Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Lâm Tĩnh nghỉ ngơi một ngày đêm liền đi làm trở lại. Hắn không có gì thay đổi, thế nhưng cảm giác cấp dưới của mình lại có không ít thay đổi, tuy rằng trước đây cũng là kỷ luật nghiêm minh, nhưng hiện tại lại dường như càng thêm nỗ lực hơn, hắn chỉ cần dặn câu, lập tức có người chạy ngay đi làm. Trước đây hắn như diêm vương mặt lạnh vậy, khiến người trong các bộ môn khác tránh được thì tránh, cố gắng ít chạy tới bộ tham mưu, tránh trực tiếp tiếp xúc với hắn, hiện tại hắn vẫn mặt lạnh như băng, nhưng người phía sau cứ không ngừng mà chạy tới trước mặt hắn, tuy rằng ở trước mặt hắn vẫn quy củ, nhưng không còn sợ hãi hắn như lúc trước nữa.
Hắn suy nghĩ một hồi, vẫn không nắm được trọng điểm, lúc tan tầm chạy về chỗ Lôi Hồng Phi, vừa cùng ăn vừa nói đến việc này, sau đó nghi hoặc hỏi: “Anh nói rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy? Người trong bộ tư lệnh chúng tôi dường như có sự thay đổi không nhỏ đó nha, cũng giống như Giác Phi vậy đó.”
“Thật à?” Lôi Hồng Phi có chút vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền hào hiệp nói: “Tôi không nghĩ ra được lý do gì, nếu không hỏi Giác Phi thử xem.”
Hai người cơm nước xong, gọi điện thoại cho Ninh Giác Phi, Lôi Hồng Phi liền hỏi thẳng: “Mấy ngày qua cậu làm gì vậy?”
Ninh Giác Phi lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa đã đem cái chuyện tào lao kia nói ra rồi, may là tố chất tâm lý của hắn khá mạnh, hắn mang vẻ mặt nghiêm túc, rất đứng đắn mà nói: “Không có làm gì hết á, chỉ là đi làm thì làm việc, tan tầm thì về nhà cùng vợ thôi.”
Lôi Hồng Phi hồ nghi nhìn hắn, cảm giác sự đứng đắn này của hắn có chút thái quá: “Sao tôi có cảm giác thuộc hạ của cậu dạo gần đây có chút lén lút nhỉ?”
“Có hả?” Ninh Giác Phi vô cùng kinh ngạc. “Là gì thế? Lén lút thế nào?”
Lôi Hồng Phi nhất thời nghẹn lời, quay đầu nhìn Lâm Tĩnh. “Cậu nói đi, ai đang lén lút?”
Lâm Tĩnh bị cuộc nói chuyện của hai người họ khiến cho bản thân không biết nên khóc hay nên cười, chỉnh lý tâm tình chút, tổng kết nói: “Cũng không tính là lén lút, chỉ là đột nhiên tôi phát hiện, mấy thằng nhóc trong bộ môn mình dường như không còn sợ tôi nữa, cho nên muốn hỏi cậu chút, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Chắc không thể nào có khả năng tôi vừa bệnh hai ngày đã khiến cho uy tín hoàn toàn biến mất đó chứ ha?”
“Sao có chuyện này được chứ?” Ninh Giác Phi nhảy dựng lên. “Anh chính là Dã Lang đại danh đỉnh đỉnh đó nha, từ khi tôi bắt đầu nhập ngũ, thì ai ai cũng đã sợ anh rồi, chỉ bắt quá tôi hung hăng dạy dỗ bọn nó, muốn bọn họ khắc phục tâm lý sợ hãi, tích cực công tác, cho nên bọn nó mới bắt đầu nỗ lực đó.”
“Thật?” Lâm Tĩnh hoàn toàn không tin. “Bọn họ sợ tôi lâu như thế, cậu chỉ dạy có mấy câu đã khiến cho bọn họ không còn sợ nữa? Thần kỳ như vậy sao? Vậy cậu dạy họ thế nào vậy? Nói tôi nghe một chút, để tôi học tập chút.”
Ninh Giác Phi ho hai tiếng, cười haha, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Tôi đã liên hệ với Vệ đại ca rồi. Anh ấy đồng ý cuối tuần này sẽ tới, trước tiên giúp cho hai anh lắp đặt hệ thống giám sát sinh mạng báo nguy, cuối tuần này hai anh nên ở nhà, đừng có chạy ra ngoài đó.”
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi biết miệng chó không thể khạc ra ngà voi của hắn rồi, đã không chịu nói thì có hỏi gì cũng vô dụng thôi, liền không tiếp tục hỏi nữa, mà đem toàn lực chú ý của mình dời tới hệ thống mới sắp lắp đặt.
Lôi Hồng Phi hỏi vài câu, Ninh Giác Phi cũng không quen thuộc lắm với loại công nghệ mới này, nên rất nhanh không thể tiếp chiêu được nữa, nhịn không được oán giận, “Mắc gì em phải nói mấy chuyện này chứ? Chẳng phải các anh rất thân với Vệ đại ca hay sao, trực tiếp tìm ảnh hỏi đi. Kỳ thực ảnh tới đây để lắp đặt hệ thống, khẳng định cũng phải nói cho hai anh biết cách dùng mà, cần gì giờ hỏi nhiều như vậy?”
“Thằng nhóc thối, càng lúc càng có gan rồi ha? Tôi thấy chính là cậu thiếu bị đòn lắm rồi đó.” Lôi Hồng Phi cười mắng, “Cuối tuần này bỏ qua đi, tìm mấy tuần khác, chúng ta luyện một trận đi, đánh cho cậu đã ghiền.”
Ánh mắt của Ninh Giác Phi sáng lên: “Được, em thích đó nha.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha cúp máy, sẵn tiện kéo Lâm Tĩnh ra ngoài tản bộ, cười tủm tỉm mà an ủi hắn, “Cậu đừng có quản bọn họ có cổ quái hay không nữa, dù sao nỗ lực làm việc cũng là một chuyện tốt mà, còn chuyện bọn họ có sợ cậu hay không, cũng không cần phải truy vấn nữa.”
Lâm Tĩnh gật đầu, “Tôi cũng không muốn truy vấn, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái thôi.”
“Vậy thì có gì mà kỳ quái? Cậu trực tiếp tìm từng người bọn họ mà thẩm vấn, có gì mà không hỏi ra được?” Lôi Hồng Phi dũng cảm mà nói. “Tôi rất muốn xem, ai dám bịa chuyện hoặc giấu diếm trước mặt cậu chứ?”
Lâm Tĩnh bị y nói đùa khiến cho bật cười: “Bọn họ không còn sợ hãi rụt rè nữa, hợp tác cũng có lợi hơn, cũng không có gì không tốt, tôi đi thẩm vấn vụ này làm gì? Hiện tại công việc cũng khá bận rồi, tôi cũng không muốn tốn sức đi lo mấy chuyện này.”
Vừa mới nói mấy câu, thì có mấy quan quân cấp trung hạ chạy tới trước mặt họ, vừa thấy họ liền nhanh chân chạy tới, dừng trước mặt họ, nghiêm chào.
Hai người mặc thường phục, nên không có đáp lễ, chỉ là khoát tay, Lôi Hồng Phi thuận miệng hỏi: “Đi đây vậy?”
Có một quan quân lớn tiếng trả lời: “Báo cáo sếp, chúng tôi đi đánh bóng rổ.”
Người quan quân to gan dám nhìn thẳng vào Lâm Tĩnh, cố gắng thả lỏng tinh thần, nhiệt tình đề nghị: “Sếp, tới đó giúp chúng tôi tăng uy nhanh đi.”
Mấy quan quân khác lập tức nói cùng: “Đúng vậy, tham tọa, hôm nay bộ tham mưu chúng ta, liên đội với bộ tác chiến để đấu với liên đội của bộ hậu cần cùng bộ bảo vệ đó, anh đi giúp chúng tôi tăng lực lượng đi.”
“Hả?” Lâm Tĩnh có hứng thú. “Được, đi xem đi.”
Lôi Hồng Phi vốn chính là dạng tính tình ham vui, tất nhiên càng hăng hái, lập tức đi cùng bọn họ tới sân vận động ở sân sau.
Trong khu gia đình cùng khu làm việc có một khu vận động, có sân bóng rổ, sân bóng chuyền cùng sân đá banh, còn có một số thiết bị tập thể hình, dù là người nhà của quan quân hay chính họ cũng có thể tới đây vận động tập thể hình, vừa tiện lại an toàn, các quân nhân trong bộ tư lệnh ngoại trừ huấn luyện hằng ngày ra, cũng có khi ở đây tự mình tổ chức một số trận đấu, vừa rèn đúc thân thể lại tăng cường sự đoàn kết, bình thường các sếp các bộ môn cũng sẽ tham gia, trong mấy cuộc thi đấu thông thường cũng ẩn chứa sự hiếu thắng tàn ẩn, muốn áp đảo đối phương.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đến sân bóng rổ, thì đã bắt đầu vào trận rồi, có rất nhiều khán giả, quân nhân cùng người nhà đứng cùng chỗ, tươi cười rạng rỡ mà ủng hộ cho đội của mình, nhất thời cả sân ầm ĩ vô cùng.
Ninh Giác Phi đang ôm con trai, cùng vợ mình đứng ngoài sân mà xem, các quan quân cơ linh đã chạy tới báo cáo với hắn trước rồi, hắn nhìn lại, liền thấy Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh sóng vai đi tới, tuy chỉ có hai người, nhưng khí thế đủ áp đảo hơn cả trăm người ở đây. Hắn mang khuôn mặt đầy nét cười mà bước tới, nói với đứa con trai nửa tuổi của mình nói: “Gọi bác Hổ, bác Lang đi con!”
Con của hắn vẫn chưa nói được, chỉ vươn ra đôi bàn tay bé nhỏ mà quơ quơ, bập bẹ vài âm a a. Đứa nhỏ mi thanh mục tú, vẻ mặt thông minh sáng lạng, nhìn nhìn hai vị bá bá trước mặt mình, liền nhanh chóng chuẩn xác mà nhào thẳng vào trong lòng Lâm Tĩnh. Hắn mỉm cười, tiếp lấy đứa bé, thuận lợi ôm lấy.
Ninh Giác Phi bất ngờ không phòng bị, không kịp cản lại, liền vươn ra một tay đỡ. Lâm Tĩnh mỉm cười tiếp lấy đứa nhỏ, ôm lấy vào lòng. Đứa nhỏ càng thêm vui vẻ, hai cánh tay càng ôm chặt lấy cổ hắn, càng thêm cọ cọ vào lòng hắn.
Lôi Hồng Phi yêu thích vỗ vỗ lưng bé một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng, hăng hái hỏi: “Tình hình sao rồi?”
“Sức chiến đấu của bộ tham mưu cùng bộ tác chiến có chút yếu, hiện tại tạm thời bị dẫn trước rồi.” Ninh Giác Phi cười nói. “Dù sao mỗi ngày đều chỉ ngồi văn phòng, có đôi khi phải tăng ca đến muộn, huấn luyện cũng thiếu hơn bình thường, các mặt về thể lực đều không thể chống nổi mấy chiến sĩ bên bộ bảo vệ rồi.”
Lôi Hồng Phi còn không có hé răng, Lâm Tĩnh vùng xung quanh lông mày nhíu lại. “Sao lại thế được? Nếu lỡ một ngày lâm trận, bộ tham mưu cùng bộ tác chiến đều phải ra tiền tuyến hết, gần đây bọn họ tương đối thư giãn, yêu cầu không còn nghiêm nữa, thảo nào cũng không còn sợ tôi nữa, đó không phải chuyện tốt.” Nói xong lời cuối cùng, hắn lạnh lùng hừ tiếng.
Đứa nhỏ cảm nhận được tâm tình hắn biến hóa, liền ngồi thẳng dậy nhìn hắn, vươn ra đôi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt hắn. Lâm Tĩnh nhìn đứa nhỏ, sắc mặt liền trở nên nhu hòa, cười cười cùng bé. Bé kia lập tức vui vẻ, cũng liền mở ra cái miệng chưa mọc răng, vui vẻ cười ra tiếng.
Ninh Giác Phi ý bảo vợ mình đứng bên cạnh tiến lên ôm lấy con, sau đó nói với Lâm Tĩnh: “Chỉnh đốn kỷ luật là chuyện nên làm, sau đó chúng ta thương lượng lại vậy, anh cũng không cần tức giận. Sao nào? Có muốn ra sân hoạt động chút không? Anh là tham mưu trưởng, thêm vào bộ tham mưu là chuyện đương nhiên rồi, thế nhưng, tôi cũng muốn đấu với anh trận, chỉ sợ nếu không bộ hậu cần nhất định sẽ nháo lên cho coi.”
Lôi Hồng Phi dược dược dục thí: “Nếu vậy cũng không thể quá bất công được, cậu đến bảo vệ cho bộ bên đó, tôi cùng lão Lâm vào bộ tham mưu bên này, chúng ta đấu trận đối kháng. Bệnh của lão Lâm vừa bớt, cũng không thể vận động mạnh lâu được, chơi nửa trận thôi.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, chung quy cũng không thể mất đi cơ hội tốt này, liền đưa ra kiến nghị: “Em thấy hay là vậy, để bộ tác chiến về với bộ bảo vệ, bộ hậu cần đi, anh xem đi, bộ trưởng Hàn cũng ở đó rồi, thằng quỷ đó cáo già lắm, để hắn chỉ huy bên đó, cũng không tính là không công bằng rồi. Còn em với các anh chung đội, hơn nữa hai người là tham mưu, một mình đấu liên đội ba bộ bọn họ.”
Lôi Hồng Phi hưng phấn mà vỗ tay: “Được, cứ thế đi.”
Ninh Giác Phi lập tức chui qua đoàn người, kêu trọng tài tạm dừng trận đấu, sau đó kêu Hàn bộ trưởng bên bộ tác chiến cùng đội viên hai bên lại, nói chuyện ba vị tướng quân trẻ tuổi bọn họ muốn ra sân, nhất thời khiến cả sân đầy tiếng hoan hô. Bộ tham mưu tất nhiên cầu còn không được nữa là, bộ tác chiến, bộ hậu cần, bộ bảo vệ cũng chỉ xoa tay, nhất định phải cho ba vị sếp lớn của bọn họ nếm thử lợi hại mới được.
Bọn Lôi Hồng Phi không đi thay đồ, hoặc thay giày chơi bóng, mà mặc luôn đồ thường trên người cùng giày da mà ra sân. Giầy này thì làm sao mà chạy được, bình thường bọn họ cũng đã từng luyện qua rồi, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp đều có thể xông ra. Vài người nhanh chóng phân công, Ninh Giác Phi bên quân tiến công (làm tiền đạo), Lâm Tĩnh hậu vệ, Lôi Hồng Phi người cao sức lớn, tất nhiên là được chọn làm trung vệ, thêm hai người làm thành một tiền đạo và một hậu vệ nữa. Lâm Tĩnh nói chiến thuật ra một chút, sau đó đi ra sân.
Ngày mùa hè, dù đã h tối, màn đêm vẫn chưa hạ xuống, chỉ có hoàng hôn rải dài, nhưng vẫn không đủ sáng. Bộ hậu cần lập tức cho người đi mở đèn trên sân bóng, chiếu sáng cả sân bóng. Mấy khán giả ở ngoài sân bóng thấy ba sếp lớn của mình vào sân, ai cũng tinh thần đại chấn, người người hưng phấn không ngừng, trong khu nhà ở cũng không có ít người nhận được điện thoại gọi, đều chạy tới xem. Trong lúc nhất thời bầu không khí tăng vọt, náo nhiệt phi phàm.
Cùng với đối phương đứng vào vị trí xong, trọng tài thổi còi, sau đó nâng bóng lên cao.
Lôi Hồng Phi nhảy lên giành bóng trước, đánh bóng qua bên. Lâm Tĩnh vững vàng tiếp được, một động tác gài mà lập tức lướt qua đội viên phòng thủ, đập bóng tiến nhanh về phía trước. Hai đội viên bên đối phương lập tức tiến lên chặn bóng, hắn lập tức chuyển bóng sang cho Ninh Giác Phi đang ở bên kia sân. Lúc này Lôi Hồng Phi đã đột phá một con đường, Ninh Giác Phi lập tức truyền bóng cho y. Đối phương đã có phòng bị, liền nhảy lên chặn lại đường ném bóng của Lôi Hồng Phi. Lôi Hồng Phi ở trong không trung dừng lại chốc lát, lại chuyển bóng tới cho Lâm Tĩnh đang đứng ở vị trí mấu chốt. Vị trí này hầu như là một góc cơ linh, nhưng Lâm Tĩnh không di động, mà không chút hoang mang từ đó nhảy lên lấy đà, vững vàng ném rổ.
Bóng rổ trên không trung đi một đường cung, chuẩn xác rơi vào giỏ.
Khán giả chung quanh lớn tiếng kêu “Đẹp!” Tiếng vỗ tay như sấm.
Lôi Hồng Phi hài lòng chạy tới, đập tay cùng Lâm Tĩnh cái, sau đó xoay người chạy về phía sân ở sau.