Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Lôi Hồng Phi ở bên quầy bar tìm thấy Lâm Tĩnh, liền nhìn thấy Aleksey Goma đưa cho hắn cái hộp. Y đến gần tầm hai bước chân, liền nghe Aleksey Goma nói: “Tặng cho cậu, hy vọng cậu thích.”
Lâm Tĩnh mở nắp hộp ra, nhìn mã tấu Thụy Sĩ tinh xảo bên trong, lần đầu tiên không có chối từ: “Cám ơn, Aleksey Goma.”
Lôi Hồng Phi từ phía sau ôm vai Lâm Tĩnh, hầu như là vây quanh cả người hắn, sau đó thăm dò thứ trong tay hắn, trong lòng âm thầm mắng cái tên Tây già âm hiểm, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười, khen ngợi: “Đồ tốt.”
Trước đây cũng từng có người thử tặng đồ cho Lâm Tĩnh, nếu là nhà, xe, kim cương, tiền mặt, hơn phân nửa sẽ bị mắng một trận, nếu là hoa tươi, chocolate gì gì đó, sẽ bị khinh bỉ, kết quả chỉ có một, không nhận. Nhưng cái tên tướng quân nước Nga này cũng rất biết tâm lý của hắn, tặng một bộ mã tấu Thụy Sĩ điêu khắc tinh xảo, ở trên còn có một viên kim cương nho nhỏ, từ mặt thực dụng mà nói là một công cụ cắt thủy tinh khá tốt, nói chung, tuy rằng khá quý, nhưng lại không quá phận, hơn nữa rất hợp với thân phận của Lâm Tĩnh, khiến hắn không tìm được lý do từ chối. Lâm Tĩnh đóng nắp hộp lại, đặt lên quầy bar, quay đầu cười với Lôi Hồng Phi: “Anh không đi khiêu vũ?”
“Không có.” Lôi Hồng Phi lẽ thẳng khí hùng mà nói, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói với bartenner. “Cho tôi ly rượu, cũng giống họ.”
Vị bartenner tuổi trẻ anh tuấn lễ phép cười đáp ứng, rất nhanh một ly vang đỏ đặt trước mặt y.
Aleksey Goma ngay thẳng nhiệt tình, cùng Lâm Tĩnh hăng hái bừng bừng mà nói tới mấy chuyện liên quan tới chiến thuật cùng kỹ xảo của các dạng bộ đội đặc chủng. Y rất lão luyện, cùng Lâm Tĩnh chưa nói được bao nhiêu đã đoán được phần nào trọng tâm câu chuyện mà hắn thích, vì vậy liền bắt được chủ đề. Lâm Tĩnh xác thực rất cảm thấy hứng thú, cũng không phải xã giao, nên thả lỏng cùng y tham thảo.
Lôi Hồng Phi cầm ly rượu, nhìn Aleksey Goma ngó trái ngó phải, trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng trong lòng đang tính toán, dùng cách nào để đuổi y đi đây.
Đúng lúc này, cứu tinh tới,
Ôn Kỳ nhanh nhẹn đi tới, nói với Aleksey Goma: “Tướng quân anh tuấn, tôi có thể mời anh nhảy điệu không?”
Aleksey Goma không có đanh đá như Lôi Hồng Phi, cũng không có lạnh lùng như Lâm Tĩnh, Ôn Kỳ vừa đột nhiên xuất hiện tấn công, y bất ngờ không phòng bị, không kịp ngẫm nghĩ đã theo bản năng mà thể hiện phong độ ưu nhã, đứng dậy cúi người: “Vinh hạnh.”
Ôn Kỳ đặt ly rượu của mình lên quầy bar, kéo tay của Aleksey Goma hướng tới sàn nhảy. Lúc hai người cùng nhau chuyển người xoay vòng đầu tiên, thì cô lại đứng ngay trước mặt Lôi Hồng Phi, hơi nhếch khóe mi, khóe môi hiện ra nụ cười đầy ý tứ.
Lôi Hồng Phi rất cảm kích cô, cũng nhận phần nhân tình này của cô, càng không thể phụ hảo ý của cô được. Gì mà công tác, chức trách, chính nghĩa, chân lý, tạm thời đều bị quăng tới chín tầng mây, y lập tức ôm lấy vai Lâm Tĩnh, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ở đây ồn quá, chúng ta ra ngoài tản bộ đi.”
Lâm Tĩnh luôn luôn không thích xã giao, càng không thích cảnh tượng xa hoa truỵ lạc. Kỳ thực hắn đã từng khiêu vũ rồi, ở thời đại học có học qua, lúc yêu đương với Vu Phong cùng với sau khi kết hôn, hai người cũng đã từng tới K, quán bar, ca hát, khiêu vũ, từ sau nỗi đau mất người thân yêu, hắn không còn khiêu vũ nữa, ngoại trừ quốc ca, quân ca, đội ca ra, hắn càng không mở miệng hát bài nào khác. Hôm nay ngồi ở đây, là do yêu cầu công tác, thế nhưng nếu muốn hắn thoải mái mà vui đùa, hoan ca vui vẻ, hắn không thể làm được, lúc này cũng cảm thấy khó chịu. Đề nghị của Lôi Hồng Phi đúng lúc chen vào nỗi khó xử của hắn, hắn lập tức gật đầu: “Được, chúng ta đi.”
Hai người sợ làm người khác chú ý, liền phân tán ra, lần lượt chuồn ra khỏi phòng khiêu vũ, hội họp dưới sảnh lớn khách sạn, cùng nhau đi ra ngoài.
Bọn họ cũng không phải đang mặc âu phục chính quy, tham gia lễ hội không mất lễ, đi ra ngoài tản bộ dạo phố cũng không quá đặc biệt khác lạ, đối với chỗ mà Lôi Hồng Phi muốn đi, bộ đồ này càng thích hợp.
Hai người dọc theo hồ đi tới thành nội Lausanne. Bên cạnh sông có một con đường đi bộ khá lớn, đình viện mang phong cách cổ điển Âu Châu làm đẹp những bụi hoa, tia sáng nhu hòa, mang ra ý tứ hàm xúc an tĩnh. Ánh trăng sáng nhô cao, ánh trăng bao phủ hồ Geneva, gió mát nhẹ thổi qua, mặt nước gợn sóng, giống như tiên cảnh.
Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh sóng vai bước chậm, trong lòng bỗng nhiên cảm giác rất thỏa mãn. Y biết Lâm Tĩnh là một người mặt lạnh tâm cũng lãnh, thế nhưng với chính bản thân y lại tràn ngập dịu dàng, dù cho y làm gì, dù cho hắn không hiểu rõ, cũng sẽ không tức giận, sẽ luôn khoan dung mà tiếp thu, đây kỳ thực là một hiện tượng tốt, chỉ cần không có cái tên Aleksey Goma kia tự dưng nhảy ngang vào quấy rối, tự mình không nhận thức được, nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, sớm muộn cũng sẽ nước chảy đá mòn, nước chảy thành sông.
Suy nghĩ nửa ngày, trong lòng y yên ổn chút, lúc này mới nhìn ra ngọn đèn dầu thành thị xa xa, liền cao hứng mà nói: “Chúng ta đi tới thành nội xem thử đi, khó có được một tối rảnh như thế.”
“Được.” Lâm Tĩnh không có ý kiến.
Hai người đi hơn hai mươi phút, đi ra được khu thương nghiệp của Lausanne. Lâm Tĩnh đánh giá con đường cùng dòng người rộn ràng nhốn nháo, nói với Lôi Hồng Phi: “Phần lớn đều là du khách.”
“Đúng vậy, nơi này là thiên đường mua sắm, rất nhiều du khách đã chạy tới đây, nhất là người Trung Quốc.” Lôi Hồng Phi nhìn những khuôn mặt người đông phương, nghe tiếng tiếng Trung Quốc quen tai, cảm giác rất hài lòng. “Người Trung Quốc luôn luôn đi khắp nơi, mua rất thoải mái, nên đâu đâu cũng rất hoan nghênh du khách Trung Quốc quang lâm. Có một số quốc gia, chính phủ đối đầu với chúng ta, nhưng những ông chủ mở khách sạn thấy du khách Trung Quốc, cũng rất nhiệt tình, nói ra còn ái quốc yêu đảng hơn người Trung Quốc.”
Lâm Tĩnh bị y chọc cười ra tiếng: “Thật à? Có chuyện như thế?”
“Đương nhiên là thật.” Lôi Hồng Phi sinh động kể chuyện xưa như thật. “Có một lần tôi tới K quốc họp, cậu biết không, đó là một quốc gia có vài trận tranh chấp, thái độ với quốc gia của ta khá cường ngạnh, kiên quyết chống lại. Sau khi họp mặt, tôi cùng mấy thành viên trong đoàn đại biểu bên ta đi ra ngoài dạo phố, kết quả mấy ông chủ ở đó thấy bọn tôi lại rất nhiệt tình, vẫn biểu thị họ rất thích Trung Quốc, hơn nữa còn chấp nhận nhân dân tệ, nói xong mỗi người bọn tôi đều là long nhan đại duyệt, nên mua của ổng không ít đồ đó.”
Lâm Tĩnh ha ha cười nói: “Ông chủ này thật thông minh.”
“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi thấy hắn vui vẻ, chính mình cũng vui vẻ, đáng muốn tiếp tục kể chuyện cho hắn nghe, bỗng nhiên thấy có một tiệm đồng hồ nổi tiếng quốc tế gần đó, liền kéo Lâm Tĩnh đi vào.
Đây là tiệm nổi tiếng, bên trong có đồng hồ do đại sư thủ công chế tác, còn có đủ loại đồng hồ có tiếng, nhìn hàng trưng bày trước mặt, nhưng giá lại khá cao. Người đến tiệm này mua cũng không nhiều, nhân viên cửa hàng liền ân cần tiếp đãi, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh ăn mặc dù nhìn qua khiến người khác nghĩ hai người họ là cậu ấm có tiền, nên quản lý trong cửa tiệm lập tức đi tới. Tướng mạo của ông tất nhiên là người phương Tây, nhưng lại nói tiếng Trung lưu loát, “Hai vị tiên sinh, xin tới đây ngồi, chúng tôi có một bình trà Trung Quốc rất tốt.”
“Cám ơn.” Cùng Lâm Tĩnh đi tới khu mời khách ngồi xuống, Lôi Hồng Phi nói với quản lý, “Tôi muốn mua đồng hồ đeo tay, gia công bằng hợp kim, tạo hình thô khoách, hay nhất là có hình lang.”
Quản lý cười gật đầu: “Xin chờ …” Lập tức đứng dậy đi lấy đồ.
Lâm Tĩnh thắc mắc nhìn Lôi Hồng Phi: “Sao tự dưng anh lại muốn mua đồng hồ đeo tay? Chẳng phải anh có rồi sao?”
“Đã tới Thụy Sĩ sao lại không mua đồng hồ chứ?” Lôi Hồng Phi lẽ thẳng khí hùng. “Coi như vật kỷ niệm đi.”
Lâm Tĩnh có chút không cho là đúng, ở trong lòng nói thầm, “Còn nói chính mình không phải quần áo lụa là, tác phong này chẳng phải không đúng?”