Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Lăng Tử Hàn dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi. Điều đầu tiên chính là cậu liên lạc với cha mình, Lăng Nghị, sau đó dựa theo chỉ lệnh của cha mà chạy tới ủy ban.
Lăng Nghị triệu tập bộ quốc phòng, bộ mưu, bộ quốc an cùng bộ an toàn tin tức quốc gia, tập hợp các nhân viên liên quan tới họp, tiến hành phân tích các tình báo liên quan tới sự hy sinh của Ninh Giác Phi.
Lăng Tử Hàn đến phòng họp, trực tiếp đi tới trước mặt Lôi Hồng Phi, ôm chặt lấy y. Cậu không nói câu an ủi nào, nhưng Lôi Hồng Phi lị cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vệ Thiên Vũ cũng chạy tới. Là một tinh anh máy vi tính, anh được khá nhiều chuyên gia chuyên nghiệp trong nước kính ngưỡng. các chuyên gia an toàn tin tức thuộc các bộ môn khác cũng đều đứng lên bắt tay cùng anh, nhiệt tình nói: “Vệ cục trưởng, có anh ở đây, việc này rồi sẽ ổn thôi.”
Vệ Thiên Vũ khiêm tốn vài câu, sau đó bước tới nắm chặt tay Lôi Hồng Phi, trong mắt tràn đầy trầm thống: “Hồng Phi, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra bằng được hung thủ đã hại Giác Phi, dù là chủ mưu hay là đồng lõa, thì một người cũng không chạy thoát.”
Lôi Hồng Phi nghiêm túc gật đầu cái nhưng sắc mặt vẫn không được tốt. Y tin tưởng năng lực của Vệ Thiên Vũ, nhưng những người có nhiệm vụ truyền lệnh của Ninh Giác Phi từ tiền tuyến về đây thì lại cực kỳ bất mãn. Tin tức giả được tập hợp gửi tới đây liên tục trong ngày, nếu thật sự dùng tâm, thì sao lại chẳng thể phát hiện được gì? Rõ ràng chính là làm việc qua loa, cái dạng người mà làm tới đâu hay tới đó, không có lý tưởng, thì căn bản không đáng ngồi ở vị trí này.
Người đã đến đông đủ, vị tổ trưởng thượng tá thuộc bộ tình báo tổng tham kia vẫn đảm nhiệm báo cáo tình hình. Mọi người nhất trí tán thành ý kiến của ông, cho rằng nội gian chính là Miêu Đan, hơn nữa gã còn sống, đang lẫn trốn ra hải ngoại.
Lăng Tử Hàn nhìn chằm chằm ảnh chụp Miêu Đan trên màn hình, hờ hững nói: “Tìm gã là chuyện lớn, chúng ta ai cũng có trách nhiệm cả. Người này đã từng nhận được huấn luyện nghiêm khắc, nên tính cảnh giác khá cao, chúng ta không thể đả thảo kinh xà, không thể tách biệt từng bộ ra mà tìm được, như vậy quá mức hỗn loạn, rất có khả năng khiến cho đối phương phát hiện được, bỏ trốn mất dạng. Mạng tình báo toàn cầu của bên tôi thì tương đối thích hợp với dạng chuyện này hơn, cho nên tôi đề nghị, việc bắt Miêu Đan cứ giao cho bên Bộ Quốc An chúng tôi đảm trách. Nếu như cần bộ môn khác hỗ trợ, chúng tôi sẽ lập tức yêu cầu.”
Đối với kiến nghị của cậu, các lãnh đạo khác cũng không có dị nghị. Bọn họ trước đó đã nắm được tin, Lăng Tử Hàn sẽ thăng nhiệm phó bộ trưởng Bộ Quốc An, chủ quản cơ quan tình báo quốc tế, cơ quan tình báo tin tức, cơ quan tình báo hoạt động gián điệp, cục trinh sát hoạt động gián điệp, cơ quan tình báo đặc biệt, cục phân tích tình báo thống hợp, cục đốc tra, đây chính là chuyện thực. Cá nhân của cậu vốn dĩ có năng lực thật sự hay không thì không đề cập tới, nhưng dựa vào người cha tài năng cùng người thuộc hạ là Vệ Thiên Vũ, thì cậu nói cậu có thể bắt được Miêu Đan, sẽ không có ai hoài nghi.
Hai ngày sau, lệnh bổ nhiệm của Lăng Tử Hàn chính thức truyền xuống, Lôi Hồng Phi mang theo tổ điều tra lên máy bay, lao tới chiến khu. Trên bầu trời cao hàng ngàn mét, y nhận được tin, sau khi Lăng Tử Hàn nhậm chức, mệnh lệnh đầu tiên mà cậu truyền ra, chính là hạ lệnh truy bắt toàn cầu, bắt bằng được Miêu Đan.
Tuy rằng Lôi Hồng Phi cũng không hiểu rõ lắm về bộ môn tình báo, nhưng cũng biết những vụ án lớn trong mấy năm gần đây. Dù là những kẻ trộm trong quốc an sau khi bỏ trốn được bảo hộ nghiêm mật, hay là những tên giảo đồ hung hãn ẩn nấp nhiều năm, chỉ cần Bộ Quốc An tuyên bố lệnh truy bắt toàn cầu, những người đó hoặc bị ám sát, hoặc bị bắt sống, dù cho chạy trốn tới chân trời góc biển, trên trời dưới đất, cũng không thoát được thiên la địa võng này.
Đã từng có lúc, Lăng Tử Hàn chính là con dao sắt bén nhất trong tay cha cậu, chí cương tới duệ, Sở Hướng Vô Địch. Hôm nay, cậu trấn giữ ngay trung tâm, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, dần dần giống như cha cậu, tựa như ngọn núi cao ổn trọng, không thể nào phá vỡ được.
Thấy được một Lăng Tử Hàn như vậy, y rất vui mừng, trong lòng cũng tràn ngập tự tin, biết cậu nhất định sẽ bắt được Miêu Đan, báo thù cho Ninh Giác Phi.
Sau khi xuống máy bay, y chuyển sang phi cơ trực thăng quân dụng, đến ban chỉ huy mặt trận.
Trong mắt người khác, thân phận Lôi Hồng Phi càng hiển hách hơn cả Lâm Tĩnh, cũng có tầm quan trọng hơn, vì vậy tất cả mọi người đều khuyên y nên ở lại trong ban chỉ huy, còn để cho các thành viên khác trong tổ điều tra chạy tới hiện trường mà Ninh Giác Phi hy sinh, triển khai điều tra. Lần này đi cùng còn có chuyên gia pháp chứng, chuyên gia máy tính, chuyên gia vũ khí, chuyên gia tâm lý học phạm tội, v.vv….. chỉ cần có bọn họ, thì cũng đủ để điều tra tình hình hiện trường, báo lại toàn bộ các chi tiết liên quan.
Lôi Hồng Phi không có phụ lòng tốt của mọi người, chỉ ở lại trong ban chỉ huy. Kỳ thực, đảm nhiệm tổ trưởng tổ điều tra chỉ là cái cớ, y chính là muốn lao thẳng ra ra tiền tuyến tham gia chiến đấu, cha y cũng biết rõ phần tính tình này của y, cho nên mới dùng quyền mưu tư, cho y chức vụ này, để y có thể quang minh chính đại mà tới ban chỉ huy mặt trận, có thể phát tiết tức giận trong lòng một chút.
Mặc dù Lâm Tĩnh tức giận, nhưng không hề lỗ mãng, cũng không có khinh suất mà đưa đội xuất kích ra, luôn ở lại chỗ này đợi, căn cứ tình huống tiền tuyến mà tuyên bố mệnh lệnh, cho nên sở chỉ huy có bộ đội tham chiến bao vây tiễu trừ mục tiêu. Lôi Hồng Phi sau khi xuống phi cơ trực thăng, đi qua dãy cát vàng nóng bức, vào thẳng ban chỉ huy.
Đây là một căn phòng gỗ dã chiến được dựng lên, còn có thông gió hoàn thiện, hệ thống bảo an cùng làm lạnh, trong phòng và ngoài phòng là hai thế giới. Trong không khí mát mẻ, mấy tham mưu bận rộn công tác, Lâm Tĩnh đang nhìn trang web chính trước mắt, thỉnh thoảng đưa tay kiểm tra tình huống, hạ đạt mệnh lệnh. Lôi Hồng Phi tiến vào, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nét mặt nghiêm túc dần hiền hòa lại, lập tức tiếp tục vùi đầu công tác.
Tiền tuyến đánh khá kịch liệt, bộ đội đặc chủng các quốc gia đều dùng hết sức lực, hướng thẳng tới mục tiêu của mình.
Ninh Giác Phi hy sinh không chỉ là tổn thất lớn dành cho bên Trung Quốc, mà còn là vô cùng nhục nhã lớn cho toàn bộ bộ đội tham chiến trong trận này, bọn họ đều nghẹn cục tức đó, muốn đánh tan cái sự kiêu ngạo của bọn tổ chức khủng bố, san bằng doanh địa của chúng, tiêu diệt thành viên của chúng.
Hành động lần này thống nhất sử dụng tiếng Anh, trong phòng đầy rẫy các loại khẩu âm để hỏi, báo cáo, bầu không khí khá khẩn trương. Lôi Hồng Phi đi tới bên cạnh Lâm Tĩnh, cúi đầu nhìn trên trang web quân sự hiển thị đầy các tin tức, yên lặng phán đoán tình thế hiện tại.
Lâm Tĩnh đã đưa ra một địa đồ tam duy trong khu vực, đưa tay chỉ lên điểm, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi ở chỗ này đã chặn được một tín hiệu điện thoại di động, xác nhận chính là tên thủ lĩnh mới của ‘Lê minh chi tử’, Adam Mohammed Khan.”
Lôi Hồng Phi biết tên này, gã chính là con trai út của Mohammed Bughra, căn cứ tình báo biểu hiện, chuyện thu mua Miêu Đan gã cũng có tham dự, nói không chừng chính gã là chủ mưu, mà mục tiêu lúc trước cũng không nhất định là Ninh Giác Phi, chỉ sợ gã càng muốn giết Lâm Tĩnh hơn, chỉ là không cách nào thu mua được sĩ quan phụ tá của Lâm Tĩnh và mình, còn Miêu Đan lại không chịu nổi mê hoặc, bị bọn chúng kéo dìm xuống nước, mới dẫn đến sự hy sinh của Ninh Giác Phi.
Tư liệu kia thể hiện ra một cái thôn nhỏ, thôn dân chỉ có khoảng người, hiện này dường như đều là người không thể chiến đấu. Lôi Hồng Phi cẩn thận quan sát địa hình thôn làng đó cũng với cự ly của những bộ đội tham chiến ở nơi đó, thấp giọng nói: “Có đội ngũ đi tới đó à?”
“Có.” Lâm Tĩnh chỉ cho y hướng. “Tiểu đội của đội đột kích Thiểm Điện, tiểu đội và của đại đội Dã Lang đều đã dùng phi cơ trực thăng bay tới đó, đổ bộ cách đó khoảng km, sau đó nhanh chóng hành quân vây quanh làng. Hiện tại bọn họ đều thuận lợi đáp xuống rồi, không có kinh động kẻ địch. Ở đó địa hình phức tạp, bọn họ đại khái cần tiếng mới tới được địa điểm.”
Hiện tại đã hoàng hôn, ánh chiều tà mặt trời lặn chiếu xạ trên dãy núi phập phồng không có một ngọn cỏ, càng thêm sự hoang vắng. Lôi Hồng Phi mở hệ thống tác chiến từng binh sĩ để truyền hình ảnh không ngừng truyền tới, nhìn ba tiểu tổ bộ đội đặc chủng mặc quần áo tác chiến sa mạc trèo đèo lội suối, đi nhanh về phía trước, y trầm mặc không có hé răng.