Lúc ánh chiều tà ngả về phía tây, chúng ta rốt cuộc cũng ra khỏi quán trà, đi một tửu lâu có so tài khúc nghệ mà Tần Liễm có nhắc qua một lần.
Thật ra thì ta không hứng thú lắm với khúc nghệ. Bởi vì từ nhỏ đã xem qua quá nhiều, nay nhìn thấy mấy thứ này thì sẽ không tự chủ được mà tiến hành so sánh. Chẳng hạn như một người nuôi một con báo làm sủng vật, tự nhận thiên hạ vô song, lúc này nếu có người qua đường Giáp dẫn theo một con báo càng đẹp càng uy vũ hơn đến trước mặt hắn, vậy hắn sẽ bị đả kích rất lớn; mà nếu có người qua đường Ất dẫn theo một con chim trĩ gầy teo nho nhỏ đến trước mặt hắn, vậy hắn sẽ rất kiêu ngạo, cũng không thèm liếc mắt một cái. Mà bất luận nhìn từ phương diện nào, đối với người đối với mình đều không có ích lợi gì.
Nhưng mà Tần Liễm rõ ràng không nghe thấy tiếng lòng ta, mà dọc đường chúng ta đi qua lại không có cái quán nhỏ nào có thể cho ta kéo dài thời gian dừng chân trong chốc lát, cho nên chúng ta cuối cùng vẫn đến tửu lâu lúc hoàng hôn, hơn nữa còn ngồi xuống vị trí tốt nhất ở phía trước.
Tần Liễm gọi món ăn, sau khi gọi xong ta có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Ở đây thế nhưng cũng có bánh phù dung ngọc lộ của Tô quốc…”
Nói đến món bánh có cái tên tương đối quyến rũ này, còn phải nhắc tới Tô Khải. Rõ ràng chẳng qua là trên mặt bánh có rắc mấy hạt vừng trắng có hình dạng như hoa sen (), nhưng hôm đó Tô Khải vừa hay tâm tình rất tốt, tâm tình hắn mà tốt thì sẽ làm ra mấy chuyện không ngờ đến như vậy, mà lần đó chuyện hắn làm không ngờ đến chính là đề biển cho món bánh nướng Tây Thi này. Thật ra nếu chỉ là đề biển thì còn chưa tính, đây dù sao coi như là một chuyện tốt, nhưng hắn lại đề một cái biển học đòi văn vẻ chua xót đến rơi từng vụn bánh như thế, khiến cho ta không thể không tỏ vẻ khách sáo.
() hoa sen hồng có tên khác là phù dung
Nhưng mà bất kể ta khinh bỉ hay không khinh bỉ, bởi vì món bánh này được danh nhân nổi danh nhất Tô quốc nếm qua, hơn nữa còn đặt tên, thậm chí còn đề biển, cho nên nó nhất định là phải phủ hồng cả đại giang nam bắc. Đây chính là hiệu ứng danh nhân cực đơn giản lại cực cường hãn.
Trước kia ta hỏi Tô Khải: “Sao ca muốn lấy một cái… à, tên như vậy?”
“Tên này làm sao?”
Ta nói: “Ta còn không biết ca khi nào thì có mùi văn nhân như vậy, trước kia ca không phải rất thích ngày đêm dòng sông đông rót, sóng tung bờ rạn ngàn trùng tuyết () sao, bây giờ lại biến thành đình viện sâu sâu sâu biết mấy (), vào cửa vương hầu sâu tựa bể ()?”
() đầy đủ là “Dòng sông đông rót, […] Sóng tung bờ rạn, cuộn bốc ngàn trùng tuyết.”, trích trong bài “Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ” của Tô Đông Pha kể về trận Xích Bích, Nguyễn Chí Viễn dịch.
() đình viện sâu sâu sâu biết mấy: trích trong bài “Điệp luyến hoa” của Âu Dương Tu, Nguyễn Thị Bích Hải dịch.
() vào cửa vương hầu sâu tựa bể: trích trong bài “Tặng tỳ” của Thôi Giao, Nguyễn Thị Bích Hải dịch, làm nên giai thoại trên thi đàn vì bài thơ được Thôi Giao viết tặng người tỳ nữ.
Tô Khải liếc ta một cái, rất có ý “Không cùng đạo thì không cùng nhau bàn bạc trao đổi được” (), nhưng vẫn nhịn một chút rồi nói: “Có biết cái gì gọi là sách lược hay không? Đây chính là sách lược. Chẳng hạn như một gốc cây liễu ở bên hồ, cho dù nó có đẹp thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một cây liễu ở bên hồ. Nhưng mà nếu có một ngày nó được trồng trong lâm viên hoàng thất, hơn nữa chỉ có một gốc cây liễu như vậy, thế thì nó sẽ không còn là một gốc cây liễu có giá trị thông thường. Muội hiểu không?”
() Không cùng đạo thì không cùng nhau bàn bạc trao đổi được: nguyên văn là “Đạo bất đồng bất tương vi mưu”, câu nói của Khổng Tử, ý nói chí hướng ko giống nhau thì ko thể cùng làm việc
“Hình như không hiểu lắm…”
Tô Khải không thể nhịn được nữa: “Nếu ta cho nó cái tên bánh mè hoa sen, muội cảm thấy nó sẽ được hoan nghênh giống như bây giờ sao? Lúc này rốt cuộc muội có thể hiểu chưa?”
“…”
Chỉ có điều nếu nhìn về phương diện khác, vậy đại khái coi như là trong phong cách xử sự của Tô Khải và Tần Liễm có một điểm bất đồng. Tô Khải am hiểu nhất lừa dối, nếu để cho hắn sử dụng ba mươi sáu kế, vậy hắn thích nhất đại khái chính là trên cây hoa nở (), ăn không nói có, treo đầu dê bán thịt chó, vườn không nhà trống, loại mưu kế này trong hư có thực trong thực có hư, mà Tần Liễm thì tương đối thiết thực, hơn nữa trong thiết thực còn cố gắng đạt tới nham hiểm, nếu để cho hắn sử dụng ba mươi sáu kế, vậy hắn thích nhất đại khái là ám độ Trần Thương (), lên nhà rút thang (), mượn đường diệt Quắc (), kế phản gián, loại mưu kế trước cho người ta có bao nhiêu đắc ý, sau đó liền có bao nhiêu hối hận. Tóm lại hai người này đều là người trời sinh thích hợp đùa bỡn chính trị.
() trên cây hoa nở: Để đối phó với Bàng Quyên, Tôn Tẫn đã bày mưu cho thái tử nước Yên cho binh sĩ chặt những cành cây kéo lê trên đường hành quân làm bụi tung mù mịt khiến mật thám của Bàng Quyên nghĩ rằng quân đội nước Yên đông gấp lần do thám ban đầu.
() ám độ Trần Thương: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới
() lên nhà rút thang: có ý nghĩa gần giống như qua cầu rút ván
() mượn đường diệt Quắc: lợi dụng hòa hoãn địch để rồi quay lại tấn công bằng lợi thế do chính địch tạo ra cho mình
Hơn nữa ta luôn cảm thấy Tần Liễm hiện giờ đã chiếm tiện nghi người khác đến nghiện, tỷ như bây giờ sau khi ta cảm khái xong, hắn một tay chống cằm liếc mắt nhìn ta, nói: “Ta còn tưởng rằng, trước khi nàng cảm thán sẽ cám ơn ta trước.”
Ta nói: “Nếu đại ân không lời nào cám ơn hết được, vậy tiểu ân cũng không cần so đo đi…”
Tần Liễm vểnh vểnh khóe môi lên, quay sang nói với tiểu nhị đang châm trà: “Vừa rồi bánh phù dung ngọc lộ kia…”
Ta nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tần Liễm, dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn hắn, dùng giọng điệu vạn phần tha thiết nói: “Cám ơn chàng, vô cùng cảm tạ chàng, ta thật sự là vô cùng hết sức cảm tạ chàng.”
Tần Liễm thoải mái nhìn ta, thu hồi câu nói kế tiếp, chờ sau khi tiểu nhị rời đi mới nói như gió thoảng mây bay: “Nàng…”
Lời của hắn đến một nửa lại không nói ra, bởi vì từ phía sau chúng ta đột nhiên có một giọng thiếu nữ còn chân thành tha thiết mừng rỡ hơn cả ta vừa rồi xen vào: “Tần ca ca, sao huynh cũng ở đây!”
Kèm theo lời này là cổ tay Triệu Hữu Nghi, ta chỉ cảm thấy trong chớp mắt nàng ta đã ôm lấy cánh tay kia của Tần Liễm, nửa người đều dựa vào, cây trâm bộ diêu vàng trên đầu nàng ta nhanh chóng ào ào vang lên, sau đó ta liền nghe thấy giọng nói của nàng ta rất nhẹ nhàng: “Huynh đến đây lúc nào? Ta rất vui, sau khi đến thì thấy huynh.”
Hôm nay rốt cuộc ta cũng thấy rõ bộ dáng vị tiểu thư Triệu gia này. Cẩm y hoa phục, từ đầu đến chân đều chứa phẩm chất riêng của cô nương quý tộc, có thói kiêu kỳ cũng có duyên dáng, nhưng mà diện mạo quả thật cũng có thể xứng đôi với sự duyên dáng kiêu kỳ như vậy, ánh mắt ngập nước, môi mềm yểu điệu, bộ dáng lấy lòng Tần Liễm lúc này, vừa nhìn đã khiến người ta muốn ngắm.
Nhưng mà ta luôn cảm thấy xét đến cùng Tần Liễm cũng chưa tính là người, hắn chỉ có thể được xem như một con sói mặt người dạ thú, cho nên hắn cũng không có suy nghĩ như thế với Triệu Hữu Nghi, ánh mắt từ ban nãy đến giờ đều không đổi, chỉ kìm giọng nói: “Chỉ một mình muội? Ca ca muội đâu?”
“Ca ấy mới không đi cùng ta xem mấy cái này.” Triệu Hữu Nghi quen cửa quen nẻo nhặt được một cái ghế bên phải Tần Liễm ngồi xuống, nghiêng đầu dịu dàng nói, “Ta cũng không ngờ huynh sẽ đến xem cái này.”
Tần Liễm nói: “Tùy tiện đến đi dạo một chút. Chốc nữa sẽ trở về.”
Ta yên lặng thu hồi cánh tay vừa mới ôm lấy Tần Liễm trở lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bưng chén trà lên uống. Ta vốn tưởng rằng Tần Liễm sẽ rất quen thuộc mà tán gẫu với Triệu Hữu Nghi cả buổi, nào biết đảo mắt qua thì khuôn mặt của hắn liền nhắm ngay ta, cưỡng chế bỏ chén trà của ta xuống, lại nhét một miếng bánh phù dung ngọc lộ cho ta, nói: “Nếm thử cái này.”
Ta nhìn chòng chọc miếng bánh kia một lát, nói: “Cái này…”
Tần Liễm nói: “Cái này?”
Ta giương mắt nhìn hắn: “Bánh phù dung ngọc lộ cũng có thể không hợp khí hậu sao? Hay là nói, hoa sen Nam triều giống như hoa hồng chăng?”
Tần Liễm: “…”
Tục ngữ nói, trong ba người cùng đi, chắc có người là thầy của ta (). Nhưng ba người cùng đi này, ít nhất cũng phải nói đến chuyện tình nguyện và không tình nguyện. Nói thí dụ như bây giờ, ta vô cùng không muốn ngồi cùng một cái bàn với Triệu Hữu Nghi, càng không nói đến chuyện muốn tham khảo và học tập gì từ chỗ nàng ta. Nàng ta một khắc cũng không ngừng nói chuyện, nói toàn mấy chuyện lý thú của nàng ta và Tần Liễm khi còn nhỏ, nhưng mà ta rất không có hứng thú với chuyện hai người bọn họ trưởng thành thế nào mà ra bộ dạng và tính cách này, cho nên bây giờ ta còn buồn ngủ hơn khi ở quán trà ban nãy.
() Trong ba người cùng đi, chắc có người là thầy của ta: nói lên tầm quan trọng của tập thể.
Lúc trận đấu khúc nghệ mới bắt đầu, ta tiếp tục một tay chống cằm buồn ngủ, mà Triệu Hữu Nghi rốt cuộc cũng ngừng nói chuyện, ánh mắt chuyển lên trên đài, nhưng một lát sau nàng ta vẫn không chịu ngồi yên, quay đầu bắt lấy tay áo Tần Liễm nói: “Ta thấy điệu nhảy này không phải là hay lắm sao…”
Ta vùi đầu ghé vào trên bàn, mặt hướng xuống đất im lặng. Sau đó ta nghe thấy Tần Liễm cười một tiếng, rồi tiếp đó hắn sờ sờ tóc sau ót ta, khoan thai hỏi: “Hi nhi thấy thế nào?”
Mỗi lần hắn xưng hô với ta như vậy, lông tơ khắp người ta liền dựng thẳng. Nhưng mà hình như còn có người càng hoảng sợ hơn ta, ta vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Triệu Hữu Nghi mở to đôi mắt vốn đã rất lớn nhìn ta, giống như ta là quái vật vô địch không gì thắng được.
Ta lảng tránh ánh mắt của nàng ta, quyết định ăn ngay nói thật: “Thật ra thì ta thấy không hay như vậy…”
Tần Liễm nói: “Chí ít nàng phải xem khúc đầu đã.”
“… Được rồi, ta xem khúc mở đầu rồi.” Ta nghiến răng nói, “Nhưng tự ta tài hèn học ít, không cần đưa lời bình phẩm người ta.”
Tần Liễm tiếp tục nói: “Ta nhớ rõ Nhị Công chúa Tô quốc lúc mười lăm tuổi hình như đã viết qua một bài vũ khúc, còn được nhóm vũ cơ Tô quốc xem như tấm gương mà học tập.”
“…” Ta nhịn xuống ý nghĩ muốn cắn chết hắn, nói, “Y phục của vũ cơ này tương đối hoa lệ …”
Khóe miệng Tần Liễm cong lên, ánh mắt như cười như không, vân vê chiết phiến trong tay, dựa về phía ta một chút, hắn còn chưa lên tiếng, ta lập tức từ từ nhắm hai mắt mở miệng nói: “Kỹ năng của vũ cơ này có thừa nhưng không đủ tình cảm, nhưng có tiềm lực rất lớn, tương lai nếu luyện tập hơn nữa, nhất định sẽ thành công. Nói như vậy được chưa?”
Chữ cuối cùng của ta còn chưa kết thúc, rất nhanh đã có một khối nhỏ gì đó bị nhét vào miệng ta, cẩn thận nhai, đúng là hương vị bánh phù dung ngọc lộ chính hiệu, ta nhanh chóng mở mắt ra, Tần Liễm đã quay đầu lại xem trò vui trên đài, mà vị trí Triệu Hữu Nghi vốn ngồi đã không còn bóng dáng.
Ta “ơ” một tiếng: “Người đâu?”
Tần Liễm cũng không quay đầu lại: “Trên khán đài. Không cần lo, có hay không đều được.”
“…”
Nói cho cùng thì tổ chức loại so tài khúc nghệ này chỉ là một thủ đoạn bịp bợm, mục đích thật sự rõ ràng cho thấy vì để cho những quan to quý nhân này cam tâm tình nguyện móc bạc. Cho nên hát hay hay không cũng không quan trọng, mỹ nhân đủ đẹp mới là mấu chốt. Mà nhóm mỹ nhân hiển nhiên cũng am hiểu đạo lý này, mỗi một người đều bước chân theo khẩu vị quần chúng, mắt ngậm nước mùa thu nửa che nửa đậy, cổ áo cực thấp lại có chuỗi hạt treo trước ngực, phong tình từ khóe mắt đến đầu ngón tay, không một ai là không say lòng người.
Nhưng mà chung quy chỉ có thể hấp dẫn nam tử. Đối với ta mà nói, nhìn những mỹ nhân này còn không bằng nhìn Tần Liễm càng có lực hấp dẫn hơn.
Nói đơn thuần từ dung mạo khí chất, dáng dấp Tần Liễm một chút cũng không để người ta chán ghét. Nhất là lúc hắn thu lại vẻ mặt không hề như cười như không. Ngọc quan ngà voi, ngọc bội phỉ thúy vắt eo, mặt mày mũi môi từng nét đều là tinh hoa, giơ tay nhấc chân trầm tĩnh ung dung. Tự hiện ra một sự ưu việt giống như trời sinh.
Mặc dù ta không có cách nào thừa nhận những mặt khác của hắn, nhưng lại không thể phủ nhận Tần Liễm là nam tử ưu nhã nhất ta từng thấy. Ta vô tình nhìn thẳng gương mặt kia của Tần Liễm, mãi đến khi hắn nghiêng mặt bất thình lình hỏi ta một câu: “Đang suy nghĩ cái gì?”
Giọng hắn rất trầm, thế nên trong nháy mắt một chút cảnh giác trong lòng ta cũng không sinh ra. Ta vẫn hai tay chống cằm nhìn hắn, vô ý thức mà thốt ra: “Đang suy nghĩ dáng dấp của chàng tương đối thanh tú…”
Nói xong ta liền tỉnh lại, nội tạng thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng hối hận vì sao lý trí lại chậm nửa nhịp so với trực giác. Nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng cẩn thận nhìn hắn, động tác Tần Liễm quả nhiên dừng một chút, mí mắt quả nhiên giật giật, nâng mắt muốn bắt cổ tay ta, bị ta tay mắt lanh lẹ giấu xuống dưới bàn, hắn không lạnh không nóng liếc mắt nhìn ta, vân vê chiết phiến, bình tĩnh nói: “Đưa tay ra.”
Ta rút ngón tay dưới bàn vào trong tay áo, nhỏ giọng nói: “Chàng không thể đánh người…”
Hắn hất mày, nói: “Đánh thì sao?”
Ta hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn phải đưa tay ra, sau đó ra sức nhắm chặt mắt, giãy giụa một tia may mắn cuối cùng: “Đánh người ở đây là tổn hại thân phận Thái tử đương triều của chàng.”
Một lát sau ta nghe thấy Tần Liễm cười khẽ một tiếng. Tiếng cười của hắn truyền vào trong lỗ tai ta, giống như là mấy phiến lông chim phất qua đầu quả tim, khiến cả người ta hơi run lên một chút. Ta hé mở mắt phải, thấy hắn đang nghiêng người chống đầu, vô cùng thích thú nhìn ta, khóe môi lại khôi phục nụ cười như có như không, nhưng rõ ràng không có ý muốn đánh ta. Không ngờ vừa rồi lại lừa ta.
Ta dứt khoát mở mắt ra, xếp hai tay ghé vào trên bàn đếm mấy con đồi mồi khảm trên cây chiết phiến của hắn, không ngờ Tần Liễm cũng cúi người theo, nói: “Thi đấu khúc nghệ này nhàm chán vậy sao?”
Ta bực tức nói: “Nhàm chán đến mức ngàn non mất bóng chim bay.” ()
() ngàn non mất bóng chim bay: trích trong bài “Tuyết trên sông” của Liễu Tông Nguyên, Tản Đà dịch
Tần Liễm đảo mắt nhìn lên trên đài, lại nói: “Chúng ta đi thôi.”
Ta “ôi chao” một tiếng, nói: “Lúc này mới hát được hai người mà chàng đã muốn đi? Thưởng thức nhiều mỹ nhân như vậy cũng tốt, chàng xem cái người đang ở trên đài kìa, con ngươi khẽ liếc môi hồng răng trắng, eo như liễu xuân tay như búp mầm…”
Tần Liễm liếc ngang ta: “Ta không phải đến xem mỹ nhân.”
Ta nói: “Chẳng lẽ nói ở đây ngoại trừ mỹ nhân còn có thứ khác có thể xem sao?”
“Nói ra thì thật mỉa mai.” Hắn cười nhẹ một tiếng, kéo ta từ trên ghế dậy, không nói lời gì đã đi ra ngoài, vừa nói, “Ta tới chờ người.”
“Không đợi được thì chàng muốn đi?”
Tần Liễm mỉm cười: “Ta cảm thấy, bởi vì hẳn là sắp tới.”
Lời của hắn vừa dứt, mấy người rõ ràng vẫn đang ngồi đột nhiên đứng dậy, hơn nữa trong lúc ta chớp mắt cũng đã lôi mấy thanh đoản kiếm sáng chói ra, trực tiếp đâm nhanh về phía Tần Liễm.
Lần đầu tiên ta gặp một chuyện ám sát như vậy. Khi còn ở Tô quốc Tô Khải cũng từng bị ám sát, chỉ tiếc ta không có duyên chính mắt nhìn thấy. Chỉ nhớ sau đó Tô Khải bình luận nói tên thích khách đơn thương độc mã kia thật sự là có chút không thông minh, nhất định là trông mặt mà bắt hình dong, cho rằng bộ dạng Tô Khải gầy teo yếu ớt thì nhất định làm gì có võ công, nhưng thật ra Tô Khải tuy rằng dáng vẻ trông như văn nhân thư sinh nhưng võ công hắn lại cao cường, hơn nữa ám vệ của hắn cũng không phải ngồi không, vả lại Tô Khải còn đang tuổi xuân, phản ứng cũng nhanh nhẹn, cho nên sau khi tránh được nhát đao đầu tiên thì kết cục đã rõ ràng, Tô Khải bình yên vô sự, thích khách bị bắt sống tại chỗ, sau khi khổ hình thẩm vấn không có kết quả thì bị ngũ mã phanh thây, hơn nữa còn bị xách lên cửa thành treo cổ suốt một tháng.
Nếu hôm nay nhân vật chính bị ám sát không phải là phu quân của ta, vạ lây người vô tội như ta, ta thật sự rất muốn bàng quan xem một phen. Chỉ tiếc ta chính là một trong đương sự, mà lúc này thích khách cũng không đơn thương độc mã, mà là hợp nhau tấn công, hơn nữa mỗi người đều định rõ mục tiêu, lặng yên không một tiếng động, mũi đao cũng quyết đoán, theo cách nhìn của ta, đây thật sự là một đám sát thủ nhà nghề ưu tú; mà trong ngực Tần Liễm lại có một người đối với võ công chỉ hiểu lý luận không hiểu thực tiễn là ta, đây lại thành một sự phiền toái rất lớn. Nếu hắn bỏ ta mà đi, với thực lực kiếm thuật nghe đồn trên phố, tránh được một kiếp này hẳn là không thành vấn đề, chỉ là di chứng để lại sau khi bỏ ta mà đi cũng không nhẹ, nói thí dụ như chuyện trở mặt với Tô quốc sẽ biến thành chuyện đau đầu khó giải quyết; nhưng mà nếu hắn cương quyết muốn dắt cả nhà đi, vậy thắng bại cao thấp thật khó phán, ta và Tần Liễm cứ như vậy bị mất mạng tại chỗ cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là sau ta mới nghĩ đến, dưới tình huống khó giữ được tính mạng mà ta còn có thể khách quan bình tĩnh nghĩ đến vấn đề lâu dài như vậy, tự ta cũng rất bội phục chính mình.
Mà sự thật sau khi bị ám sát, đầu của ta được Tần Liễm đặt ở trong lòng, trước mắt ngoại trừ trường sam màu xanh nhạt của hắn ra thì không có gì cả, mà phía sau lưng ta được hắn dùng khuỷu tay ngăn chặn chặt chẽ, hơn nữa ta không thể không ôm chặt hông của hắn, bởi vì bước chân của hắn đang di động; chiết phiến trong tay hắn lại có tác dụng mãnh liệt, ta có thể cảm nhận được hắn đang dùng lực, tiếng gió chiết phiến bên tai như thanh kiếm sắc bén, ta rất muốn xem hắn dùng chiết phiến lấy một địch mười thế nào, chỉ tiếc ta không thể động đậy; chờ đến khi hắn rốt cuộc cũng buông ta ra, sự kiện ám sát đã kết thúc, mà hơi thở Tần Liễm bình thản, không bị thương chút nào mà thần sắc lạnh nhạt, rõ ràng cho thấy người thắng.