Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Trên màn hình siêu lớn ở trên tường, là hình ảnh bề ngoài vũ trụ, lúc này bụi mù cuồn cuộn, cát bay đá chạy, khói thuốc súng tràn ngập, đang tiến hành đại chiến có một không hai, thanh thế lớn, kinh thiên động địa.
Đây không phải là cuộc đối kháng giản đơn của bộ đội đặc chủng, mà là trận tác chiến đại quy mô của tập đoàn quân nhiều binh chủng, muốn chiến thắng không chỉ có sự phối hợp ăn ý giản đơn, thao tác nhanh nhạy, phán đoán chuẩn xác, mà còn phải có chiến thuật chiến lược cực mạnh.
Lôi Hồng Phi vừa nói ra ý định của mình, Lăng Tử Hàn liền khiêu khích y: “Sao thế? Thua rồi nên tức sao? Đây là muốn dùng dài đánh ngắn à? Anh có muốn gọi thêm luôn mấy trạm canh gác bên lỗ đen vào luôn hay không?”
Lôi Hồng Phi luôn luôn da mặt dày, chưa bao giờ bị dính phép kích tướng, thường thường mấy người kích y rồi sau đó sẽ bị y kích lại đến tức chết luôn, lúc này cũng bày bộ dạng chơi xấu: “Cũng không thể nói thế được, tình báo, đối kháng điện tử, cái nào cũng là thế mạnh của bên em hết rồi. Ba người bọn anh đều là dân yếu kém già cỗi, sao so được với tuổi trẻ lực tráng bọn em, phải không?”
Nghe được chữ “yếu kém già cỗi”, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều dịch qua bên, đồng thời dùng ánh mắt hỏi y: “Anh còn có thể vô sỉ hơn được nữa hay không?”
Lăng Tử Hàn thực sự nhịn không được, cười lớn nói: “Được rồi, nếu anh đã nói vậy, thì chuyện kiếm lợi cho mình em nhất định phải làm.”
Vì vậy, trò chuyện kết thúc, bọn họ toàn bộ đều vào trận đánh trên đất liền, mở ra hình thức đối chiến toàn bộ binh chủng cao cấp, chiến trường thiết lập tại tinh cầu địa hình phức tạp tinh cầu Atalanta.
Đại chiến liền được mở ra.
Trong game đương nhiên là thiết lập lực chiến đấu tổng hợp của bên là bằng nhau, bởi vậy sự lựa chọn binh chủng, vũ khí, số lượng đều có hạn chế, nếu như muốn thiết lập tay lái thiện xạ để tăng mạnh lực đánh của không quân, thì tất nhiên sẽ có sự suy yếu về lục quân, hoặc là phải bỏ qua hải quân, v.v…, hơn nữa bọn họ chia thành cuộc chiến giữa hai nước, vì vậy cả hai bên đều có thành thị chắc chắn, dân thường bên trong, cũng có hệ thống phòng ngự. Ngoài ra còn có chiến tranh tình báo, chiến tranh tâm lý, chiến tranh gián điệp, chiến tranh kinh tế … cái nào cũng cần phải có thủ đoạn, mà cũng cần phải có tài nguyên, vì vậy cần phải cân nhắc khá nhiều mặt, hơn nữa một khi đã đánh thì không chỉ kết thúc trong mấy tiếng, thường thường có thể đánh tới vài ngày thậm chí là mấy tuần. Lúc cần nghỉ ngơi, cả hai bên có thể đưa ra nghị định đình chiến, save lại tiến độ, sau đó ngày tiếp theo thì tiếp tục đánh, như vậy có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để thương lượng chiến thuật chiến lược tiếp theo, suy đoán hướng đi của đối phương. Nói chung so với trận đánh bình thường thì có nhiều hứng thú hơn.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đã học chỉ huy quân sự, các loại tri thức về chiến lược chiến thuật, cũng đã từng nghe qua các loại điển tích của các trận đánh kinh điển từ thời cổ đại ở trong lẫn ngoài nước đến thuộc lòng, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm thực tế, ở mặt này quả thực kém xa vị quan chỉ huy thân kinh bách chiến như bọn Lôi Hồng Phi, tuy rằng bọn họ khi thực chiến đều là tác chiến đặc chủng, nhưng cũng đã nhiều lần tham gia diễn tập đại quy mô, cũng không xa lạ gì với phương diện chỉ huy hiệp đồng tác chiến nhiều binh chủng, về mặt thực chiến thì chiếm ưu thế hơn. Đương nhiên, binh người, hướng giả, một khi đã đánh thì phải xem suy nghĩ cùng năng lực điều binh khiển tướng của song phương.
Bắt đầu chơi, ngày đầu tiên song phương cũng không có đấu ngay, mà chỉ là đều tự kiểm kê của cải chính mình, củng cố “Quốc phòng”, dùng đủ loại trinh sát tình huống địa phương, định ra chiến thuật, sau đó mới lựa chọn quân đội, vũ khí, tài nguyên cần thiết …
Trận đấu chân chính, là vào buổi tối thứ ba.
Game này quá lớn, nội dung quá phong phú, dùng bàn phím thường thực không cách nào chơi thông thuận được, phải sử dụng toàn lực để có thể sử dụng toàn diện bàn điều khiển, nhìn qua thấy có chút giống với bàn công tác của bộ tác chiến, rất phức tạp cực kỳ, muốn chơi tốt, thì phải có thạo cả bộ tham mưu nữa.
Lâm Tĩnh đã ở vị trí tham mưu trưởng khá lâu, nên với mấy thứ này khá quen thuộc. Lôi Hồng Phi, Ninh Giác Phi bình thường rảnh rỗi cũng có nghiên cứu qua, nên không mấy xa lạ với thứ này, lúc này cũng không lấy làm lạ. Còn Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ có thể sử dụng bàn điều khiển hay không, bọn họ căn bản không hỏi tới, dùng cách của Lôi Hồng Phi mà nói thì chính là “Chúng ta đang ăn hiếp họ đấy, thì sao nào?” Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi chỉ có thể cùng y mà đanh đá theo thôi.
Đại khái Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cũng biết điểm yếu của mình, vì vậy không có lựa chọn nhiều quân đội cho lắm, chỉ là tồn trữ khá nhiều tài nguyên. Lôi Hồng Phi khí thế như hồng, muốn khá nhiều quân đội cùng trang bị vũ khí, một khi đấu chính là đả kích không quân, khiến mấy thành thị ở gần khu tiền tuyến của đối phương bị nổ rối tinh rối mù, thực lực của một nước nhất thời giảm xuống không ít.
Bọn họ gây sự, nhưng đối phương không động tĩnh gì, cũng không có đánh trả, cũng không có trùng kiến lại. Nhưng nhanh chóng, bên chỗ bọn họ lại xảy ra một dàn chuyện oan ức không thể nào giải thích, nào là tin vịt nổi lên bốn phía, tài chính hỗn loạn, hacker hung hăng ngang ngược, nhân tâm hoảng sợ, thực lực của một nước cũng vì vậy mà liên tục giảm xuống.
Lâm Tĩnh cười nói: “Quả nhiên người xuất thân từ quốc an nha, ra tay thâm độc.”
Hắn còn chưa dứt lời, thì ba người đều nhận được cảnh báo, mấy bộ trưởng trong nội các song song bị ám sát, gọi cứu viện.
Ninh Giác Phi lập tức nói: “Em trở về cứu họ, các anh tiếp tục tấn công đi.” Hắn liền hai tay nhanh nhạy, liên tục nhấn một loạt phím bất đồng ở dưới, hình vẻ D trước mặt hắn lập lập tức chuyển đổi từ tiền tuyến thành ra thủ đô.
Lập tức chỉ huy máy bay ném bom đại quy mô hướng thẳng tới địch quốc, tiến hành thanh trừ mục tiêu quân sự mà hôm qua bọn họ đã dùng trinh sát để tiến hành xác định, song song điều động bộ đội dã chiến, lính thiết giáp, bộ đội đạn đạo ở dưới mặt đất chia thành từng hướng riêng biệt để tiến vào khu vực hoạt động, chuẩn bị phát động đại quy mô tiến công.
Lâm Tĩnh thao túng vài bộ đội đặc chủng phân biệt lẻn vào phía sau địch, trinh sát tình hình địch, hỗ trợ cho đạn đạo viễn trình, tùy thời tập kích tướng lĩnh cao cấp hoặc quan viên của địch nhân, chặt đầu làm gương.
Hai người đang đánh thắng đến ghiền, bỗng nhiên lại nghe thấy cảnh báo, có hacker tấn công vào hệ thống chỉ huy của họ. Công kích như vậy đương nhiên đã bị quy tắc của game ước thúc, chứ không phải dùng thủ đoạn ở ngoài trò chơi, như vậy mới có thể công bằng. Vì vậy bọn Lôi Hồng Phi vẫn có thể ứng phó được, chỉ là Lôi Hồng Phi rốt cuộc chỉ có một tay, cũng chỉ có thể để Lâm Tĩnh đi ứng phó.
Hacker tấn công rất sắc bén, trong phút đồng hồ đã phá được tầng tường lửa, tiến thẳng vào trong đầu mối chỉ huy của họ, tốc độ cực nhanh, là bằng tốc độ mà từ thời điểm bọn họ chơi game huấn luyện này chưa từng thấy qua. Bọn họ cũng biết Vệ Thiên Vũ công tác ở bộ quốc an chính là thuộc về bộ phận kỹ thuật, nên đây chắc chắn là kiệt tác của anh.
Lâm Tĩnh ngăn cản khá là cật lực. Hắn không có cách nào phản kích, chỉ có thể khởi động khả năng khẩn cấp, sử dụng hệ thống chỉ huy dự bị, đem hệ thống đã bị hack tạm thời phong bế toàn diện, cắt đứt hoàn toàn với hệ thống quân đội bên ngoài hiện có.
Chỉ mới có trận mà hắn đã đổ đầy mồ hôi trên trán, nhưng cũng không có chậm trễ, sau khi đặc chủng được chỉ huy đã nhanh chóng thâm nhập địch, phá hư phương tiện điện lực cùng thư từ qua lại của “Địch nhân”, cho nổ trạm phát điện, phá cáp điện, hủy cơ trạm di động, nhanh chóng làm cho khu vực của bên địch rơi vào tê liệt.
Bên Ninh Giác Phi lại ứng phó khá cật lực, thân thủ của “Thích khách” quá lợi hại, hơn nữa cũng không cùng hắn tiếp chiến lần nào, chỉ ở trong thành phố chạy ngược chạy xuôi, lập tức biến mất, sau đó thì lại có một thành viên trong nội các bị giết. Cứ tiếp tục như thế, “Chính phủ” sẽ chấm dứt vận tác, nước sẽ không có đầu rồi.
Lôi Hồng Phi có chút bất đắc dĩ, thì thào mà nói: “Khẳng định là do thằng nhóc Tử Hàn làm rồi.”
Y không thể không tuyên bố quốc gia đang vào trạng thái khẩn cấp, thành lập nội các lâm thời. Tuy rằng cứ như vậy sẽ khiến cho thực lực của một nước giảm xuống, nhưng tạm thời cũng coi như giải trừ nguy cơ. Thích khách nếu muốn dùng trò đó, cũng chỉ có thể trực tiếp tìm người bọn họ, giết người khác cũng vô dụng.
Ninh Giác Phi lại trở lại tiền tuyến, tiếp nhận chỉ huy bộ đội đặc chủng Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh liền thay thế cho Lôi Hồng Phi chỉ huy bộ đội mặt đất, tiếp tục hướng tới khu vực chỉ định.
Tay trái Lôi Hồng Phi cố sức, thao tác liên tiếp ầm ầm ầm, lại có một nhóm đạn đạo bay về phía thành phố lớn phồn hoa nằm sâu nhất ở địch quốc.
Nhìn màn hình không ngừng nổi lên các đám lửa lớn, Lôi Hồng Phi cười tủm tỉm mà nói: “Xem thử coi hai người sẽ dùng cách nào để chiến thắng, hahaha.”