Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Chiến tranh phát sinh tại B quốc đã khiến toàn thế giới chú ý, nhưng chiến dịch bình định chỉ tiến hành trong vòng tuần lễ là kết thúc.
Trương Hải Dương chỉ huy hạm đội di chuyển về hướng nam, hấp dẫn sự chú ý của phản quân, nhưng khi lên đất liền lại lặng lẽ đi về hướng bắc. Ninh Giác Phi dẫn theo đội đột kích Thiểm Điện phối hợp cùng với quân thiết giáp lục quân trên đất liền cùng nhau phát động tấn công ngược, thẳng vào ban chỉ huy phản quân. Lâm Tĩnh dẫn theo đại đội đặc công cướp lại được phủ tổng thống cùng đài truyền hình quốc gia mà phản quân đã chiếm lĩnh, cứu ra được các thành viên nội các đã bị bắt trói.
Lăng Tử Hàn mang tai nghe, nhìn màn hình lớn trên tường, xem Chu Tự đã trở lại phủ tổng thống đang phát biểu trên TV, trấn an lòng dân.
Lúc này, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục, thế nhưng đại cục đã định. So với chiến tranh của một quốc gia ở nơi xa xôi kia, thì Lăng Tử Hàn càng quan tâm tới thương thế của Vệ Thiên Vũ, Lôi Hồng Phi, Lạc Mẫn hơn, cùng với bệnh tình của Lý Nguyên. Người khiến cậu phải lo còn nhiều lắm, điều này khiến cậu có cảm giác như lao lực quá độ.
Nghe Chu Tự phát biểu xong, cậu tháo tai nghe xuống để qua bên, quay đầu nhìn về phía giường bệnh.
Lôi Hồng Phi đã hôn mê ngày rồi, dựa theo phán đoán của Đồng Duyệt, hiện tại y đã sắp tỉnh lại. Lăng Tử Hàn liền canh giữ tại chỗ này, hy vọng sau khi y tỉnh lại, người đầu tiên y nhìn thấy sẽ là mình, như vậy tâm tình y cũng sẽ đỡ hơn được chút.
Là một danh tướng còn trẻ, mà lại mất đi cánh tay, đây là một tổn thương rất lớn. Tuy rằng hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển cao, có thể dễ dàng làm ra tay chân giả để thay thế, nhưng dù sao giả cũng là giả. Dù thế nào đi nữa, thì tổn thương này cũng để lại một cú shock lớn đối với lòng người.
Tình hình sức khỏe của Lôi Hồng Phi luôn luôn rất tốt, với bác sĩ mà nói, thì nhìn các số liệu sẽ biết ngay, nhất là Đồng Duyệt luôn toàn tâm xử lý tình huống siêu cấp phức tạp đặc thù của Lăng Tử Hàn, thì việc đưa ra được phán đoán thời gian tỉnh lại của Lôi Hồng Phi là rất đơn giản. Hắn nói Lôi Hồng Phi trước h chiều nay sẽ tỉnh lại, Lôi Hồng Phi đúng h′ liền mở mắt.
Miệng vết thương của y khá lớn, nhất định khi tỉnh lại sẽ đau nhức không thể nào chịu nổi. Lăng Tử Hàn lo lắng nhìn y, trong lòng tính toán, chỉ cần y vừa mở mắt sẽ lập tức gọi bác sĩ tới chích thuốc giảm đau cho y.
Lôi Hồng Phi tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt của Lăng Tử Hàn. Nhìn nét mặt lo lắng của cậu, Lôi Hồng Phi chỉ cảm thấy cả người thư thái, nhất thời mặt mày rạng rỡ, đang muốn mở miệng đùa câu, thì một trận đau đớn kịch liệt liền như sét đánh ngang thân, trong nháy mắt lan khắp toàn thân, khiến y không kịp phòng bị, đau đớn hừ tiếng. Lúc này y mới nhớ ra được bản thân mình đang bị thương, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đau, không nói tiếng nào.
Sắc mặt của y trắng bệch, trên trán thấm ra mồ hôi hột lớn, Lăng Tử Hàn càng thêm lo lắng, đưa tay nhấn nút gọi bác sĩ ngay đầu giường, Đồng Duyệt cũng vội vã chạy vào. Trên tay hắn cầm theo thuốc, nhanh chóng tiêm vào trong bình truyền dịch, sau đó nhìn kỹ số liệu ở trên máy giám sát ngay bên cạnh giường bệnh.
Lăng Tử Hàn không có quấy rầy hắn, vẫn nhẹ giọng nói chuyện với Lôi Hồng Phi: “Chúng ta đã trở về rồi. Anh mới vừa làm xong phẫu thuật, không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Lôi Hồng Phi đau đến run nhẹ. Qua được vài phút, thuốc giảm đau của Đồng Duyệt đã bắt đầu có tác dụng, y cảm giác được đau đớn dần dần giảm bớt, lúc này mới thả lỏng, có thể cười.
“Tử Hàn.” y khoái trá mà nói. “Em cùng anh trở về à?”
“Đúng.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Em lo lắng, nên cứ đi theo bệnh nhân trở về cùng.”
Lôi Hồng Phi ha hả nở nụ cười một hồi, bỗng nhiên suy nghĩ chút, quan tâm hỏi: “Chiến trận bên kia thế nào rồi? Lâm Tĩnh, Giác Phi đâu? Bọn họ có ổn không?”
“Còn đang đánh, phản quân đã tiếp tục lui bại rồi. Lâm Tĩnh cùng Giác Phi đều rất tốt.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nói. “Lâm Tĩnh đã cướp lại được phủ tổng thống, còn có đài truyền hình quốc gia nữa. Giác Phi đã lao thẳng tới ban chỉ huy phản quân, thế như chẻ tre.”
“Thật tốt quá.” Lôi Hồng Phi yên tâm, nằm ở đó cười haha. “Một trận này đánh đã thật đó nha, tất cả mọi người đều đã ghiền.”
Lăng Tử Hàn đứng dậy đi vào phòng tắm, dùng nước nóng thấm ướt khăn lông, đi ra cẩn thận lau khô mồ hôi trên mặt của Lôi Hồng Phi, sau đó chà lau cổ, ngực y. Tay cậu rất nhẹ, vẫn rất cẩn thận, khiến Lôi Hồng Phi cảm giác rất thoải mái.
Chờ cậu đi vào phòng tắm giặt khăn, Đồng Duyệt mới cười nói: “Hồng Phi, vết thương của con sẽ mau lành thôi. Chú đã trang bị cho con một bàn tay giả mới được nghiên cứu ra, chờ thích ứng được rồi, vừa ráp xong cảm giác sẽ không khác gì tay thật cả. Công dụng chính của bàn tay giả này chính là trong quá trình nghiên cứu bệnh cho Tử Hàn mà phát hiện ra được, không giống với các chân tay giả thông thường đâu.”
“Thật à?” Lôi Hồng Phi vui mừng. “Vậy thật tốt quá.” Khiến y hài lòng không phải là có một bàn tay giả mới vừa ráp xong vào người rất tốt, mà là bàn tay giả này là vì Lăng Tử Hàn mà được nghiên cứu ra.
Đồng Duyệt tất nhiên biết suy nghĩ của y, không khỏi sờ sờ khuôn mặt y, nhẹ cười: “Nhóc con này, bị thương nặng tới vậy mà còn duy trì được tâm trạng vui vẻ, thật rất giỏi. Chú tin rằng, con nhất định sẽ mau chóng hồi phục, tạo ra được kỳ tích.”
“Cám ơn chú Đồng.” Lôi Hồng Phi cười hì hì nhìn hắn. “Chủ yếu là do y thuật của chú cao minh, nếu như thật có kỳ tích, cũng là do chú tạo ra thôi.”
“Nhóc con này, thực sự là càng ngày càng biết nói chuyện nha.” Đồng Duyệt lại xoa nhẹ khuôn mặt y, lúc này mới quay đầu nói với Lăng Tử Hàn. “Ba đã tới căn tin bệnh viện để dặn dò đặc biệt họ chuẩn bị món canh trứng gà táo đỏ bổ huyết dưỡng khí, một lát nữa họ sẽ đưa tới đây.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Con sẽ đút cho y uống.”
“Con cũng uống chút đi, còn Thiên Vũ nữa.” Đồng Duyệt thở dài. “Thật là, đánh xong trận, bọn họ ai cũng bị thương nặng hết, khiến người ta nhìn thôi cũng khó chịu trong lòng, hoàn hảo là con bình an vô sự.”
Lăng Tử Hàn còn chưa nói gì, Lôi Hồng Phi thân thiết mà hỏi thăm: “Thiên Vũ bị thương à? Có nặng không? Còn ai bị thương nữa không?”
Lăng Tử Hàn đi tới bên giường, nhẹ giọng trả lời: “Vết thương của Thiên Vũ khá nặng, còn có bạn đời của phó tổng thống B quốc cũng bị thương nặng, thế nhưng không có nguy hiểm tính mạng.”
“À.” Lôi Hồng Phi yên tâm, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, lập tức nói. “Em đi chăm sóc cho Thiên Vũ đi, anh ở đây không cần lo đâu, không có việc gì đâu.”
“Em biết tính toán mà.” Lăng Tử Hàn ngồi ở bên giường, cười hỏi y. “Có muốn uống nước không?”
Lôi Hồng Phi trừng mắt nhìn, nhưng Lăng Tử Hàn đã quyết tâm, thể hiện rõ là phải chăm sóc cho mình trước, trong lòng thật cao hứng, liền đáp ứng: “Muốn.”
Lăng Tử Hàn cầm lấy ly nước, đi tới vòi nước trên tường được dùng để cung cấp nước tinh khiết để uống, đo nhiệt độ chút, sau đó cầm lấy ống hút, đưa đến bên miệng y.
Đồng Duyệt nhìn cảnh hai người họ ở chung, cảm giác rất thoải mái, liền không nói gì nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Lôi Hồng Phi uống xong được không bao lâu, thì Lôi Chấn liền đẩy cửa vào.
Đứa con ruột của mình bị thương nặng, mất cánh tay, khiến ông hầu như trắng đêm không ngủ, còn không dám nói cho vợ mình biết, sợ bà chịu không nổi cú shock, càng họa vô đơn chí. Ở nơi xa chiến đấu kịch liệt, ông phải canh giữ ngay tại bộ quốc phòng, không có biện pháp nào canh giữ ở bệnh viện, chỉ có thể nhờ Đồng Duyệt, lúc nào con ông tỉnh liền thông báo cho ông biết, ông sẽ lập tức chạy tới.
Thấy Lôi Chấn Lăng Tử Hàn vội vã đứng lên, “Bác Lôi.”
“À, Tử Hàn.” Thấy cậu đang chăm sóc con mình, Lôi Chấn rất vui mừng. “Cực cho con rồi.”
“Dạ không cực.” Lăng Tử Hàn liền nhanh chóng tiến lên lấy ghế, để ông ngồi bên cạnh Lôi Hồng Phi. “Bác Lôi, con tới căn tin lấy canh gà, hai người trò chuyện nhé.”
“Được.” Lôi Chấn cười gật đầu, nhìn cậu đi ra ngoài, lúc này mới thu lại nụ cười, có chút khó chịu nhìn con trai mình, từ lúc chào đời cho tới này, đây là lần đầu tiên, thanh âm của ông khi nói chuyện với con mình cực kỳ dịu dàng. “Hồng Phi, con cảm thấy thế nào rồi?”
Trước mặt cha mình, Lôi Hồng Phi không hề cố chống đỡ nữa, trên mặt mang chút cay đắng mà nói: “Cha, con không còn cánh tay nữa, đã tàn phế rồi.”
“Bậy bạ.” Lôi Chấn quát nhẹ. “Chỉ là mất cánh tay thôi, có gì nghiêm trọng đâu nào? Lắp tay giả vào, lại là một hảo hán.”
Lôi Hồng Phi thở dài hơi, cúi đầu mà nói: “Cha, lúc này con thật sự hết hy vọng rồi.”
Lôi Chấn ngẩn ra, lập tức hiểu được, điều y nói không phải là sự nghiệp, cũng không phải tương lai, mà là tình cảm với Lăng Tử Hàn. Trầm mặc một hồi, Lôi Chấn cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể rỗng tuếch an ủi con trai. “Chỉ cần người còn đó, thì còn có hy vọng. Con cứ dưỡng thương cho tốt trước đã, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Dạ, con biết rồi.” Lôi Hồng Phi không muốn khiến cha mình lo lắng nhiều, vì vậy lại khôi phục dáng cười, lúc nói chuyện với cha mình vẫn không ngừng nói về chiến sự B quốc vẫn chưa kết thúc.