Tuy rằng Tần Liễm thật sự rất đáng ghét, nhưng hắn không ở đông cung, mà mấy ngày nay bồ câu đưa thư cũng chưa hồi âm, ta lại cảm thấy cuộc sống thật sự không thú vị.
Mấy thứ cầm kỳ thi họa thơ ca trà rượu đều dùng để khoe khoang người ngoài, dùng để tiêu khiển thì sẽ rất nhàm chán. Mà đám nữ quan nội thị đông cung đều được Tần Liễm huấn luyện rất có nề nếp, dễ bảo im lặng nghe lời gấp trăm lần con chim Bát Ca, ngoại trừ sai bọn họ hầu hạ ra thì cũng không thể làm gì.
A Tịch cũng không phải một người bạn chơi được. A Tịch từ nhỏ đến lớn còn cứng nhắc hơn cả ta, mỗi ngày ngoại trừ tập võ học chữ ra thì chỉ ăn ngủ, nàng thậm chí ngay cả đập nước cũng không. Hơn nữa từ trước kia ở Tô quốc đến bây giờ ở Nam triều, chỉ cần ta hơi lộ ra một chút manh mối vượt qua khuôn phép, chỉ cần bị nàng phát hiện trước tiên, nàng nhất định sẽ cung kính lại lạnh lùng nói một câu: “Công chúa điện hạ, xin đừng như vậy.” Hoặc là một câu khác: “Công chúa điện hạ, người nên như vậy như vậy như vậy như vậy.” Tóm lại nếu nói chuyện với nàng thì nhất định phải chuẩn bị khóc không ra nước mắt.
Trước kia ở Tô quốc, ta không có nhàm chán như vậy. Bởi vì mỗi ngày đều có một cái mục tiêu “muốn trở thành công chúa đa tài đa nghệ” đặt trên đỉnh đầu, ngoại trừ thời gian uống thuốc nghỉ ngơi ra thì đều học tập. Nữ quan sẽ ôm một chồng sách liên quan tới cho ta, nội thị sẽ dẫn ta đi gặp thầy đồ. Mà mỗi khi thấy học quá khô khan, Tô Khải lúc nào cũng mang theo nụ cười “dương xuân bạch tuyết” () đúng lúc xuất hiện, rất bình tĩnh tách chòm râu lông mày dày của mấy ông già cổ hủ, sau đó dẫn ta đi chơi mấy tiết mục cây nhà lá vườn một chút.
() “dương xuân bạch tuyết”: ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc, dùng tiếng đàn miêu tả cảnh mùa xuân sang, tuyết đang tan ra.
Nhưng mà từ lúc đến Nam triều, nghĩ lại một chút, tuy rằng Tần Liễm thật sự nham hiểm giả dối, nhưng mấy ngày nay người ta có thể nói chuyện được hình như cũng chỉ có một mình hắn. Cho nên bây giờ Tần Liễm không ở đây, bản thân ta ở đông cung liền biến thành một chuyện rất thống khổ.
Ngày thứ tám Tần Liễm xuất chinh, Thánh thượng ở trên triều lệnh cho nội thị đọc tấu chương khoái mã của Tần Liễm tám trăm dặm đưa tới. Quốc vương Mục quốc vốn mưu toan lệnh cho một đội khinh kỵ binh đi đường nhỏ phóng hỏa thiêu hủy lương thảo đại quân Nam triều, kết quả ngược lại trúng mai phục, bị mật thám nằm vùng biết trước tình hình báo cho Tần Liễm mà tiêu diệt. Lập tức quốc vương Mục quốc trong lòng đại loạn, Tần Liễm thừa thắng xông lên, nay đã dẫn binh dồn tới thủ phủ Mục quốc.
Ta vẫn luôn cho rằng, người nào nếu như muốn sống sót thì đừng thử so tâm kế với Tần Liễm; mà nếu không thể không so, vậy đừng thử chiếm tiện nghi của Tần Liễm, có thể không chịu thiệt đã là kết quả cực không tệ. Trong mắt ta, vị quốc vương Mục quốc này đại khái là đầu óc sốt ruột đến mê muội. Đây vốn là một trận chiến dự định không tính quá hai mươi ngày, cho dù thật sự đốt sạch lương thảo Nam triều cũng sẽ không khiến cho Nam triều lui binh. Ngoại trừ làm cho tướng sĩ Nam triều đập nồi dìm thuyền tử chiến đến cùng ra, ngoài việc làm gia tăng tốc độ diệt vong quốc gia của mình ra thì một chút lợi ích cũng không có.
Bởi vậy có thể thấy được, quốc vương Mục quốc đại khái cũng là một người đọc sách học vẹt. Trong lịch sử mấy chiến dịch lấy ít thắng nhiều khiến người ta nói chuyện hăng say tuy không nhiều lắm, nhưng mà không phải là không có, nhưng hắn cố tình chọn một cái không thích hợp nhất làm mẫu, hơn nữa cái mẫu này vừa khéo trước kia còn bị Tần Liễm mô phỏng, hơn nữa còn từng đại thắng.
Đây giống như là chơi trốn tìm, lần đầu tiên lần thứ hai đều núp cùng một chỗ, lần thứ ba lại núp ở đó thì sẽ không còn hiệu nghiệm. Cho nên cái chuyện tập kích lương thảo này cũng có mức độ hữu hiệu. Lần đầu tiên đã ghi trong sách sử, lần thứ hai được Tần Liễm noi theo, vậy lần thứ ba nếu nó còn có thể thành công, đó mới là một chuyện kỳ lạ.
Tấu chương được đọc đến cuối, một câu kết thúc khiến hình tượng Tần Liễm trong lòng Thánh thượng và thần tử lại chói lọi thêm một tầng: bảy ngày sau sinh nhật Phụ hoàng, chúc Phụ hoàng phúc thọ an khang, nhi thần nhất định không hổ thẹn sứ mệnh, trước đó tất sẽ đoạt lấy toàn bộ lãnh thổ Mục quốc.
Giọng nói lanh lảnh của nội thị vừa dứt, một đám cựu thần tử cũng ào ào quỳ xuống bắt đầu theo Tần Liễm cùng nhau chúc mừng Nam triều thiên thu muôn đời, Thánh thượng phúc thọ an khang.
Hôm nay trên đại điện, thật là điện ngọc sum vầy.
Theo đạo lý mà nói, nếu Tần Liễm muốn đoạt được Mục quốc trong vòng bảy ngày không sơ hở gì, vậy nhiều ngày nay nhất định là phải bận rộn tới mức không rảnh rỗi. Nhưng mà buổi chiều hôm đó ta nhận được phong thư thứ hai đến từ Tần Liễm, vẫn cột vào mắt cá chân bồ câu đưa thư, vẫn là nét chữ sân vắng lững thững chỉ thấy thanh quý ưu nhã không thấy vội vàng nhốn nháo.
Vốn ta bởi hắn bận rộn như vậy mà còn bằng lòng bớt chút thì giờ nhớ mong đông cung mà cảm thấy vui mừng và phấn chấn, song khi ta mở giấy viết thư ra xem xong, những vui mừng và phấn chấn kia của ta nhất thời liền hóa thành khô vàng đầy đất theo gió mà biến mất.
Tần Liễm viết ở trong thư rằng: “Ta xuất chinh bảy ngày, người nào đó trong vòng một ngày đã cho cá vàng của Minh Châu Công chúa nuôi ăn chết hết năm con; xé hỏng mấy quyển sách bản viết tay đơn lẻ trên giá sách thư phòng; một mình xuất cung bốn lần, còn đi sòng bạc một lần; còn ôm một con mèo từ nơi khác đến nuôi ở đông cung. Việc này kính xin điện hạ nào đó hãy giải thích một chút?”
Ta: “…”
Sau khi xem xong, ta lập tức nổi giận. Dư quang khóe mắt liếc về con bồ câu đưa thư chân bước nhấc cao, khí thế hừng hực đứng trên cửa sổ vẻ mặt vô tội, rất có kích động chụp nó hôn mê làm bữa cơm tối cho mèo.
Hoá ra Tần Liễm dù cho xa ngoài ngàn dặm vẫn có thể điều khiển hết thảy bên này. Cái tên thám tử xen lẫn trong đông cung mật báo cho Tần Liễm nhất định không để cho ta biết là ai, bằng không ngay cả hắn ta cũng sẽ làm thịt chung với bồ câu mà ăn.
Cái tên thám tử này hiển nhiên không phải thám tử đạt tiêu chuẩn. Mật báo không phải viết thoại bản, toàn bộ ý tứ đều chân thật, mà thuyết minh thoả đáng. Mà hắn rõ ràng vừa không làm cho chân thật toàn bộ, cũng không có thuyết minh thoả đáng. Tuy ta đi sòng bạc, nhưng mà không có bài bạc; tuy ta cho cá vàng ăn, nhưng mà cá vàng là trong một đêm bị đông cứng chết, không liên quan gì tới ta; về phần ôm mèo và xé hỏng sách chuyện bé như hạt vừng vậy, còn phải báo cáo với người bận rộn như Tần Liễm sao?!
Nhưng mà hết lần này đến lần khác chính là bởi vì những việc nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục này, nếu ta thật sự đề bút giải thích từng chuyện lại có vẻ như ta quá so đo. Hơn nữa thứ Tần Liễm muốn nghe rõ ràng không phải giải thích của ta, hắn chính là muốn thái độ nhận sai của ta mà thôi.
Ta quyết định không hồi âm tỏ vẻ kháng nghị. Ta ném thư cho nữ quan bên cạnh, sờ sờ con mèo nhỏ “meo meo” mềm mại tên là Bạch Tuyết, gọi A Tịch tới ăn bữa tối.
Chỉ là xét thấy phong thư này của Tần Liễm, khiến kế hoạch tính toán ngày kế xuất cung lần nữa không thể không gặp trở ngại. Chẳng qua ta lại không cảm thấy quá nhàm chán, bởi vì Tam Hoàng tử điện hạ đột nhiên giá lâm đông cung, khiến ta phải lấy thoại bản nam truy nữ kinh điển ra quan sát một lần xem xét thực tế.
Hoa trước liễu rũ, gió nhẹ quất vào mặt, Tần Sở một thân hoa bào xanh nhạt, cầm chiết phiến đi vòng qua trước mặt A Tịch, mắt ngậm đưa tình giọng mang mùi hoa nói: “A Tịch cô nương, ăn cơm chưa?”
A Tịch lặng lẽ lui về phía sau một bước, sắc mặt lạnh như nước nói: “Bẩm Tam Hoàng tử điện hạ, Công chúa chưa dùng bữa, nô tì không có đạo lý dùng cơm trước.”
Đôi mắt hoa đào của Tần Sở sáng đến mức tựa như sóng biếc dưới hồ nước trong vắt, lại bước về trước một bước, nhẹ nhàng nói: “Vừa hay ta cũng chưa dùng bữa. Vậy ta dẫn nàng xuất cung đi ăn, nàng thấy được không?”
A Tịch lại lui về phía sau một bước, vẫn cung kính cúi đầu, giọng điệu lạnh đến mức có thể đông thành băng: “Cám ơn ý tốt của điện hạ. Cung có cung quy, nô tì không được Công chúa cho phép, không thể một mình xuất cung.”
“Công chúa nhà nàng tất nhiên sẽ không thể không cho phép nàng.” Tần Sở lắc lắc cây quạt, lại tiến thêm một bước, không hề chớp mắt dính lên trên người A Tịch, dịu dàng nói, “Đông cung nhiều quy củ, nàng và Công chúa nhà nàng ngàn dặm xa xôi tới Nam triều, hẳn có chỗ không thích ứng?”
A Tịch lui về sau một bước nữa: “Đa tạ điện hạ quan tâm. Nô tì không có chỗ nào không thích ứng.”
Nàng vừa nói xong, trước cảnh Tần Sở lại lần nữa khó kìm lòng mà đi theo sát phía trước, ta nhắm nghiền hai mắt, sau đó mặc niệm trong lòng một hai ba, quả nhiên chợt nghe thấy tiếng vật lớn “tùm tùm” rơi xuống nước không nhỏ.
A Tịch quá độc ác. Nàng cứ lặng lẽ dẫn Tần Sở đến bên hồ như vậy, trơ mắt biến hắn từ hồ ly lẳng lơ thành gà trống làm canh. Ngay cả ta cũng không dám đối với Tần Liễm như vậy.
Đầu Tần Sở không nhỏ, một đầu ghim vào như thế, phá huỷ hết mấy đoá hoa sen cao vút đang nở rộ trong hồ. Nam tử Nam triều cơ bản đều biết bơi, nhưng xét thấy Tần Sở không có phòng bị, cho nên lúc từ trong hồ đứng thẳng dậy, chiết phiến trong tay đã không còn, trên đầu còn đội nửa tán lá sen, vẫn có vài phần nhếch nhác.
A Tịch vẫn đứng bên hồ, mắt lạnh nhìn nhóm cung nữ nội thị như ong vỡ tổ ùa lên hỏi han ân cần, vẫn đứng thẳng hiên ngang, vẫn không nhúc nhích.
Ta không khỏi thở dài. Con trai theo đuổi con gái thì khó khăn như là trèo đèo vượt suối, lời này thật đúng là một chút cũng không sai. Chỉ tiếc ta không có phần may mắn này, còn chưa hưởng thụ quá trình được ái mộ thì đã gả cho Tần Liễm.
Tính tình Tần Sở thật sự rất tốt, tốt hơn Tần Liễm Tô Khải không biết gấp bao nhiêu lần. A Tịch làm đến mức này, hắn còn chưa thẹn quá hoá giận. Đầu tiên là chậm rãi ra khỏi hồ, lại chậm rãi tháo lá trên đầu xuống, sau đó chậm rãi nhấc vạt áo trước đã ướt đẫm lên, rồi tiếp đó chậm rãi vân vê đầu ngón tay mình, cuối cùng chậm rãi cất bước rời đi. Đi tới cửa còn không quên dừng bước lại, ngoái đầu nhìn cười với A Tịch đã đứng thành một pho tượng.
Ta suýt nữa đã bày tỏ sự ngưỡng mộ với hắn. Dưới tình cảnh này mà còn có thể tiêu sái như vậy, phong độ như vậy, thản nhiên như vậy, thật sự là xứng với danh hiệu quý công tử phong lưu.
Ta vốn cho rằng là ta xem nhẹ hắn, đến ngày kế mới phát hiện chỉ là hôm trước ta đánh giá cao hắn. Tần Sở Tần Sở, sớm Tần chiều Sở (). Ta vốn tưởng rằng cái tên này chính là tính cách của hắn, ngày kế mới phát hiện cái tên Tần Sở này cứ như nằm mộng sau nửa đêm, hẳn phải hiểu ngược lại.
() Sớm Tần chiều Sở: mượn chuyện hai nước Tần và Sở đánh nhau thời Chiến quốc, chỉ hay lật lọng
Sáng sớm ngày thứ hai Tần Sở lại không mời mà đến, vân vê chiết phiến mới tinh, chuôi quạt được chạm trổ tinh xảo, ngọc quan và phục sức cũng đổi càng thêm hoa lệ, một khắc bước vào cửa kia, khiến ta lập tức nghĩ đến dáng vẻ cái con khổng tước đực đang xòe đuôi múa tìm bạn đời.
Tần Sở lắc lắc cây quạt, khóe miệng nở nụ cười khách sáo nói: “Chào Thái tử phi điện hạ.”
Nói thật thì, ta thật không ngờ tự tin của hắn có thể nặng được như vậy nhanh như vậy tốt như vậy, trong gần một đêm có thể khôi phục lại đủ để thương tâm lần nữa. Ta đành phải khách sáo: “Chào Tam Hoàng tử điện hạ.”
Tần Sở nói: “A Tịch cô nương có đây không?”
Ta chỉ biết hắn sẽ hỏi cái này, vì thế nói láo thật lưu loát: “Nàng ấy không ở đây. Ta cho nàng xuất cung, đại khái ban đêm mới có thể trở về.”
Ta vốn tưởng rằng đã nói như vậy thì Tần Sở sẽ cáo từ rời đi, không ngờ sau đó hắn lại nói: “Như thế cũng tốt. Ta đang có chuyện về A Tịch cô nương muốn thỉnh giáo Thái tử phi điện hạ. Vốn lo lắng nàng ấy ở đây sẽ không tiện, như thế thật tốt.”
Ta: “…”
Tần Sở không hề quan tâm đến nội thương của ta, thản nhiên ngồi xuống, sau đó mặt đầy thành kính tò mò nói: “Xin hỏi Thái tử phi điện hạ, A Tịch cô nương thích hoa gì?”
Ta nói: “Vấn đề này huynh tự mình đi hỏi A Tịch còn tốt hơn hỏi ta thì phải?”
Tần Sở nói: “Không có cách, nàng ấy không chịu nói. Hôm qua ta đã hỏi nàng ấy, nàng ấy nói nàng ấy cho tới bây giờ đều không thích hoa. Con gái con đứa, làm sao có thể không thích hoa chứ? Nói dối, nói dối.”
Nhưng mà sự thật là, A Tịch trước nay không nói dối. Nàng nói không thích hoa, đó chính là thật sự không thích hoa. Một là nàng mẫn cảm với mùi hoa, ngửi nhiều sẽ đau đầu; hai là nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ phải có lòng trong sạch ít ham muốn, trong thói quen của nàng, cho tới nay đều không có thật thích, chỉ có không thích.
Ta nói hết những lời này cho Tần Sở nghe, Tần Sở “chà” một tiếng, nói: “Hoá ra là như thế này. Thảo nào ngày hôm qua A Tịch đối xử với ta như vậy, hoá ra là ta hỏi sai cách chọc nàng ấy tức giận.”
Ta chống má nhìn Tần Sở, trong lòng thật cảm khái rốt cuộc là loại giáo dục hoàng thất nào mới có thể vừa bồi dưỡng được dạng Thái tử Tần Liễm chuyên quyền độc đoán cơ trí bình tĩnh anh minh như vậy, lại có thể nuôi dưỡng được dạng đứa trẻ ngốc nghếch Tần Sở khoan dung đối xử với mọi người nghiêm khắc kiềm chế bản thân như thế. Rõ ràng A Tịch chính là người thuần túy ghét bỏ hắn, không có liên quan gì đến chuyện hắn làm.
Ta nói: “Tam Hoàng tử điện hạ, A Tịch là người thẳng thắn, không biết nói mấy lời xã giao, cũng không có bảy tám phần tâm tư đều hiểu được, nếu nàng thật sự gả vào Khang Vương phủ, nhất định không ứng phó cả nhà già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới nhiều như vậy được, đến lúc đó bản thân bị uất ức hay là để cho người khác chịu uất ức, gà bay chó sủa cái gì phỏng chừng cũng không thiếu được.”
Tần Sở hùng hồn nói: “Nếu A Tịch gả cho ta, tất nhiên sẽ không để cho nàng ấy bận tâm những chuyện phiền lòng kia. Khang Vương phủ đơn giản hơn đông cung, chắc chắn sẽ không để cho nàng ấy chịu uất ức. Chuyện này Thái tử phi điện hạ không cần lo lắng. Bây giờ chúng ta vẫn nên thảo luận một chút chuyện A Tịch ngày thường thích hay không thích đi.”
Lòng ta nói trước mắt hình như thứ A Tịch không thích nhất chính là ngươi. Nhưng lời này không thể nói rõ, đành phải cân nhắc câu chữ nói: “Tục ngữ nói hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, A Tịch bây giờ không nguyện ý, cho dù là ta cũng không tiện miễn cưỡng. Tam Hoàng tử điện hạ, huynh xem, có phải huynh cho nàng thời gian nửa năm một năm một mình được không, cho nàng suy nghĩ kỹ một chút?”
Tần Sở nghiêm nghị nói: “Như vậy sao được. Nam nữ ở chung giống như là con diều và sợi dây. Nếu ta buông dây ra, con diều kia không bay đi thì cũng là rơi trên mặt đất. Trời đất chứng giám tấm chân tình của ta dành cho A Tịch.”
Ta nhìn vẻ mặt của hắn, rõ ràng rất giống như đang oán hận và rít gào “Ta cảm động trời cảm động đất, rốt cuộc đến lúc nào mới có thể cảm động được nàng” trong im lặng. Ta lặng lẽ suy nghĩ, Tần Sở không hổ là cao thủ ngắt hoa đệ nhất Nam triều, may mà ta biết biểu cảm trên mặt hắn không thể nào là thật, nhưng nếu là người không biết tính cách xưa nay của hắn, phỏng chừng đều sẽ cảm thấy vị Tam Hoàng tử điện hạ này thật là si tâm trước không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy. A Tịch không chịu gả cho hắn thật sự là hồ đồ.
Lúc ta còn ở Tô quốc thì sau khi Tô Khải lại bỏ rơi một vị tiểu thư khuê các tên là Tú Tú, đối với hành vi tự hắn rút đao trảm tiêu sái chia tay nhanh gọn này, hắn biện hộ cho mình như sau: “Liên quan đến chuyện nam nữ, dây dưa chính là một thang độc dược mãn tính. Đau dài không bằng đau ngắn, ta đây cũng là muốn tốt cho Tú Tú.”
Ta nói: “Nói xằng hết bài này đến bài khác. Rõ ràng chỉ là bởi vì ca để mắt tới mục tiêu mới, còn nói giống như ca có nhiều nỗi niềm khó nói vậy.”
“Muội không thể oan uổng ta như vậy. Ta gần đây ngoại trừ nuôi một con chim hoàng anh ra thì con mắt nào của muội thấy ta lại nhìn trúng mục tiêu mới?”
Ta nghểnh cổ nói: “Ta làm sao biết rõ mấy chuyện lung tung của ca, dù sao ca vẫn nói xằng hết bài này đến bài khác.”
Sau đó Tô Khải bị ta quấy rầy vô cùng, dứt khoát thu chiết phiến lại, ôm lấy hai tay, nheo đôi mắt phượng hẹp dài lại lười biếng liếc nhìn ta, lười biếng vô lại nói: “Được rồi, ta chính là nói xằng hết bài này đến bài khác. Dù sao ta vẫn chia tay, muội có thể làm được gì?”
“…”
Nhưng Tô Khải nói xằng hết bài này đến bài khác thế nào, câu “đau dài không bằng đau ngắn” kia của hắn ta cảm thấy vẫn là đúng. Xét thấy tương lai Tần Sở và A Tịch không khả quan, cùng với thái độ trước mắt của A Tịch, ta hít sâu một hơi, quyết định ăn ngay nói thật.
“Tam Hoàng tử điện hạ,” ta nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận nói, “A Tịch cũng không có hứng thú gì với huynh, nàng bây giờ không thích bất kỳ ai, cho nên tất nhiên… cũng bao gồm huynh. Huynh xem, nếu nàng đã không muốn, vậy không cần miễn cưỡng chứ?”
Tần Sở bỏ chén trà xuống, sắc mặt không mảy may thay đổi, chỉ nói: “Vậy Thái tử phi điện hạ có thích ta hay không?”
Ta trợn to mắt: “Hả?”
Tần Sở trước mắt thản nhiên lặp lại vấn đề một lần, ta bấm bấm lòng bàn tay mình, xác nhận không có nghe lầm, cẩn thận nói: “Ta không thích huynh, nhưng lại không phải không thích huynh, đương nhiên cũng không phải thích huynh, nhưng mà không phải thích huynh trên phương diện kia…”
Tần Sở thản nhiên cười một tiếng, ngắt lời ta: “Ta hiểu rồi. Nếu Công chúa điện hạ không ghét ta, vậy thì đại diện cho A Tịch cũng không ghét ta. Chỉ cần nàng ấy không ghét ta, ta liền có tự tin làm cho nàng ấy thích ta. Ta tin là qua thời gian, A Tịch nhất định sẽ hiểu ta.”
“Ta và A Tịch có quan hệ gì…”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Tần Sở không đợi ta nói xong liền đứng dậy, cầm chiết phiến trong lòng bàn tay gõ gõ, cười đến mặt đầy ngọt ngào: “Hôm khác ta lại đến làm phiền.”
“…”