Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Náo nhiệt qua đi, tất cả đều khôi phục bình thường.
Sáng sớm hôm sau, Lôi Hồng Phi ôm cái đầu đau choáng váng mà ăn xong bữa sáng, rồi vội vã đi làm. Lâm Tĩnh sau một tháng nằm viện, rốt cục có thể ra cửa. Hắn đi qua đại viện, đi vào cao ốc văn phòng, tuy rằng vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị trước sau như một, trong lòng lại vui vẻ.
Tuy rằng bộ đội đặc chủng là binh chủng đặc thù, thế nhưng vị trí hiện tại của hắn, phần lớn chính là họp, hầu như mỗi ngày đều có hội nghị cần phải tham gia hoặc chủ trì. Hắn kỳ thực không thích việc này tí nào, nhưng lại phải làm. Dù sao cũng không phải thời đại chiến tranh, muốn đem bộ đội đặc chủng này xây dựng thành binh chủng độc lập, người đứng đầu là hắn phải mang trọng trách. May là có khá nhiều việc vặt còn có phó tư lệnh cùng tham mưu trưởng hỗ trợ, nên hắn chủ yếu chính là tập trung vào phần chính, đối với hắn cũng là một rèn đúc, cũng có thể giúp hắn học tập được khá nhiều.
Dù là hắn hay là Lôi Hồng Phi, thời gian làm quan chỉ huy cao cấp cũng không dài, vẫn phải không ngừng nỗ lực học tập.
Trong văn phòng xem qua văn kiện, thông qua internet cùng các chủ quản của các bộ đội đặc chủng toàn quốc họp, thương thảo kế hoạch huấn luyện cùng diễn tập năm nay, nào là việc xuất ngũ cựu binh, lựa chọn tân binh, trang bị trang thiết bị mới, v.v… chuyện tình thiên đầu vạn tự, mặc dù có có tham mưu đã chuẩn bị trước phần lớn công việc, thế nhưng một khi bắt đầu thảo luận, thì vẫn có không ít vấn đề cần phải giải quyết.
Trưa hắn trở về nhà ăn, nhưng Lôi Hồng Phi lại không cách nào giải quyết xong công việc, nên chỉ có thể dành chút thời gian ra gọi điện về, săn sóc dặn dò: “Tối này cậu muốn ăn gì? Tôi tan tầm sẽ thuận tiện ghé siêu thị mua chút đồ.”
Lâm Tĩnh ôn hòa cười nói: “Không cần, anh về nhà luôn đi, tối nay tôi làm cơm, anh muốn ăn gì?”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, hình như đã lâu rồi mới nhận được đãi ngộ này, nên liền vui mừng, thiếu chút nữa ngay cả nói cũng không thành câu: “Cậu thích ăn gì thì nấu món đó đi, tôi không có kiêng ăn, chỉ cần là cậu làm, thì tôi đều thích ăn.”
Lâm Tĩnh cảm thấy có chút lúng túng, cảm thấy người này chẳng biết cố kỵ gì cả, mấy câu buồn nôn như thế mà cũng nói ra miệng được, có thể nghe không thể tin. Hắn ho khan tiếng, nét mặt tự nhiên mà nói: “Được rồi, vậy tối tôi tan ca rồi về nấu.”
Kỳ thực tối nay Lôi Hồng Phi có xã giao, vốn định trước tiên chạy vội về nấu cơm, sau đó ra cửa cùng người ta đi đến quán bar, hiện tại nghe thấy Lâm Tĩnh vì y mà nấu cơm, nhất thời mừng rỡ tới mức chẳng để ý gì khác nữa, kêu trợ thủ tìm một lý do thỏa đáng để dời hoặc hủy cuộc hẹn tối này, sau đó cực kỳ nhiệt tình mà bắt đầu làm việc, cố gắng để tối nay không phải tăng ca, có thể trở về sớm chút.
Trợ thủ này của Lôi Hồng Phi là sau khi y được điều tới tổng tham mới được sắp xếp, nên không ở chung với y lâu như Trần Kiến Hữu, vì vậy cũng không hiểu được tính cách đanh đá của sếp mình, nhận được nhiệm vụ gian khổ mà phải hủy cuộc hẹn này, thiếu chút nữa tinh thần tan vỡ. Đương nhiên, những quan quân có thể công tác ở tổng tham đều là người thông minh, cậu cũng bất chấp Trần Kiến Hữu đang hưởng tuần trăng mật, trực tiếp gọi điện thoại tới, báo lại sự tình, sau đó thỉnh giáo Trần sĩ quan phụ tá, nên phải làm thế nào để khuyên Lôi tướng quân giữ cuộc hẹn, nếu làm lỡ cuộc hẹn này, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của sếp. Trần Kiến Hữu cẩn thận hỏi rõ thần tình cử chỉ của Lôi Hồng Phi lúc nói ra việc này, liền phân tích ra được, lão đại mình chính là đi về nhà ăn tối cùng Lâm tư lệnh, đó là chuyện quan trọng, trợ thủ như bọn họ khẳng định chỉ có thể ủng hộ, không thể cản trở.
Vị trợ thủ đó dưới thuyết pháp uyển chuyển của Trần Kiến Hữu dần dần hiểu rõ sự tình, vì vậy ánh mắt cũng dần trở nên kiên định, không chút do dự cúp máy, vắt hết óc xem phải nói thế nào để giúp sếp mình hủy cuộc hẹn tối nay.
Tuy rằng cuối tuần đặc biệt bận rộn, lại vừa đúng lúc trước lễ mừng năm mới, công tác rất nhiều, nhưng tinh thần Lôi Hồng Phi phấn chấn, vẫn đúng hạn hoàn thành, đúng giờ đúng giờ. Y khó dằn lòng mà muốn mau chóng về nhà, nhưng vẫn bị kẹt xe trên đường.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, h chiều thì màn đêm đã buông xuống, đèn rực rỡ lên. Lôi Hồng Phi nhìn dòng xe dài phía trước, lại nhìn những sắc màu rực rỡ hai bên đường, nào là cờ màu, nào là hoành phi, tranh hoặc chữ viết, câu đối xuân, nhưng tâm tình lại chẳng có chút vui mừng gì với bầu không khí này, mà chỉ vội vàng xao động không ngớt.
Y sợ Lâm Tĩnh chờ sẽ thấy phiền, nên cầm điện thoại gọi về nhà.
Kỳ thực Lâm Tĩnh cũng vừa mới về tới nhà không lâu, nhận được điện thoại của y, lại thấy y vừa cẩn thận vừa ủy khuất mà nói: “Tôi tan tầm từ sớm, mà lại bị kẹt xe.” nhịn không được an ủi y. “Không có gì, cũng vừa mới bắt cơm thôi, chờ anh về sợ cơm còn chưa nấu xong. Anh đừng gấp, trời tuyết đường trơn, anh lái chậm chút.”
Lôi Hồng Phi tựa như uống mật, trong lòng nhất thời ngọt không gì sánh được. Y vội vã hứa: “Tôi nhất định không tăng tốc, cậu yên tâm đi.”
Lâm Tĩnh nhanh chóng cúp máy, vào bếp bận rộn. Lôi Hồng Phi ngơ ngẩn cả người, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện, thái độ của Lâm Tĩnh đối với mình hình như có gì đó không giống lúc trước nữa. Y nằm dài trên tay lái, nhìn dòng xe cộ dường như đọng lại phía trước, cười rộ lên.
Thật vất vả mới có thể vượt qua được đoạn đường kẹt lợi hại này, y lái xe quay về bộ tư lệnh, khẩn cấp chạy ào nhà bếp, muốn xem thử biểu tình của Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh đang xào rau, bị cử động của y khiến cho khó hiểu: “Anh sao thế?”
Lôi Hồng Phi nở nụ cười, ăn ngay nói thật: “Tôi có chút thụ sủng nhược kinh.”
Lâm Tĩnh sửng sốt một chút, lập tức hiểu được, nhấc chân đá y một cái: “Đừng ở đó nói xàm nữa, đi thay quần áo, chuẩn bị ăn.”
Lôi Hồng Phi đáp ứng một tiếng, nhanh chóng ra ngoài thay quần áo, sau đó rửa tay, bưng đồ ăn, cả người tràn đầy khí tức vô cùng cao hứng, khiến Lâm Tĩnh cũng bị lây nhiễm.
Đang trong lúc ăn cơm, Lâm Tĩnh bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, hôm nay tôi có nhận được thông báo từ bộ lắp ráp, bọn họ mới phát triển ra một vũ khí tác chiến binh sĩ kiểu mới, muốn chúng tôi cử hai ba quan quân cao cấp đi xem, đưa ra ý kiến. Tôi dự định cùng phó tư lệnh và tham mưu trưởng đến đó. Tuy rằng tôi chưa thấy qua tư liệu về vũ khí này, bất quá có nghe qua một ít tin, nó dường như là trang bị cho bộ đội đặc chủng chúng ta, cho nên chúng ta phải đi xem.”
“Ừ.” Lôi Hồng Phi gật đầu. “Tôi cũng nhận được thông báo rồi, tổng tham cử tôi đi.”
“Được.” Lâm Tĩnh thật cao hứng. “Đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng.”
Lôi Hồng Phi nhìn hắn cái, giả bộ lơ đãng nói: “Phương Thành chắc cũng có đi đó.”
Lâm Tĩnh quả nhiên không có phản ứng dị dạng, thuận miệng nói: “Mỗi khi có vũ khí mới, thì cao tầng bên lắp ráp đều có thể tham gia, chỉ có bọn họ mới có tư cách đưa ra quyết định là có nên mua loại vũ khí đó hay không thôi.”
“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi nhíu mày. “Sắp tới năm mới rồi, kỳ thực bọn họ có thể đưa đẩy, đợi năm sau mới xác định và đánh giá mà, không nghĩ tới Phương Thành lại nhiệt tình như thế.”
“Có thể do liên quan đến kế hoạch mua sắm năm sau sao?” Lâm Tĩnh suy đoán. “Báo cáo yêu cầu mua sắm của bên tôi còn chưa được phê, nếu như vũ khí kiểu mới này có thể thông qua xác định và đánh giá, có thể sản sinh thêm lượng mua của bên tôi, tôi sẽ trình báo cáo lần nữa, tranh thủ có được ngay.”
Nói tới việc trang bị vũ khí, thì đó chính là sở thích của phần lớn quân nhân. Lôi Hồng Phi cố nhiên như vậy, mà Lâm Tĩnh tính tình lạnh lùng nghiêm nghị, không có sở thích gì cũng là như vậy, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, suy đoán vũ khí kiểu mới này rốt cuộc có ưu thế gì, có phương diện gì có thể ngăn chặn bộ đội đặc chủng cường quốc phương tây.
Vui vẻ ăn xong bữa cơm, Lôi Hồng Phi mới chú ý quan sát sắc mặt Lâm Tĩnh, uyển chuyển mà nói: “Cha mẹ tôi vừa mới gọi cho tôi, muốn tôi dành chút thời gian về nhà, cùng họ ăn bữa cơm đoàn viên. Cậu thấy, chúng ta … đều như anh em, đã là người một nhà, cậu cùng tôi về nhà, ăn bữa cơm đi.”
Lâm Tĩnh đang dọn bàn ăn, nghe vậy ngừng một chút, lúc này mới tiếp tục. Hắn vừa lau bàn vừa hời hợt mà nói: “Tôi mới xuất viện, việc còn rất nhiều, sợ đến tận năm mới cũng không có thời gian rảnh, nên không đi đâu. Anh cứ về đi, dù sao quanh năm suốt tháng luôn luôn bận rộn, tôi thấy anh không có dịp nào rảnh để về nhà, hiện tại sắp năm mới, về báo hiếu cho cha mẹ đi.”
Lôi Hồng Phi vò đầu bứt tai, nhưng lại không nghĩ ra cách gì để khiến hắn cùng y về nhà. Hơn nữa, lão phu nhân nhà họ Lôi dường như vẫn chưa quen với việc đồng tính yêu nhau, y sợ lỡ như trên bàn cơm bà mẹ mình nói ra mấy câu gì đó kinh người, tạo ra hiểu lầm, thì hậu quả thật khó vãn hồi. Lâm Tĩnh chính là cố chấp, tâm sắt, chỉ cần hoài nghi bà ấy nói bóng nói gió, ám chỉ không đồng ý bọn họ gặp gỡ, thì sợ Lôi Hồng Phi cả đời cũng không theo đuổi được hắn. Vừa nghĩ như thế, mồ hôi lạnh Lôi Hồng Phi đều chảy ra, cũng không dám nói nữa, quyết định trước tiên phải nói rõ với mẹ mình cái đã, để chính miệng bà đồng ý thì mới dám dẫn Lâm Tĩnh về.
Y không kiên trì, Lâm Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người khôi phục lại phương thức ở chung lúc trước, trải qua ngày tháng bình tĩnh khoái trá.
Điều duy nhất khiến Lôi Hồng Phi lo lắng chính là trong cuộc họp kiểm định vũ khí kiểu mới, thì Phương Thành sẽ mượn cơ hội cùng Lâm Tĩnh thân cận. Vũ khí này nếu được nhập vào, thì theo lý thuyết chính là phải trang bị cho bộ đội đặc chủng, thế nhưng chuyện tốt không tự nhiên rơi từ trên trời xuống, Lâm Tĩnh cần phải toàn lực tranh thủ, mới thể bảo đảm vũ khí được phê rơi vào tay mình. Đứng ở lập trường của Lôi Hồng Phi nhìn thì cơ hội như vậy tất nhiên sẽ cấp cho Phương Thành khá nhiều thời gian cần phải cung cấp vận tác, nói không chừng có thể lừa được Lâm Tĩnh đối diện với tình cảm của y, khiến Lôi Hồng Phi càng thêm gian nan.
Lần trước Lăng Tử Hàn giúp Lôi Hồng Phi phân tích quan hệ của Lâm Tĩnh và Nhạc Thành Cương, lúc đó y còn chưa nghĩ sâu, sau đó cẩn thận suy xét, mới phát hiện, Lâm Tĩnh dường như thích đối tượng tao nhã, cao gầy cân xứng, mà Phương Thành thì lại cực kỳ thích hợp với tiêu chuẩn này, trái lại cách y lại khá xa, điều này khiến cho y càng thêm thấp thỏm bất an, càng thấy rõ uy hiếp của Phương Thành với mình.
Xem xong tin tức, Lâm Tĩnh đứng dậy lên lầu, dự định đến thư phòng làm việc. Lôi Hồng Phi vừa suy tư vừa đi theo.
Lâm Tĩnh quay đầu nhìn y, không hiểu mà hỏi: “Anh định đi đâu?”
Lôi Hồng Phi trừng mắt nhìn, nhất thời không phản ứng được, nói: “Cậu nói chúng ta có nên giới thiệu cho lão Phương một đối tượng hay không?”
Lâm Tĩnh sửng sốt một chút: “Ai là lão Phương?”
Lôi Hồng Phi mở to hai mắt nhìn: “Phương Thành đó.”
Lâm Tĩnh nhịn không được đưa tay đặt lên trán y: “Anh phát sốt à?”
“Không có,” Lôi Hồng Phi lúc này mới mới hồi phục tinh thần lại, lập tức khôi phục dáng dấp chẳng có gì, đưa tay cầm lấy tay hắn, cười hì hì nói: “Tôi rất tỉnh táo, đây chẳng phải chúng ta nịnh sếp, để anh ta không làm khó dễ chúng ta, chịu ký tên vào báo cáo của cậu hay sao?”
Lâm Tĩnh khinh bỉ y: “Một người có gia thế bối cảnh nhân phẩm năng lực như Phương bộ trưởng, muốn tìm người nào mà chẳng có, cần chúng ta giới thiệu hay sao?”
“Vậy cũng không nhất định nha.” Lôi Hồng Phi bĩu môi. “Vì như lỡ anh ta muốn theo đuổi cậu thì sao, cậu sẽ đồng ý?”
“Tôi?” Lâm Tĩnh buồn cười lắc đầu. “Đừng nói xàm nữa, tôi có gì tốt, anh thấy tôi thuận mắt không có nghĩa là toàn bộ thế giới này đều sẽ thích tôi, làm gì có chuyện này?”
Với thái độ của Lâm Tĩnh hôm nay càng thêm cổ vũ Lôi Hồng Phi, lá gan lớn hơn, đập nồi dìm thuyền mà hỏi lại có được đáp án lý tưởng nhất, không khỏi mừng rỡ như điên, hưng phấn cũng đã quên cố kỵ, cánh tay phải vươn ra, ôm cổ Lâm Tĩnh, chân có chút bất ổn, khiến cả người đều đè ép lên người hắn.
Lâm Tĩnh lảo đảo lui về phía sau, vai đụng lên tường, không khỏi giận dữ: “Buông tay.”
Lôi Hồng Phi như bị nước sôi văng trúng, lập tức bỏ tay ra, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Sao thế? Không đụng đau chứ?”
Lâm Tĩnh không biết nên khóc hay cười, thằng nhóc này chính là vô tư như thế, vừa kích động sẽ không thể khống chế, mình cũng đã sớm biết rồi, lúc này cũng không cần tính toán với y, cũng không cần phải mẫn cảm như thế. Sắc mặt của hắn liền dịu xuống, ôn hòa mà nói: “Không có việc gì, tôi còn phải làm việc tiếp, anh không cần đi theo.”
“Tôi cũng phải làm báo cáo, cùng nhau đi.” Lôi Hồng Phi thấy hắn không có tức giận, trong lòng đại hỉ, lập tức tiến tới, kéo hắn vào thư phòng.