Lần thứ hai ta vốn muốn đưa Tần Liễm vào một cái hố sâu ba thước, khiến cho Thái tử uy nghiêm như hắn mất hết mặt mũi, nhưng không ngờ rằng Tần Liễm chẳng những nham hiểm mà phản ứng còn rất nhanh, trước khi ngã xuống còn không quên cầm lấy cánh tay ta, cùng kéo ta vào trong bẫy.
Rồi tiếp đó hắn liền giả bộ ôm ta trong hố hô lớn “Người đâu”, hơn nữa sau khi hai chúng ta trở lại mặt đất hắn còn nghiêm trang lấy ta làm lá chắn, nói là bởi vì ta nhất thời vô ý lọt hố, trước khi ngã xuống theo phản xạ bắt được góc áo của hắn, vì thế cũng kéo hắn vào trong hố.
Lúc hắn giải thích với Phụ hoàng, đầu của ta bị đè chặt trước ngực hắn, ta tức giận đến mức cả người phát run, tay của hắn còn không ngừng vỗ nhẹ sau lưng ta, vì thế trong mắt người khác, xem ra phỏng chừng chính là bộ dáng thật sự bị kinh hãi, khiến ta thật không thể không cắn răng nuốt vào.
Ta chỉ có thể âm thầm căm hận trong lòng, thật muốn đập cái đầu quỷ của hắn.
Những chuyện tương tự nhiều lần lặp lại, rốt cuộc khiến Phụ hoàng nghe thấy lời đồn. Phụ hoàng đặc biệt bảo ta đến giáo huấn, tức giận ta lại chứng nào tật nấy: “Con đùa giỡn như con thiêu thân vậy có ích lợi gì? Hai tháng sau không phải là con sẽ được gả cho nó sao?”
Ta còn chưa kịp đáp lời thì thấy Tần Liễm cầm cán quạt từ ngoài điện khoan thai đi tới, cười vô cùng nhẹ, nói cũng vô cùng nhẹ: “Công chúa đang tuổi ngọc (), hồn nhiên chân chất, vốn nên như thế, không sao cả.”
() tuổi ngọc: nguyên văn là “bích ngọc niên hoa” – tuổi
Lúc ấy ta bị mấy lời không đầu không đuôi này của hắn nịnh nọt đến mức muốn đục tường.
Cho nên, tóm lại vẫn là câu nói kia, Tần Liễm thật sự là quá đáng ghét.
Nhưng mà sau đại hôn, ta mới phát hiện, dùng hai từ đáng ghét để hình dung ấn tượng của ta với Tần Liễm coi như quá nhẹ.
Lúc vừa vào Nam triều, ta chợt nghe thấy mấy lời đồn trên phố Tần Liễm có bao nhiêu anh tuấn phóng khoáng, bao nhiêu cách bày mưu nghĩ kế, bao nhiêu lỗi lạc phong lưu, mà trong những từ này, ta nghe thấy nhiều nhất lại là bốn chữ lỗi lạc phong lưu.
Chỉ có điều đối với suy nghĩ này, A Tịch lại nói: “Công chúa, vì sao nô tì không nghe thấy mấy lời đồn điện hạ lỗi lạc phong lưu trên phố nhiều nhỉ? Ngược lại là khen điện hạ phong thần tuấn tú chín chắn cơ trí hình như nhiều hơn một chút.”
Ta nói: “Đó là bởi vì những gì ngươi nghe đều là nam tử đánh giá, nhưng đối với nữ tử trong khuê phòng chờ gả đi với tâm hồn thiếu nữ rạo rực thì phong lưu đa tình mới là lực hấp dẫn bậc nhất.”
A Tịch nói: “Nhưng mà Công chúa, sao người lại biết mấy cô gái Nam triều?”
Phản ứng của ta là chỉ vào bầu trời đen mà nghiêm túc nói: “Ai nha, A Tịch, ngươi mau nhìn xem, hôm nay trăng thật tròn nha.”
“…”
Dựa theo quan niệm truyền thống của con gái Tô quốc ta, lỗi lạc phong lưu thật sự không có gì là tốt. Mà trong mắt nữ tử Nam triều, mấy từ này hình như cũng không tốt lành gì. Song khi nhắc tới Tần Liễm, với mấy cô gái Nam triều thì bốn chữ này liền được coi như tuyệt hảo.
Nữ tử Nam triều hình như lúc nào cũng ảo tưởng Tần Liễm. Cho rằng bươm bướm sở dĩ còn lưu luyến bụi hoa, chỉ là bởi vì bươm bướm còn chưa gặp một đóa hoa khác lớn hơn tươi đẹp thơm nồng. Nhưng mà ta cho rằng, chỉ cần bươm bướm còn đôi cánh thì sẽ gặp được đoá hoa đủ lớn đủ thơm kia. Mà nếu như bươm bướm bị người ta bẻ gãy cánh, vậy nó chỉ có thể gặp đám cỏ đuôi chó trong xó, cũng nhất định phải đường hoàng phủ lên trên.
Nhưng mà, trên lý thuyết có thể làm được bao nhiêu chuyện, thực tế thì gặp khắc tinh nhiều cỡ nào. Tần Liễm nhìn xa như bươm bướm, nhìn gần lại là lão hổ. Lão hổ không có cánh, nhưng có răng nanh sắc nhọn. Cho nên ta đấu tranh với Tần Liễm, thật sự là chênh lệch sức mạnh quá lớn, quá trình thì đa dạng, kết cục là tất nhiên. Không có thảm hại nhất, chỉ có thảm hại hơn.
Có một hôm ta đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, nếu để cho một vị mỹ nữ tuyệt sắc tình cờ đi vòng trước mặt Tần Liễm một chút, như vậy không cần mê hoặc, có lẽ Tần Liễm sẽ lộ ra chân tướng háo sắc. Mà người một khi có chân đau, như vậy hết thảy đều sẽ rất dễ xử lý.
Loại chuyện này vốn người đầu tiên được chọn là A Tịch. A Tịch là nữ quan bậc nhất và hộ vệ bậc nhất bên người ta, xử sự bình tĩnh, phản ứng nhanh nhẹn, võ công cao siêu, tính tình nhạt nhẽo không ngừng giày vò ta mấy năm qua, đều đã đạt tới cảnh giới cao. Nhưng nàng lại quá lớn, tính tình cũng không hợp khuôn mặt, thậm chí nói theo một mức độ nào đó, nếu A Tịch không cúi đầu nấp trong góc, hơn nữa còn cố ý ăn bận giản dị khiêm tốn, bộ dáng kia của nàng lúc không trang điểm thật dễ khiến người ta liên tưởng đến hồ ly, mà nếu nàng trang điểm thì thật dễ khiến người ta liên tưởng đến hồ ly tinh.
Nhưng mà ta vừa nghĩ đến việc cho A Tịch làm loại chuyện này thì lại vạn phần không đành lòng. Vì thế ta thử đưa ra ý nghĩ này của ta với nàng, cũng ám chỉ để nàng hỗ trợ tìm một cô gái khuynh thành tuyệt sắc lại ái mộ Tần Liễm, cùng với yêu thích địa vị trắc phi.
Không ngờ A Tịch lại không biến sắc mà nói: “Thiên hạ luận về khí chất, có thể thắng được Nhị Công chúa, trừ Đại Công chúa ra thì không có người khác. Mà nếu bàn về tuyệt sắc khuynh thành, nếu Nhị Công chúa nhận thứ hai, thiên hạ liền không ai dám nhận thứ nhất.”
Ta vùi đầu lên trên bàn nói: “A Tịch, ngươi thật là quá đề cao ta…”
A Tịch nói: “Nô tì chỉ là đang luận sự.”
“Vậy được rồi, cái này tạm thời không đề cập tới. Ngươi cứ giúp ta tìm một mỹ nữ, bộ dạng dễ nhìn, còn phải ái mộ Tần Liễm, còn phải sẵn lòng làm trắc phi của Thái tử, những cái khác ngươi sẽ biết phải làm sao, không cần ta nhiều lời.”
Giọng A Tịch trước sau vẫn lạnh nhạt vang lên: “Nếu Nhị Công chúa muốn thử Thái tử điện hạ thì tự mình tới là được rồi.”
Ta vừa nghĩ đến biểu hiện Tần Liễm buổi tối thì da đầu nhất thời run lên, khoát tay một cái nói: “Ta coi như…”
“Thứ cho nô tì ngu dốt, điện hạ và Công chúa vừa mới đại hôn, ở chung vô cùng hòa thuận, làm loại chuyện này sau lưng, có phải có hơi không thích hợp hay không?”
Ta trừng nàng gằn từng chữ một: “Ngươi thấy ta và hắn ở chung vô-cùng-hoà-thuận chỗ nào?”
A Tịch lập tức quỳ xuống cúi đầu nói: “Nô tì lỡ lời, xin Công chúa trách phạt.”
“…” Ta chống thái dương khoát tay một cái nói, “Tóm lại, ngươi đi làm là được rồi, hậu quả ta sẽ gánh vác.”
A Tịch lại nói: “Vậy nếu như Thái tử điện hạ không động đậy gì thì sao?”
Ta nghĩ nghĩ: “Nói hay đấy, ta chưa nghĩ tới vấn đề này.”
“…”
A Tịch quả nhiên làm việc hiệu suất cực cao, ngày thứ hai đã an toàn thuận lợi tìm tới một cung nữ xinh đẹp.
Ta hỏi: “Tên là gì?”
“A, A Tinh.”
Dáng vẻ A Tinh hết sức xinh xắn, ánh mắt nhấp nháy, có thể khiến người ta nhìn mà thương xót. Tuy rằng ta không biết sở thích của Tần Liễm, nhưng từ khi hắn thích bắt nạt ta, cùng với suy đoán từ kinh nghiệm ca ca ta Tô Khải thích nhất cái loại chim nhỏ nép vào người dịu dàng đáng thương này, sự chú ý của Tần Liễm đối với cung nữ này là chuyện có thể khẳng định chắc chắn.
Nhưng mà sự thật chứng minh, hành vi của Tần Liễm thật sự không thể dùng suy nghĩ người thường để mà phán đoán.
Ngày kế Tần Liễm trở lại đông cung, ta lập tức an bài A Tinh đến dâng trà. A Tinh mặc cung trang xinh đẹp nhất, mày ngài điểm nhạt, mắt như nước sơn, môi tô đỏ thắm, eo như nhành liễu tinh tế mềm mại, gót sen thướt tha, lúc cầm chén trà cung kính hầu hạ còn đặc biệt thoáng dừng lại một lát theo mưu kế của ta.
Nhưng Tần Liễm lại chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, vẫn cúi đầu chậm rãi uống trà.
Mỗi cử động giơ tay nhấc chân của hắn đều là tiêu chuẩn cao quý lễ nghi cung đình, động tác phất lá trà cẩn thận tỉ mỉ, từ đầu đến chân không có bất kỳ sơ hở nào. Hơn nữa liên tục ba ngày, A Tinh lắc lư ở trước mặt hắn mười mấy lần, hắn đều nhìn kỹ mà không thấy hó hé gì.
Ngày thứ tư, ta đến bái kiến Hoàng hậu, cũng bị giữ lại đó nói chuyện hai canh giờ. Vừa mới trở lại đông cung liền được cho hay Tần Liễm ra ý chỉ đi Nam thư phòng, mà nghe nói A Tinh bởi vì dùng sắc mê hoặc mà bị Tần Liễm phạt đánh bằng gậy. Lúc mang xuống đã da tróc thịt bong.
Lại qua một ngày, A Tinh từ chối cho y nữ đến xem, quyết định thắt cổ tự sát vào ban đêm, lúc được người khác phát hiện thì xương cốt đã lạnh.
Sau khi ta được biết tin tức thì ngã ngồi trên ghế dựa, suốt cả buổi sáng vẫn không nhúc nhích. Mãi đến khi Tần Liễm hạ triều trở về, tách hai cánh tay của ta từ trên đầu xuống, thản nhiên nói: “Đừng khóc.”
Ta thuận tay lau hốc mắt, hung hăng nói: “Chàng mới khóc! Chàng từ đầu đến chân đều khóc!”
Tần Liễm xoa xoa thái dương, nói: “Nàng đừng nói cho ta biết, nàng sống ở trong cung lâu như vậy mà chưa từng thấy qua người chết.”
Ta tiếp tục hung hăng nói: “Chàng mới chưa thấy qua người chết! Chàng từ đầu đến chân đều chưa thấy qua người chết!”
Nói xong ta mới phát giác hình như không thích hợp. Thật ra thì ta chưa từng thấy người chết, hơn nữa người chết vì ta, lần này cũng là lần đầu tiên. Quyền sinh sát trong tay, Tần Liễm vẫn luôn dùng, nhưng ta không thường dùng. Lần này khiến ta chấn động, thật sự không coi là nhỏ.
Tần Liễm nghe ta gào xong, mặt càng không chút thay đổi, ta lui về phía sau, bị hắn nắm lấy tay áo kéo trở về, lạnh lùng nói: “Cung nữ kia, nàng cho rằng thật là ta hiểu lầm nàng ta? Nàng cho nàng ta đi qua đi lại ở trước mặt ta, cũng không cho nàng ta trắng trợn như vậy, không kiêng nể gì hấp dẫn ta sao? Nhưng nàng ta thật sự làm như vậy. Nếu nàng ta làm như vậy, vậy thì phải chuẩn bị bị cự tuyệt. Vừa không chuẩn bị tốt, còn muốn bay lên đầu cành, hậu quả thế nào tất nhiên chính nàng ta hoàn toàn gánh chịu. Nếu cả một buổi sáng nàng vì chút chuyện này mà áy náy, vậy ta không phải đã sớm áy náy đến chết?”
Sau đó hắn dừng một lát, lại lạnh như băng nói: “Hơn nữa, nàng cho rằng ta là người như thế nào? Nhìn đóa hoa nào cũng hái sao?”
Ta lặng lẽ oán hận trong lòng, chẳng lẽ ngươi không phải là kẻ đào hoa sao? Huống chi, lương tâm ngươi sớm đã bị ngươi vứt đi, ta thì vẫn còn. Hơn nữa ta đối xử với người khác vốn là áy náy trái tim dễ vỡ, còn dùng loại ngôn ngữ lạnh như băng này nói chuyện, thật sự là không hề đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ vì người khác dù chỉ một chút.
Vì thế ta vốn định lên tiếng phản bác, rồi lại bỗng dưng nghĩ tới ca ca Tô Khải có khuyên bảo ta trước khi ta đi: “Nghe đồn Thái tử Nam triều Tần Liễm thủ đoạn cứng rắn, nói một thì không có hai, thậm chí còn có chút không hợp tình người, Hi nhi muội nếu thật sự muốn làm gì, vẫn là phải bảo vệ mình, cần phải cân nhắc.”
Cùng với một câu trước kia hắn nói: “Thuần phục một người, nếu không thể khiến hắn sùng bái muội, vậy thì khiến hắn sợ muội.”
Mà mấy ngày nay ta chỉ mới quen thuộc với thái độ như cười như không và lời nói lẫn hành động thờ ơ của Tần Liễm, nhất thời quên mất hắn thân là Thái tử, tất nhiên sẽ có thủ đoạn sắc bén của mình và uy nghiêm giết một người răn trăm người, tất nhiên sẽ làm ra chút chuyện sát phạt quyết đoán tàn khốc. Tần Liễm từ trước đến giờ vẫn chưa thay đổi, chỉ là bản thân ta không biết lúc nào nên bịt kín cặp mắt của mình.
Nhớ đến việc này, ta trề môi, lại oan ức ngậm lại. Nhưng mà Tần Liễm lại không chịu dễ dàng buông tha ta như vậy, một đôi mắt của hắn hiểu tận chân tơ kẽ tóc đến mức khiến người ta rất muốn đánh hắn, ta chỉ nghe hắn hỏi hời hợt: “Nàng muốn nói gì?”
Ta suy nghĩ một chút, bày ra thái độ thật trịnh trọng: “Ta quả thật có chuyện muốn hỏi chàng.”
Hắn nhướng mày ý bảo ta tiếp tục, vì thế ta cứ tiếp tục nói: “Ta vẫn muốn hỏi chàng, lúc ấy sao chàng lại đột nhiên muốn cưới ta?”
Tần Liễm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Nàng thật sự muốn biết?”
Ta thầm nghĩ trong lòng, đây không phải nói nhảm sao, nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang gật đầu lia lịa.
Hắn lại nói: “Đáp án có thể sẽ không khiến nàng hài lòng cho lắm.”
“Hài lòng hay không không sao cả,” ta nói, “Ta chỉ muốn nghe một câu nói thật.”
Tần Liễm bèn thản nhiên nói: “Nhất thời xúc động. Lúc ấy ta cảm thấy dáng dấp nàng tương đối xinh đẹp mà thôi.”
“…” Ta lại nhắc nhở bản thân là cô nương tốt rộng lượng thiện lương, nhưng mà ta đến cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu rủa một câu, “Tần Liễm chàng!”
Tần Liễm nhướng mày nói: “Ta thế nào?”
Ta rất muốn nói, ngoại trừ “vô sỉ” ra thì có rất nhiều lời mắng người, lại phát hiện bật thốt lên cái gì cũng không nên lời. Cuối cùng chỉ kìm nén thốt ra một câu: “Chàng hết sức vô cùng cực kỳ quá mức vô sỉ!”
Tần Liễm im lặng một chút, nói: “Mắng người thế này không hay. Có muốn ta dạy nàng không?”
“…”