Hôm nay Tần Liễm rất nhàn nhã, sau khi cởi triều phục xong thì qua Vĩnh An Điện chợp mắt. Hắn ngủ giấc ngủ của hắn, ta xem sách của ta, trong Vĩnh An Điện im ắng một mảnh. Loại im ắng này mãi cho đến gần bữa trưa mới bị phá vỡ, một tên thị quan sau ót đầy mồ hôi lạnh nơm nớp lo sợ tấu Triệu Hữu Thần Triệu đại nhân đến giờ còn quỳ trong Tây Hoa Uyển chưa đứng dậy, tuyết xung quanh cũng tan rồi.
Tần Liễm “ồ” một tiếng, không lạnh không nóng nói: “Trước kia cũng không tự giác như vậy.” Rồi hắn lại liếc ta một cái: “Hi nhi thấy thế nào?”
Ta bị kiểu xưng hô này của hắn làm cho khó chịu, đành học theo hắn giả vờ lấy giọng: “Nếu Thánh thượng thương cảm thần tử, vậy thì cho hắn trở về đi.”
Hắn xoa mũi: “Đừng nói ta, nếu là ý của nàng thì thế nào?”
“Nếu là theo ý của ta, nếu hiếm khi hắn thích thế, vậy thì cho hắn tiếp tục quỳ đi.”
Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, đôi mắt ngọc màu đen như không hề bận tâm. Ta lại cúi đầu đọc sách, chậm rãi nói: “Triệu Hữu Thần không phải vẫn thích ngáng chân ta làm thú vui sao. Dù sao bây giờ ta nói tốt cho hắn thì hắn cũng không nhớ rõ, vậy thì đơn giản cho hắn càng hận ta thêm một chút là được.”
Tần Liễm cười một tiếng, quay đầu nói với thị quan: “Vậy thì theo ý Hoàng hậu, tiếp tục quỳ đi.”
Triệu Hữu Thần là đại thần đương kim Thánh thượng tin tưởng nhất, chuyện hắn quỳ giữa trời rét như cắt suốt một ngày hôm đó bị thêm mắm thêm muối truyền ra. Ngày thứ hai Triệu Hữu Thần đương nhiên nhiễm phong hàn, hơn nữa lại liên tục bảy ngày bệnh thương hàn chưa lành. Đợi đến ngày thứ tám rốt cuộc hắn cũng lâm triều được, đối với vấn đề lập hậu thì cả người liền biến thành chày cán bột không nói năng gì cả. Mà đám cựu thần trước kia hay ồn ào theo cũng từ se sẻ mùa hè biến thành ếch mùa đông, vì thế cuối cùng tạm thời yên tĩnh.
Bọn họ vừa ngừng thì Tần Liễm bắt đầu dứt khoát hẳn hoi. Lúc này quyết định ngày tổ chức điển lễ lập hậu, sau đó lại nhanh chóng sai mấy đại thần trước đó ầm ĩ nhiều nhất đi mấy vùng xa xôi thăm hỏi quan binh thị sát dân tình.
Ta đoán chừng Tần Liễm mà làm như vậy thì ngàn lời vạn chữ tích tụ trong lòng chúng thần tử toàn bộ đều hóa thành ba chữ, hôn quân đó.
Chúng thần tử giận mà không dám nói gì, người duy nhất hăng hái chỉ có một mình Tần Liễm. Ngày thứ sáu khi mà hắn đã liên tục năm ngày đúng giờ bước vào Vĩnh An Điện thì ta đứng cách ánh nến, vừa mài mực cho hắn vừa nhìn gương mặt thờ ơ lại hiếm khi yên tĩnh của hắn, thở dài trong lòng.
Ta kỳ kèo một bước ba dịch quẹt qua, cẩn thận phủ ngón tay lên cổ tay trái của hắn, kết quả cả buổi trời đều không thấy hắn có phản ứng gì, vì thế lại cẩn thận mà nắm ngón tay thật chặt, rốt cuộc cũng khiến cho người nào đó cứ luôn vùi đầu trong sách quay mặt lại.
Hắn im lặng nhìn ta, ta thật thành khẩn nhìn hắn: “Bệ hạ, ngài đã làm được giấc mộng trở thành Hoàng hậu mà thần thiếp vẫn không dám tưởng tượng, thật là làm cho thần thiếp được sủng mà lo cảm động đến rơi nước mắt, thần thiếp nên báo đáp cho bệ hạ thế nào nhỉ?”
Tần Liễm vén ống tay áo mình nhìn một chút, nói: “Nổi hết cả da gà.”
“Chỉ có điều…” Trong chớp mắt, bộ dáng im lặng kia của hắn bỗng nhiên tất cả đều không thấy nữa, lộ ra vẻ như cười như không, ngón tay từ cằm ta một đường đi xuống, đi ngang qua một điểm cao nhất trước người ta, sau đó bóp chặt eo ta, khóe mắt lộ ra vẻ phong tình chỉ mấy kẻ quần là áo lụa mới có, giọng điệu dịu dàng như có thể dỗ người ta đi vào giấc ngủ, “Nếu Hi nhi thật muốn cảm tạ ta, không bằng đêm nay liền…”
Ta cố gắng trốn tránh nhưng không thoát ra được, cười gượng mấy tiếng: “Như vậy bệ hạ cũng quá mệt…”
“Cho nên đêm nay mới chịu tận lực bồi thường sao?” Tần Liễm lợi dụng ưu thế thân hình đặt ta ở cạnh mép bàn. Ta né tránh hơi thở của hắn mà lui về phía sau, còn chưa kịp sờ tới mấy món nghiên mực đã bị cầm hai tay trước. Tần Liễm đưa một bàn tay chống lên bàn, ta đạp bên dưới hắn một cước, hắn cúi đầu nhìn, ngẩng đầu lên nói, “Lộn xộn nữa thì bắt đầu ở đây.”
“…”
Ta lập tức bất động. Sau đó ta thấy hắn hài lòng cười cười, tay xuyên qua nách ta, nâng cả người ta lên như vớt mì, còn nhân tiện rút cây trâm trên tóc ta ra, nhất thời tóc như thác nước trút xuống đầy y phục.
Tần Liễm nhìn ta, lại mỉm cười: “Đệ nhất mỹ nữ Tô quốc à. Ta cưới được nàng, có tính là một loại may mắn hay không?”
Trong mắt người bên ngoài Vĩnh An Điện, biểu hiện của bệ hạ Nam triều mấy ngày nay khó mà so sánh với hình tượng vị Thái tử tài đức vẹn toàn trước đó. Một tháng sau điển lễ tế bái Hoàng hậu hoàn tất, lời đồn nổi lên bốn phía. Theo A Tịch thuật lại, trong dân gian Nam triều, hình tượng hồ ly tinh của ta càng khắc sâu lòng người. Xưa có Trụ Vương Ðát Kỷ, U Vương Bao Tự, nay có Tần Liễm Tô Hi. Ngay cả cái tên Tô Hi này cũng giành được ý trời, gieo vần đến độ phù hợp với tên hai vị phi tần họa thủy nổi tiếng thời xưa. ()
() Đát Kỷ đọc là “dájǐ”, Bao Tự đọc là “bāosì”, Tô Hi đọc là “sūxī”, nhưng âm “sì” trong “Bao Tự” đọc hơi khác một chút
Nghe nói cái vị gọi là Tô Hi đệ nhất mỹ nhân Tô quốc kia, không biết tung ra thủ đoạn mị hoặc gì mà khiến bệ hạ hơn ba mươi ngày qua vào triều đều không tập trung, hạ triều cũng không tập trung, mà trong một ngày có hơn phân nửa thời gian đều ở tại Vĩnh An Điện; mà vị tân Hoàng hậu Nam triều này chỉ là thuận miệng nói câu nhớ nhà sốt ruột, muốn ăn đặc sản quả hồng sơn tra của Tô quốc, bệ hạ Nam triều liền đặc biệt sai người ra roi thúc ngựa tám trăm dặm khẩn cấp mua trở về từ lãnh thổ Tô quốc; không chỉ như thế, bệ hạ Nam triều còn hạ lệnh tân trang Vĩnh An Điện, mức độ xa hoa tột đỉnh mà quốc vương Nam triều kỳ vọng trước đó theo không kịp, trong bao nhiêu kiến nghị trình lên, chỉ một mình dạ minh châu đã xài hết gần một phần mười quốc khố.
Mà hình tượng Tần Liễm đắp nặn trước kia quá đồ sộ quá chói lọi, nay xem như mọi hành động của hắn đều bị người ta nắm cổ tay, nhân dân cũng tin chắc hắn chỉ là nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc.
Vẫn là câu nói kia, nếu nhân vật chính những lời đồn này không phải là ta và Tần Liễm, chỉ nhìn từ lời đồn dân gian, ta cũng thật sự suýt cảm thấy Hoàng hậu nên bị chém ngàn nhát đao. Nhưng bây giờ đương sự là bản thân ta, ta trơ mắt nhìn tin vịt nổi lên, ngoại trừ nói dung mạo của ta thành nghiêng nước nghiêng thành đệ nhất thiên hạ tương đối khiến ta vui mừng ra thì không còn lại bất kỳ lời hay nào, loại tâm tình này, ngũ vị phức tạp.
Ta lệch qua đầu giường, nhìn chằm chằm Tần Liễm tự tay đưa sơn tra đến gần bên miệng ta, lại hơi giương mắt nhìn hắn một chút, cuối cùng cũng cắn một cái.
Trong điện yên tĩnh, chỉ có mùi hương đốt nhan nhản, rèm cửa sổ ngày đông lung lay sinh động dưới ánh mặt trời. Ta nhìn Tần Liễm bỏ sơn tra xuống, lấy khăn lụa chậm rãi chà lau ngón tay, nhíu mày điềm đạm, khóe môi cong lên.
Ta bất thình lình mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng: “Bệ hạ, ta kể cho chàng nghe câu chuyện lưu truyền trong dân gian Tô quốc có được hay không?”
“Ta lại nhớ rõ Nam triều có tập tục,” hắn không nhận lời ta nói, suy nghĩ một chút rồi nói, “Con gái đã kết hôn nếu thêu một cái túi uyên ương cho trượng phu thì đôi vợ chồng này chẳng những cả đời này mà đời đời kiếp kiếp đều có thể bên nhau.”
Ta hơi mở to mắt: “Còn có cái này sao?”
Hắn cười cười, cầm năm ngón tay ta: “Cho nên, Hi nhi, cái túi uyên ương hai ngày trước thêu xong sao không đưa cho ta?”
Ta lập tức đáp lại: “Cái túi kia không phải thêu cho chàng. Là của ta.”
“Thật không?” Sắc mặt hắn bình tĩnh, nhướng mày, “Không phải nàng nói có chuyện kể cho ta nghe sao, tại sao không nói?”
“…” Ta phẫn nộ lên án, “Rõ ràng là chàng cương quyết muốn nói sang chuyện khác, bây giờ ta không muốn nói. Ngủ ngủ.”
“Vậy ta kể nàng nghe một chuyện.” Tần Liễm vẫn cứ kéo chăn trên đầu ta xuống, cũng mặc kệ người khác rốt cuộc có muốn nghe hay không, chỉ một mình thong thả nói, “Có một con yêu quái nhìn trúng một cô công chúa, thi triển phép thuật bắt nàng vào trong sơn động. Yêu quái dùng mọi cách lấy lòng Công chúa, nhưng Công chúa vẫn liều chết không theo, tìm cái chết. Yêu quái vừa khổ não vừa thương tâm, lại không cam lòng đưa nàng trở về, có một hôm hắn vì muốn Công chúa cười mà nói cho nàng biết chuỗi hạt bảy viên trâu châu trên cổ mình đeo kỳ thật là một vòng cổ phép thuật, cầm viên thứ nhất nói muốn yêu quái biến thành cái gì thì chỉ cần yêu quái đồng ý là yêu quái sẽ biến thành cái đó. Yêu quái nói rất chân thành, Công chúa nghe xong thì có chút tò mò, liền nắm hạt trân châu kia nói con chuột, yêu quái không muốn biến thành con chuột, nhưng vì nụ cười của mỹ nhân mà vẫn vui vẻ thay đổi.”
Ta từ từ nhắm hai mắt, lỗ tai đang nghiêm túc nghe: “Sau đó Công chúa quả nhiên cười một tí. Yêu quái rất hào hứng, lại không nén nổi nụ cười xinh đẹp và mấy câu hỏi dịu dàng của Công chúa mà nói hết công hiệu mấy viên trân châu còn lại cho nàng biết. Viên thứ hai là phép thuật nổi gió, viên thứ ba là phép thuật ẩn thân, mãi cho đến viên thứ bảy, chỉ cần cầm nó nói một tiếng biến, yêu quái kia sẽ dừng lại ngay lúc đó, không thay đổi trở về được nữa.”
Ta đang nghe rất thích thú, không ngờ rằng phần sau còn chưa có xong. Đợi đã lâu mà không có tiếng nói, ta nhịn không được mà quay đầu nhìn hắn, vừa lúc thấy hắn tươi cười: “Muốn biết kết cục sau đó không?”
“…”
“Vậy nàng phải đáp ứng cô () một chuyện.” Hắn chậm rãi từ trên cổ ta lấy ra một cái khuyên tai ngọc bích trong suốt, “Thứ này, nàng vĩnh viễn không được tháo nó xuống. Nàng ở đâu, nó phải ở đó.”
() cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
“…”
“Vậy cô xem như nàng đồng ý.” Tần Liễm một lần nữa nhét khuyên tai ngọc kia trở về, nói tiếp, “Công chúa kia không phải người ngu. Suy nghĩ một chút, nàng ta cười với yêu quái, yêu quái bị nụ cười sáng chói kia làm cho hoa mắt, nghe thấy Công chúa cầm viên trân châu thứ nhất của hắn nói tiếng con chuột, hắn không chút nghĩ ngợi liền đáp một tiếng, sau đó tất nhiên là biến thành con chuột. Công chúa lại đuổi theo hắn trước khi hắn nắm được viên trân châu thứ bảy, nói tiếng biến, yêu quái liền vĩnh viễn thành một con chuột.”
Tần Liễm thấy ta nghe không chớp mắt thì mỉm cười, nói tiếp: “Sau đó Công chúa ném con chuột vào trong lồng sắt, dưới lồng sắt có một đống củi lửa, yêu quái cứ như vậy bị thiêu cháy.”
Tần Liễm nhìn ta, ta nhìn hắn. Sau một lúc lâu, hắn sờ sờ tóc ta, mở miệng: “Ngủ đi.”
Hắn xuống giường tắt nến, trong bóng đêm ta trừng lớn mắt nhìn bóng dáng của hắn càng ngày càng gần, kèm theo tiếng chăn sột soạt, suy nghĩ có lẽ nên nói cái gì đó. Không ngờ tay Tần Liễm còn nhanh hơn suy nghĩ của ta, che lên mắt ta, sau đó hắn nhẹ nhàng cúi xuống lướt một cái, một tay còn lại kéo ta vào trong lòng hắn, giọng nói mang theo ý cười: “Vẫn là ngủ đi.”
Biểu hiện Tần Liễm mấy ngày nay không thể dùng lẽ thường để hình dung, đối với ta mỗi một câu đều tương đương vâng lời răm rắp một cách kỳ dị quán triệt đến cùng. Xem ra chủ ý hắn quyết định là muốn đắp nặn một hình tượng bị dục vọng làm cho mất khôn, ta ghé vào trên bàn câu được câu không trêu đùa con mèo Tiểu Bạch, không tập trung nghe A Tịch bẩm báo: “Thánh thượng hạ lệnh toàn Tô quốc vì Thái tử điện hạ mà tuyển chọn Thái tử phi thích hợp, hôm kia đã có kết quả.”
“Ồ.”
“Thái tử phi được chọn là con gái của phiên vương Tống Cửu Thiều, tên là Tống Tú Tuyền. Tài mạo song toàn, trí tuệ biết đạo lý, Thánh thượng và Thái tử điện hạ đều tương đối hài lòng.”
“Ồ.”
“Điển lễ đại hôn của Thái tử điện hạ định vào ngày hai mươi sáu tháng này.”
“Ồ.”
A Tịch tiếp tục rầu rĩ: “Hoàng hậu nương nương.”
“Ta đang nghe ta đang nghe. Ngươi đừng gọi bốn chữ này, quá dọa người.” Ta ngẩng đầu nhìn nàng, “Cái gì gọi là tương đối hài lòng, là tình thế cấp bách thôi. Đất phong của Tống Vương là mảnh đất lớn nhất trong toàn bộ phiên trấn của Tô quốc, cái quan hệ thông gia này, chẳng có cái gì là tài mạo song toàn hài lòng hay không. Cho dù Tống Tú Tuyền còng lưng tứ chi không đầy đủ cộng thêm mặt rỗ thì ca ca cũng không thể không cưới nàng ta.”
Ánh mắt A Tịch bị che khuất, khóe miệng nhạt nhẽo lên tiếng: “Công chúa thông minh trong trăm có một, thuộc hạ bội phục.”
Ta nổi da gà run rẩy, khoát tay: “Ngươi kiểm kê một chút, đem đống vải còn chưa dùng qua đây, cả mấy cây trâm cài tóc không có ký hiệu hoàng thất nữa, chia đều cho bọn thị nữ vẫn hầu hạ rất tốt từ khi ta đến Nam triều.”
“Công chúa đây là muốn…”
Ta vươn một đầu ngón tay về phía nàng: “Một tháng, nhiều nhất là một tháng, ta và ngươi sẽ không còn ở đây nữa.”
Con ngươi A Tịch giật giật, nàng tiếp tục nói như là chuyện không liên quan đến mình: “Bất kể ở đâu, nô tì đều thề sống chết bảo vệ Công chúa bình an.”
Ta một lần nữa nằm bò lên trên bàn, trừng mắt nhìn đôi mắt mèo của Tiểu Bạch còn sáng hơn cả hạt trân châu trong suốt, suy nghĩ một chút lại nói: “A Tịch, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, còn lớn hơn ta bốn tuổi, đến bây giờ còn chưa lấy chồng nhỉ?”
“Nô tì lấy Công chúa là nhà. Công chúa ở đâu, nô tì ở đấy.”
“Nhưng nếu ngươi thật sự bơ vơ sống quãng đời còn lại, cả đời ta sẽ cảm thấy áy náy.” Ta quay đầu, rất nghiêm túc thành khẩn nhìn nàng, “Ta để ngươi gả cho Tần Sở có được hay không? Hắn thích ngươi, ngươi cũng thích hắn. Chỉ là nếu làm thiếp thì quá ủy khuất ngươi, ừm, Khang Vương phi kia, chính thất… Để ta nghĩ biện pháp…”
A Tịch thấp giọng nói: “Nô tì không thích Khang Vương điện hạ.”
Ta bấm vòng ngọc trên cổ tay, chậm rãi nói: “Vậy ngươi lấy tính mạng của ta ra thề, ngươi thật sự không thích Khang Vương tí nào. Nếu nói dối thì ta lập tức chết ngay.”
Thân mình A Tịch run rẩy, trề miệng không nói.
Ta học bộ dáng mẫu hậu vỗ vỗ mu bàn tay A Tịch, cười tủm tỉm: “Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
A Tịch ngẩng đầu nhìn ta, mi tâm nhíu lại, vẻ mặt như có ý không thể gật bừa: “Công chúa…”
“Nghe nói Tần Liễm bây giờ không phải rất sủng ái ta sao, sao ta không thừa dịp lúc này lợi dụng một chút, làm sao để có thể xứng đáng với bão tố phải bị về sau.”
Buổi tối, Tần Liễm quả nhiên đúng giờ giá lâm Vĩnh An Điện. Thời gian Triệu Hữu Nghi gả vào đây chỉ còn lại nửa tháng, trong cung lại không hề có nửa phần ăn mừng. Ta cũng không thấy Tần Liễm để bụng chuyện này.
Sau bữa tối, ta cố ý nhắc tới việc này trước mặt Tần Liễm, không ngờ hắn ngay cả lông mày cũng nhăn lại, cầm chén trà trắng trợn nói sang chuyện khác: “Vĩnh An Điện mấy ngày sau sẽ bắt đầu sửa chữa lại, nàng và A Tịch chuyển đi Nhu Phúc Điện ở mấy ngày trước vậy.”
Ta xẹp miệng trừng hắn.
“Nàng không thích Nhu Phúc Điện?” Tần Liễm nở nụ cười, “Vậy Trường Tín Điện thế nào?”
Ta nhìn hắn cúi đầu uống một ngụm trà, hít vào một hơi: “Bệ hạ, sắp xếp một ngày lành gả A Tịch cho Khang Vương điện hạ nhé?”
Động tác Tần Liễm cầm nắp trà dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn ta, con ngươi đen sâu thẳm, không hề bận tâm: “Nàng chịu sao?”
“Ta không nỡ. Cho nên A Tịch gả qua nhất định không thể chịu ủy khuất. Cho nên…” Ta lần nữa hít sâu một hơi, từ từ nhắm hai mắt nói: “Để A Tịch làm chính thất có được hay không?”
Thật lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại. Ta nửa mở một con mắt, Tần Liễm đang một tay chống má cười như có như không nhìn ta: “Hi nhi, đây là muốn khiến cô phế Khang Vương phi hiện tại? Nhưng Khang Vương phi là gả qua theo ý chỉ Tiên hoàng, muốn phế sợ là không dễ dàng.”
Ta ôm lấy một cánh tay của hắn, thấy hắn không kháng cự thì càng ôm chặt lấy, nâng mặt lên, nét mặt tương đối thành khẩn: “Có thể làm được chuyện này, người làm được trong thiên hạ cũng chỉ có bệ hạ.”
Tần Liễm cười cười: “Hi nhi hãy nói lý do có thể thuyết phục được cô.”
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta chăm sóc A Tịch từ nhỏ đến lớn, đức hạnh và dung mạo của nàng đều đủ để phế Khang Vương phi hiện tại kia đi.”
Tần Liễm không động đậy: “Lời này nói ngược rồi. Nàng là do A Tịch chăm sóc từ nhỏ đến lớn mới đúng.”
Ta lần nữa xẹp miệng. Hắn vươn tay kéo kéo gương mặt ta, cười nói: “Sẽ cho nàng cơ hội thứ hai.”
“Nghe đồn Khang Vương phi có tiếng ghen tị, vợ chồng Khang Vương ở chung không hòa thuận. Mà Khang Vương và A Tịch lại vốn có tình cảm với nhau, Khang Vương phi gả cho Khang Vương, khổ cả ba người. Hôn nhân như vậy, không cần cũng được, đúng hay không?”
Tần Liễm vẫn thản nhiên mỉm cười, vừa không tỏ thái độ cũng không nói gì.
Ta phẫn nộ đứng dậy: “Rốt cuộc bệ hạ muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng thỉnh cầu này của thần thiếp?”
“Còn có một cơ hội cuối cùng.” Tần Liễm rất bình tĩnh túm ta trở về ghế dựa, “Nàng suy nghĩ thật kỹ, nghĩ ra cái gì thích hợp thì hãy nói với cô.”
“Nhưng ta chỉ còn lại nguyện vọng cuối cùng này thôi.” Ta nhìn hắn đầy trông chờ, “Quân tâm khó dò, thần thiếp há có thể đoán bừa. Nếu thần thiếp không tìm được lý do để bệ hạ tín nhiệm, nguyện vọng cuối cùng cả đời này của thần thiếp không thể thực hiện. Nếu không thể thực hiện, cả đời này của thần thiếp có chết cũng còn tiếc nuối.”
Tần Liễm nheo mắt lại, đôi mắt đen láy nhìn ta, như là có thể nhìn thấy suy nghĩ của ta. Sau một lúc lâu, hắn đặt chén trà lên trên bàn, thản nhiên nói: “Ta đáp ứng nàng là được.”