Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Trong bộ đội đặc chủng, trên từ quan tư lệnh, dưới đến bếp núc viên, đầu tiên ra trận đều là bộ đội đặc chủng, đã ra trận thì phải đánh được, nên lúc nào cũng phải bảo trì sức chiến đấu cường đại, đây chính là lý niệm mạnh nhất trong lòng hắn, mà chính hắn cũng đã tự trải nghiệm, tuy rằng công tác văn phòng đặc biệt nhiều, lại còn nằm viện thời gian, hắn vẫn luôn tận lực tranh thủ thời gian để huấn luyện cường độ cao, kỹ năng chiến đấu cùng thể lực, sự chịu đựng cũng vì vậy không hề giảm, vẫn luôn duy trì được trạng thái tốt nhất.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tĩnh cùng Lăng Tử Hàn kề vai chiến đấu, trước đây tuy rằng cũng từng có suy đoán về năng lực của cậu, cũng biết sát thủ chuyên nghiệp Quỷ Thu đại danh đỉnh đỉnh quốc tế chính là cậu, có thể đứng ở vị trí cao như thế, thân thủ khẳng định tuyệt hảo, đồng thời cũng từng xem qua cậu đấu thử với Lôi Hồng Phi, nhưng dù sao lúc đó cũng không xuất ra toàn lực, vì vậy hắn vẫn muốn tận mắt nhìn xem thử Lăng Tử Hàn trong lúc chiến đấu thực sự xuất sắc thế nào.
Dựa theo kế hoạch tác chiến, “Hắc lang” Lạc Thiên Thu sẽ dẫn một trung đội cùng Lăng Tử Hàn hội hợp, trong bóng tối yểm hộ họ vào núi non trùng điệp biên cảnh Afghanistan, tìm thấy căn cứ tổ chức khủng bố, sau đó Lâm Tĩnh sẽ lẻn vào sau, trước khi bình minh đến được địa điểm bí mật của họ.
Sắc mặt Lăng Tử Hàn thật không tốt, dường như lại phát bệnh, tựa như trở về trạng thái của vị phó đại đội trưởng đảm nhiệm đại đội Dã Lang vài năm về trước. Lâm Tĩnh rất lo lắng, muốn kêu Lăng Tử Hàn trở lại, còn chuyện hành động cứ giao cho mình. Nhưng Lăng Tử Hàn lại cực kỳ hời hợt với tình hình sức khỏe của mình, chỉ tập trung vào chuyện chiến đấu sắp tới. Lâm Tĩnh cũng không nói gì thêm. Hắn rất hiểu rõ, chiến đấu thì nhất định phải chiến, không ai có thể lâm trận mà lùi bước được, nhất là một quan chỉ huy như Lăng Tử Hàn thì càng không thể.
Dưới dãy núi trên cao nguyên hoang vắng, cuồng phong gào thét, nhưng Lăng Tử Hàn lại chẳng hề bị ảnh hưởng tí nào, tựa như chiếc lá rụng mà nhẹ nhàng lướt qua đỉnh núi, rồi như mũi tên nhọn phóng nhanh về phía trước. Lâm Tĩnh vẫn luôn theo sát bên người cậu, nhưng càng lúc càng khiếp sợ với biểu hiện của cậu.
Từ sau khi mơ hồ biết được thân phận của Lăng Tử Hàn, thì hắn đã vô số lần suy nghĩ qua, lúc trước khi Lăng Tử Hàn đến đại đội Dã Lang của hắn để làm phó đại đội trưởng, mục đích là gì, rõ ràng là có thân thủ tuyệt cao nhưng lại giả thành một công tử ăn chơi trác táng tay trói gà không chặt, có mục đích gì, rốt cục là muốn làm gì. Thế nhưng, suy rồi lại nghĩ, hắn cũng không hỏi, không tra tìm, tựa như chuyện này vốn dĩ đã rõ ràng như thế rồi, nên hắn cũng không sẽ không hoài nghi gì nữa.
Cho đến ngày nay, tuy rằng đã có nhiều suy đoán và phán định, nhưng Lăng Tử Hàn trước mặt kẻ thù, biểu hiện sự cường hãn lợi hại vẫn khiến hắn ngạc nhiên và bội phục vẫn như cũ. Rất rõ ràng, hắn cùng với Lăng Tử Hàn có phong cách khác biệt nhau, từ đó cũng có thể nhìn ra được phương thức luyện tập cùng huấn luyện khác nhau giữa Quốc An và bộ đội đặc chủng quân đội. Muốn luyện được đến trình độ của Lăng Tử Hàn, khẳng định phải trải qua quá trình huấn luyện gian khổ cùng thực chiến chân chính dài kỳ, liên tưởng đến thân phận địa vị của cha Lăng Tử Hàn, càng khiến người khác thêm kính nể.
Hành động rất thuận lợi, Lăng Tử Hàn với từng tình huống đều có thể trong nháy mắt chuẩn xác phán đoán cùng lựa chọn ra phương thức giải quyết tốt nhất, Lâm Tĩnh hoàn toàn không có dị nghị, vẫn một mực chấp hành. Cứ theo Lăng Tử Hàn vô thanh vô tức mà bão táp đột tiến quả là một chuyện tốt, khiến hắn cảm giác rất sảng khoái, đáng tiếc cơ hội này lại rất ít.
Căn cứ của tổ chức khủng bố đã xây dựng nhiều năm, phòng bị rất nghiêm mật, cũng phát huy toàn bộ tập tính tập kích tự sát của bọn chúng, ngay khi virut cùng vắc-xin phòng bệnh được lấy ra, thì trình tự tự hủy khởi động. Lâm Tĩnh rút trước đó đã núp sẵn sau dốc đá bên ngoài căn cứ đó, nhìn Lăng Tử Hàn dưới con số đếm ngược lạnh lùng mà lao ra ngoài, trong s trước cơn nổ đã cuồn cuộn lao ra khỏi cửa căn cứ.
Cơn nổ mạnh khiến đất rung núi chuyển, nhưng Lâm Tĩnh chỉ quan tâm tới thân thể Lăng Tử Hàn. Cậu ngồi dưới đất, dựa vào thạch bích, thân thể run nhè nhẹ, cảm giác rất không tốt. Lâm Tĩnh chạy tới trước mặt cậu, quan tâm nhìn cậu.
Lăng Tử Hàn kiên trì mà đưa ra một loạt mệnh lệnh, để Lâm Tĩnh phụ trách hành động đến tiếp sau, muốn Triệu Thiên đi trước, dùng tốc độ mau nhất mang thứ này trở về Bắc Kinh. Đến tận khi xác nhận trên người mọi người không ai dính virut, phương tiện nghiên cứu bị nổ tung kia cũng không làm phát tác virut, toàn bộ nhân viên tham dự hành động cùng đứng chung quanh đều an toàn, thì cậu mới trầm tĩnh lại, rốt cục không chịu nổi nữa.
Lâm Tĩnh đưa tay đỡ lấy cơ thể mềm yếu của cậu, gấp đến độ liên tiếp hỏi: “Thuốc của cậu đâu? Thuốc đâu?”
Lăng Tử Hàn giãy dụa nói với hắn: “Tôi không sao …”
Lâm Tĩnh lòng nóng như lửa đốt, lập tức mang cậu nhanh chóng quay về quốc nội. Lăng Tử Hàn đau đến run cả người, nhưng vẫn không chịu nói cho hắn biết thuốc ở đâu, khiến hắn vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ. Con đường trên núi rất xóc nảy, Lâm Tĩnh sợ Lăng Tử Hàn khó chịu, liền ngồi ở ghế sau, ôm cậu vào lòng ngực.
Trên đường, các chiến sĩ có thể ăn lương khô dã chiến bổ sung thể lực, nhưng Lăng Tử Hàn cái gì cũng không ăn vô nổi, Lâm Tĩnh chỉ có thể đưa nước nóng cho cậu, từng chút một đút cho cậu uống. Lăng Tử Hàn rất phối hợp, cố gắng uống vài hớp, sau đó cười một cái với hắn, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Lâm Tĩnh âm thầm thở dài, nhưng hoàn toàn không có biện pháp.
Sau khi vào cảnh nội Trung Quốc, Lâm Tĩnh gọi hai tổ khác, biết họ cũng thuận lợi nhập cảnh, đang tiến vào sân bay quân dụng Kashgar, liền nói một tiếng với Lăng Tử Hàn để cậu yên tâm.
Trên sân bay, những người khác lần lượt leo lên máy bay vận tải quân dụng cùng máy bay hành khách, còn Lâm Tĩnh lại ôm Lăng Tử Hàn lên một chiếc máy bay thương vụ viễn trình loại hình nhẹ.
Lôi Hồng Phi mặc đồ thường, giả thành một du khách đang đi nghỉ phép, đang ngồi ở ghế chờ họ. Thấy Lăng Tử Hàn bị Lâm Tĩnh ôm vào cabin, y giật mình, vội vã tiếp lấy, sốt ruột hỏi: “Sao thế? Tử Hàn bị thương à?”
“Không phải, do bệnh cậu ấy phát tác.” Lâm Tĩnh thở dài một hơi, trầm giọng nói. “Trên đường anh nhớ chăm sóc cậu ấy cẩn thận chút.”
“Được, tôi biết.” Lôi Hồng Phi liền đón lấy Lăng Tử Hàn, ôm tới khoang bên cạnh, đặt lên giường.
Lâm Tĩnh vẫn lo lắng, ở bên cạnh thấp giọng nói: “Hay là tôi cũng đi theo nhé? Chuyện bên này đã kết thúc thuận lợi, tôi không cần phải ở lại Bắc Kinh.”
“Không được.” Thanh âm của Lôi Hồng Phi cũng rất nhẹ. “Vạn nhất có tình huống phát sinh thì sao? Cậu phải ở lại đó. Không phải chúng ta đã thỏa thuận xong rồi sao, ‘Kẻ Hủy Diệt’ là của cậu, ‘Founder’ là của tôi. Lúc trước là do tự tay tôi bắt được Heinz, lần này để y chạy thoát, tôi sẽ bắt y lại lần nữa.”
Lâm Tĩnh là một người biết nhìn đại cục, cũng biết y nói có lý, nên liền gật đâu, căn dặn: “Vậy anh nhất định phải chú ý bảo vệ Tử Hàn, đừng để cậu ấy bị thương nữa. Thân thủ của cậu ấy tôi không có chỗ nào chê, không ai bì được với cậu ấy, nhưng bệnh này của cậu ấy lại quá đáng sợ, nếu như phát tác ngay trên chiến trường, thì rất nguy hiểm.”
“Tôi biết mà, cậu yên tâm đi.” Lôi Hồng Phi đưa hắn ra ngoài, nhìn hắn xuống máy bay, liền ra lệnh đóng cửa khoang thuyền, lập tức cất cánh.
Lâm Tĩnh nhìn máy bay bọn họ biến mất trên bầu trời, mới bắt đầu đi tới máy bay quân dụng đang chờ bên kia, trở về Bắc Kinh.
Hành động ở Hải Tinh Đảo ở nam bán cầu của Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi là tuyệt đối bảo mật, ngay cả Lâm Tĩnh cũng không thể thông qua tần số nhìn nhìn thấy tình hình chiến đấu tức thời, thế nhưng bộ đội mà hắn cử ra để giúp họ hoàn thành nhiệm vụ do Chu Khải Minh suất lĩnh đều là tinh anh, ai cũng thân thủ bất phàm, Lâm Tĩnh cũng không lo lắng.
Hiện tại, ai cũng lo lắng nhất chính là tình hình bệnh dịch khủng bố bạo phát tại Đông Nam Á, Lâm Tĩnh cũng hy vọng Lăng Tử Hàn có thể chịu khổ xứng đáng, hành động đó có thể mang lại kết quả tốt nhất.