngày chỉ tối đa có , chuyến, khá nhàn. Ở dưới thời tiết bão tuyết này, toàn bộ chuyến bay đều bị hủy, hiện tại cũng chỉ có máy bay tư nhân loại nhẹ đang đậu ở đường băng, dự định mạo hiểm cất cánh. Đài kiểm soát không lưu kết thúc trách nhiệm, khuyên bảo hai câu, thấy phi công kiên trì phải đi, cũng đồng ý cho họ cất cánh.

Người đến trước đã dùng tiền chuẩn bị lo liệu đầy đủ cho tất cả những người ở đây rồi, xe của bọn Lôi Hồng Phi thông suốt, trực tiếp chạy vào sân bay, đến trước máy bay mới dừng lại.

Lôi Hồng Phi dự định ôm Lâm Tĩnh xuống xe, vừa đưa tay qua, Lâm Tĩnh cũng đã ngồi dậy, lãnh tĩnh mà nói: “Tôi có thể đi.”

Truyền dịch đã kết thúc, lúc này toàn bộ máy móc đều bỏ vào trong va-li. Lôi Hồng Phi thấy hắn đã tỉnh, liền không kiên trì, mang hắn cùng va-li nhanh chóng leo lên máy bay.

Bão tuyết đã ngừng, nhưng cũng chỉ , tiếng, nhân viên dọn dẹp sân bay sau khi nhận được tiền đã tiến hành dọn dẹp đường băng, hiện tại bọn họ phải giành giật từng giây, trước khi bão tuyết nổi lên phải cất cánh.

Lâm Tĩnh một mực ngủ say, không rõ ràng lắm tình huống, nhưng cái gì cũng không có hỏi, cùng Lôi Hồng Phi lên máy bay.

Người thanh niên tới sớm kia đã lập tức đóng cửa khoang thuyền, đỡ Lâm Tĩnh ngồi xuống, nhìn hắn mang dây an toàn, sau đó mới vào khoang điều khiển, ngồi vào ghế phó lái ở bên cạnh Lôi Hồng Phi.

Bọn họ mới vừa bước lên máy bay, thì xe đã quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Lôi Hồng Phi ngồi ở chỗ kia, dùng hai mươi phút, sau khi đã xác minh lần lượt từng tư liệu một đã học thuộc, hiểu rõ trong lòng, liền nói với thanh niên bên cạnh: “Xin lệnh cất cánh.”

“Yes, sir.” Thanh niên kia đáp ứng một tiếng, lập tức dựa theo lệ quốc tế, dùng tiếng Anh xin lệnh cất cánh từ đài kiểm soát không lưu.

Hiện tại trong không trung không có máy bay nào cả, bầu trời thông suốt, không cần chờ, yêu cầu của họ đã lập tức được phê chuẩn. Hệ thống động lực máy bay nãy giờ luôn vận chuyển, đã sớm không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ thấp, nên bất kì lúc nào cũng có thể cất cánh.

Lúc này, mây đen âm u xa vời bắt đầu kéo tới, tốc độ cực nhanh, dường như trong nháy mắt đi tới sân bay

Lôi Hồng Phi quả đoán mà bắt đầu nâng cao công suất động cơ, lập tức trượt dài trên đường băng. Y có khá nhiều kinh nghiệm phi hành, tuy rằng loại máy bay này chưa từng lái qua, nhưng cũng không khó khăn gì. Nhìn mây đen không trung cuồn cuộn mà đến bên này, trong lòng y lại rất bình tĩnh. Máy bay dưới động tác của y mà dần bay lên trời, ở giữa hai khe hỡ của tầng mây lên như diều gặp gió, phóng thẳng lên cao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio