Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Sau khi tảo mộ người nhà của Lâm Tĩnh xong, Lôi Hồng Phi lại kéo hắn đi qua khu nghĩa trang liệt sĩ, để thăm hỏi các quan quân đã hy sinh suốt bao năm qua của đại đội Dã Lang, ở trước mộ của Liễu Dũng cố ý uống nhiều ly rượu hơn, nói đâu đâu hồi.
Từ sau khi Liễu Dũng hy sinh, Lăng Tử Hàn hàng năm đều gửi tiền gửi đồ đến nhà của hắn, có lúc còn nhờ ủy thác nhờ người ghé qua thăm hỏi, nếu vợ hắn sinh bệnh hoặc có chuyện khó khăn, Lăng Tử Hàn sẽ nghĩ biện pháp để giúp đỡ họ mau chóng giải quyết, cậu dùng danh phận là chiến hữu của Liễu Dũng, khiến người nhà của hắn không cách nào từ chối. Cha mẹ Liễu Dũng tuổi trung niên mà phải tang con, vốn rất đau buồn, may mà nhà còn một đứa con trai út, nay đã cưới vợ sinh con, lạirất hiếu thuận, cũng dần dần quên đi đau thương, hơn nữa Lăng Tử Hàn không ngừng chu đáo quan tâm, khiến tình hình gia đình hắn hiện tại rất tốt. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều biết chuyện này, cùng nhau ở trước mộ của Liễu Dũng lần lượt kể hết cho hắn nghe, để hắn ở dưới suối vàng cung có thể yên tâm.
Chu Khải Minh, Lô Thiểu Hoa cùng Lạc Thiên Thu không hề quên sự hy sinh của chiến hữu, nhưng vì nhân số không ít, cho nên không có khả năng đối xử với từng người nhà của từng chiến hữu đều tốt như nhau, tuy rằng giao tình với Liễu Dũng đặc biệt thâm hậu, nhưng cũng không có năng lực giống như Lăng Tử Hàn chiếu cố chu đáo như vậy, lúc này đứng một bên ngưng thần lắng nghe, đều cảm kích vô cùng với Lăng Tử Hàn.
Đi ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ, đã cũng hơn g chiều, cũng qua giờ cơm trưa. Khí trời lạnh, vốn khiến cơ thể mau thấy đói, bọn họ ở sườn núi đi qua đi lại không ít, hiện tại cảm thấy bụng đã kêu vang. Mùng một tháng giêng không có tiệm nào khai trương, tất cả mọi người đều về nhà làm lễ mừng năm mới, Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, nói với Lôi Hồng Phi: “Chúng ta quay về doanh trại ăn cơm thôi.”
“Được đó.” Lôi Hồng Phi cười nói. “Tối nay tôi sẽ về Bắc Kinh, h phải xuất phát ra sân bay rồi.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh gật đầu, “Tôi tiễn anh.”
Hai người nói chuyện rất tự nhiên, sĩ quan phụ tá của hai người họ thái độ cũng rất bình tĩnh, khiến bọn Chu Khải Minh cùng Lô Thiển Hoa đi bên cạnh mở to mắt tràn đầy kinh dị.
Lâm Tĩnh quay đầu lấy cái túi đựng đồ cúng tế trên tay Chu Khải Minh qua, lấy bánh ngọt còn lại trong túi ra, một cái đưa cho Lôi Hồng Phi, bản thân lấy ra thêm một cái, rồi đem túi trả lại trên tay Chu Khải Minh, thuận miệng nói: “Tất cả mọi người cứ ăn lót dạ chút gì đi, bụng đói quá lái xe không nổi đó.”
Chu Khải Minh, Lô Thiểu Hoa cùng hai sĩ quan phụ tá đều cười rộ lên, cũng tìm trong túi lấy ra thứ gì đó ăn được. Dựa theo tập tục, phàm là thứ gì đã được cúng qua nếu ăn vào sẽ được hưởng phúc, vì vậy mọi người lần lượt phân phát ra.
Lôi Hồng Phi ăn từng chút một, cười tủm tỉm mà nói: “Người đang đói, ăn gì cũng thấy ngon.”
“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh gật đầu. Thứ trong tay hắn chính là cái bánh trứng gà, lúc ăn cũng rất nhã nhặn, tốc độ lại không hề chậm.
Đoàn người vừa ăn vừa đi ra ngoài, tại cửa chính lần lượt leo lên xe, trực tiếp chạy về doanh trại.
Đi tới nửa đường, Lô Thiểu Hoa rốt cục nhịn không được phải nói: “Này, anh nói thử xem, lão đại cùng Lôi lão hổ rốt cục có … gì đó hay không?”
Chu Khải Minh nghi hoặc gật đầu: “Nhìn sự thật trước mắt, với lại lão đại cũng nói là không rồi, nên chắc … là không ha?”
“Hoặc là …” Lô Thiểu Hoa suy nghĩ một chút, rất không rõ mà nói. “Lôi lão hổ có ý, mà lão đại lại không có?”
Chu Khải Minh ngẩn ra, lập tức gật đầu, “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”
Lô Thiểu Hoa suy nghĩ nửa ngày, thăm dò nói. “Kỳ thực tôi nghĩ … Lôi lão hổ cũng khá được mà, tuổi tác cũng xêm xêm với lão đại, xuất thân tốt, mà bản thân cũng là anh hùng, giống lão đại vậy, thân kinh bách chiến, không phải loại yếu ớt chỉ có danh, lại chưa từng kết hôn, không có vướng bận, không có gánh trách nhiệm, tôi nghĩ nếu như y cùng lão đại bên nhau, kỳ thực cũng khá hợp đó.”
Chu Khải Minh cũng cảm thấy chuyện này khá hợp lý. Lúc mà bọn họ nghe thấy lời đồn, phản ứng đầu tiên đều là không tin, phản ứng thứ hai là nghi hoặc, cho tới bây giờ, vẫn đang nghi hoặc, cảm giác hai người họ là dạng quan hệ gặp nhau là đánh thì đúng hơn.
Sao lại có thể trở thành thân thiết như thế? Thế nhưng, dù chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, bọn họ bắt đầu cảm giác có khi nào chuyện này có khả năng hay không. Bỏ qua một bên tư duy theo quán tính trước đây, thì nếu đặt hai người họ cùng một chỗ mà nhìn, thì ngoại trừ gia thế bối cảnh ra, tất cả các phương diện khác hai người họ đều rất xứng. Hiện tại bọn họ ai cũng đã có gia đình, luôn cảm thấy đau lòng khi nhìn Lâm Tĩnh luôn lẻ loi một mình, rất hy vọng hắn có thể tìm được một tình cảm mới, không muốn mang trên lưng quá khứ đau khổ như thế nữa. Nhưng với sự xuất sắc của Lâm Tĩnh, nếu hỏi ai có thể xứng với hắn, chắc cũng chỉ có Lôi Hồng Phi thôi.
“Tôi ủng hộ hai người họ ở bên nhau đó.” Chu Khải Minh chậm rãi nói. “Thế nhưng, chúng ta không nên nói lung tung đi, đừng khiến mọi việc rối tung lên, làm phản tác dụng.”
“Đó là đương nhiên.” Lô Thiểu Hoa lập tức phụ họa. “Hai người bọn họ chính là không phải người dễ chọc, tôi nhớ vài năm trước Lôi lão hổ còn ở ngay trước mặt chúng ta đánh lão đại mà, mấy người chúng ta cũng không cản được, nếu muốn hai người họ cùng nhau bắt tay trị chúng ta, chúng ta tiêu chắc rồi.”
“Đúng vậy.” Chu Khải Minh thở dài. “Chúng ta đứng bên nhìn thôi vậy, đừng chen vào, nếu không bị hai người họ cùng nhau trị, thì khóc cũng không có chỗ để khóc luôn.”
“Tôi thật mong chờ đến ngày được uống rượu mừng của hai người họ nha.” Lô Thiểu Hoa hài lòng cười, nhấn mạnh chân ga, chạy nhanh theo chiếc xe phía trước.
Do lễ mừng năm mới, phần tử khủng bố bình thường sẽ ở trong thời điểm khắp chốn mừng vui này mà tiến hành phá hoại, cho nên sự chuẩn bị chiến đấu của đại đội Dã lang trái lại còn cao hơn bình thường, ban bếp ăn tất cả đều hoạt động bình thường, không có chút lười biếng. Lô Thiểu Hoa ở giữa đường gọi về, để bọn họ chuẩn bị đồ ăn nóng, chờ bọn họ về tới nơi là có đồ ăn.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh vẫn như trước suốt đường đi nói chuyện vui vẻ, vừa vào doanh trại đi ngay tới nhà bếp. Hai người đều mang nụ cười trên mặt, sóng vai cùng đi, khiến Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa thấy hai mắt tỏa ánh sáng.
Hôm nay không cần phải cùng quan quân ăn cùng, hơn nữa đã qua giờ cơm, những người khác đều đã ăn xong rồi, trong nhà bếp không có bóng người, rất an tĩnh, bọn họ bước vào trong căn phòng được dựng thêm ở trong bếp, thức ăn phong phú rất nhanh được bưng lên, phần lớn đều là món ăn nổi danh đặc sắc đậm đà ở Tân Cương, có thêm mấy món nhà.
Chu Khải Minh vui tươi hớn hở mà nói: “Hai sếp của chúng ta chắc hôm nay không có việc gì đâu ha? Chúng ta uống vài ly đi.”
“Đúng đúng.” Lô Thiểu Hoa phất tay gọi người. “Đi lấy rượu xái ra.”
“Đừng.” Lâm Tĩnh phất phất tay kêu khỏi. “Lão Lôi không thể uống rượu, với lại, mấy món có nhiều chất kích thích cũng phải giảm ít lại, anh đi nói với bọn họ, cà phê, ớt, mù-tạc, hồ tiêu gì đó bỏ ít ít thôi.”
Phần tàn còn sót lại của Lôi Hồng Phi cùng với phần tay giả nhiều lần ma sát, tuy rằng mỗi tuần đều sẽ đến bệnh viện tiến hành bảo dưỡng định kỳ, nhưng Đồng Duyệt vẫn bảo y nên uống ít các đồ uống có nồng độ cồn cao, ăn ít mấy món ăn có chất kích thích, có đôi khi Lôi Hồng Phi hăng hái quá sẽ quên mất tiêu lời chặn của bác sĩ, quăng tới chín tầng mây, nhưng Lâm Tĩnh dù thế nào cũng sẽ nhớ kỹ trong lòng, tuyệt không để y có cơ hội xằng bậy.
Hắn còn chưa dứt lời thì Chu Khải Minh liền cười tủm tỉm mà nói: “Được, vậy để tôi kêu bọn họ làm thêm mấy món ăn thanh đạm.”
“Không cần.” Lôi Hồng Phi cao hứng mà cầm đũa chỉa chỉa món ăn rồi nếm thử, “Những món này đều không có ớt, tôi đều ăn được hết, không cần làm thêm, ăn không hết lãng phí lắm.”
Lâm Tĩnh nhìn kỹ lại mấy món này, mỉm cười nói: “Uhm, khá nhiều món y có thể ăn được, thôi được rồi.”
Chu Khải Minh đáp ứng, lại ngồi xuống, trưng cầu ý kiến của hắn. “Vậy chúng ta uống rượu trái cây đi, mấy hôm trước Liễu cục có ghé qua, tặng một bình rượu lê, người ta nói nó khá đắt đó, mà vị cũng ngon nữa.”
Lô Thiểu Hoa mỉm cười mà ở bên cạnh nói thêm: “Nồng độ cồn khá thấp, cũng không khác nước trái cây thông thường, mà hương vị cũng khá ngon nữa.”
“Nếu vậy thì nếm thử đi.” Lâm Tĩnh quay đầu thắc mắc nhìn Lôi Hồng Phi. “Hôm nay là mùng một tháng giêng, để bọn họ uống một chút nha.”
Quân đội cấm rượu, chỉ có vài trường hợp đặc thù là mới có thể uống chút, tết âm lịch là một ngày lễ long trọng nhất trong năm, tất nhiên có thể xóa bỏ lệnh cấm, Lôi Hồng Phi cười gật đầu: “Được, uống đi.”
Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa cùng nhau nhảy dựng lên, bị kích động đi ra ngoài. Hai sĩ quan phụ tá cũng cười đứng dậy, đi theo bọn họ ra ngoài, giúp đỡ lấy bình rượu cùng ly rượu.
Lôi Hồng Phi cảm thấy đặc biệt vui vẻ uống ngụm trà, khoái trá hỏi: “Khi nào thì cậu về?”
Lâm Tĩnh suy nghĩ lịch trình của mình chút, khẳng định mà nói: “Tuần tới.”
“Được.” Lôi Hồng Phi cười nói. “Khi nào về thì gọi cho tôi, tôi tới đón cậu, cùng nhau ghé thăm Tử Hàn luôn.”
Lâm Tĩnh không chút do dự gật đầu, “Được đó, tôi vừa về sẽ lập tức gọi cho anh.”
“Nghe nói bên chỗ các cậu vừa mới làm ra một vũ khí mới.” Lôi Hồng Phi tư duy khá hoạt bát. “Tôi đi tìm Giác Phi, chơi thử trước cho đã ghiền mới được.”
Lâm Tĩnh đã sớm quen với phong cách vừa mới nói cái này lại chuyển qua cái kia của y rồi, không quan tâm mà nói: “Được đó anh cứ đi thử trước đi, nhưng nhớ chú ý an toàn.”
“Cậu yên tâm đi, tôi không lỗ mãng đâu.” Lôi Hồng Phi ngoan ngoãn đáp ứng. “Với lại, mấy loại vũ khí này đều là nhiều lần được thử nghiệm trong phòng chế tạo rồi mới được đưa tới, nên chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Lâm Tĩnh vẫn luôn không quên việc y vì mình mà mất đi một cánh tay, vì vậy so với trước đây thì quan tâm y hơn hẳn, rất nhiều lần luôn miệng căn dặn, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì bất ngờ. Lôi Hồng Phi biết tâm tình của hắn, tuy rằng nhiều lần an ủi hắn nên bỏ qua đi, kêu hắn không nên để việc này trong lòng, thế nhưng suy bụng ta ra bụng người, cũng biết hắn khẳng định không có khả năng xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra được, vì vậy cứ đơn giản mà nghe lời hắn thôi, không cự lại hắn làm gì, tránh cho hắn thấy đau lòng.
Hai người nói liên miên cằn nhằn thương lượng sắp xếp thời gian rảnh sau khi trở về, đến tận khi bọn Chu Khải Minh mang chai rượu vào trong, khui chai.
Chai rượu lê nhỏ dài này là loại mới do một tập đoàn rượu ở ngay bản địa Tân Cương sản xuất, nồng độ rượu quả thực rất thấp. vừa mở chai thì hương rượu thơm liền tỏa khắp phòng, uống vào thuận hoạt, nhưng vị lại kéo dài, quả thực là rượu ngon. Bọn họ thoải mái chè chén, chuyện trò vui vẻ, trọng tâm câu chuyện phần lớn là tập trung huấn luyện, diễn tập, chiến tranh, vũ khí kiểu mới cùng với tình hình phát triển của bộ đội đặc chủng nước ngoài, cùng với một ít trận đánh điển hình gần đây, đây chính là chủ đề mà bọn họ thích thảo luận nhất, vì vậy ai cũng hăng hái bừng bừng, bầu không khí nhiệt liệt.
Thời gian rất nhanh trôi qua, sĩ quan phụ tá của Lôi Hồng Phi nhìn đồng hồ chút, liền nhắc nhở y: “Lôi bộ trưởng, sắp tới giờ rồi, chúng ta phải đi thôi.”
Lôi Hồng Phi nâng ly rượu lên, mở miệng nói: “Hai ngày vừa qua tôi rất vui, chờ khi tôi trở lại Tân Cương, nhất định tìm mọi người uống rượu.”
Mọi người đứng lên, cùng cụng ly với y, sau đó đem ly rượu hơi uống cạn sạch, rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Lâm Tĩnh nói với Chu Khải Minh: “Tôi tiễn y ra sân bay, các anh không cần đi cùng đâu.”
Do hắn tiễn người xong sẽ quay trở về, nên Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa không có kiên trì, chỉ cười đưa Lôi Hồng Phi đến bên cạnh xe, sau đó nghiêm chào, cùng y bắt tay chào từ biệt.
Lôi Hồng Phi vẫn đang ngồi trên xe của Lâm Tĩnh, sĩ quan phụ tá của y thì lái chiếc khác đến bộ tư lệnh quân khu để đón các nhân viên khác, sau đó sẽ hội họp ở sân bay, cùng nhau về Bắc Kinh.
Nhìn hai chiếc xe trong gió lạnh gào thét mà chạy ra cửa chính, hướng về phương xa. Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa đều vui mừng thở phào một cái.