Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc kệ hắn ta ăn đậu hũ. Cô búp bê lại giữ nét mặt vô cảm sau khi bình tĩnh lại. Mình chỉ là con búp bê thôi kệ hắn, bơ hắn, người ta chỉ chăm một con búp bê thôi. Búp bê không có cảm xúc lẫn tình cảm.
Anh thấy cô như vậy đau lòng ko làm khó cô nữa. Đút nốt cho cô ăn hết rồi thả cô đi.
- Em lên thay đồ đi chúng ta ra ngoài đi mua đồ tuần sau em bắt đầu học rồi.
Cô ngoan ngoãn lên lầu thay đồ lúc sau bước ra thì thấy anh đã dọn xong. Trên người mặc quần jeans áo phông thoải mái. Tóc đen hơi rối lộ ra vẻ nghịch ngợm. Dáng người hoàn hảo chiều cao m. Chân đi đôi giầy thể thao trắng. Trông anh vừa trẻ trung mà vẫn tỏ ra yêu nghiệt.
Anh nhìn cô,thấy cô cô nhìn mình thì vui sướng. Nhìn lại cô anh lại cau mày.
- Không được em thay ngay bộ này ra cho anh. Nó không phù hợp với tuổi của em.
Cô mặc chiếc váy ngắn tới đùi đỏ hở vai. Lộ ra nước da trắng mịn của mình. Anh không thể để bọn đực rựa kia nhìn được. Cô đen mặt. Mặc thế nào mà chả được adm và eva ngày trước còn cởi truồng cơ. Cô chỉ với bừa cái mặc thôi mà.
- Không được tuyệt đối không được! Để anh chọn cho.
Nói rồi chạy ngay vào phòng lấy đồ. Nhưng vừa vào.
- Chẳng có cái nào được hết. Cần phải thay ngay căn phòng này mới được!
Sau một hồi chọn lựa cả buổi sáng mới được cái quần yếm cho cô.
Thêm áo phông trắng. Cái túi đeo và cái kính trắng nốt. Đôi giày thể thao màu đen. Chiều cao m bẻ đôi của cô lại càng đáng yêu trong bộ đồ đó. Anh làm phép lên người cô làm cho con người không thể nhìn thấy tai và đuôi. Họ chỉ thấy cô là một cô bé , tuổi thôi.
(Nếu ai nhìn thấy trong ảnh có tai với đuôi thì ko phải người a~)
Anh cảm thấy khâm phục với khiếu thẩm mỹ của mình a~
- Được rồi chúng ta sẽ mua thêm ít quần áo nữa. Cần thay đổi hết. Từ giờ trở đi việc chọn đồ cho em sẽ do anh đảm nhận.
Mặc kệ anh soi liếc đủ kiểu. Cuối cùng cũng đi được. Ra ngoài khung cảnh thật sự là choáng ngợp cô khiến cô cứ ngớ người ra nhìn. Xung quanh hoàn toàn là những cây hoa anh đào nở rộ hoa. Cánh hoa bay bay mang theo mùi thơm đặc trưng thoang thoảng mà lưu luyến. Mặc dù đang là mùa hè nhưng vẫn có hoa vậy là do phép thuật làm hoa luôn nở rồi. Hít một hơi thật sâu. Thật là thoải mái quá.
Còn trong lòng mỗ nam. A~ hóa ra vợ yêu thích hoa anh đào như vậy người cô ấy cũng có mùi hoa. Khi nào xây nhà cũng phải khiến cho hoa anh đào nở xung quanh như vậy mới được.
Thơm nhẹ vào môi cô.
- Tỉnh đi vợ yêu! Lên xe chúng ta đi thôi!
Nghe anh gọi cô lại về với vẻ mặt búp bê chui vào xe. Định mở cửa sau thì anh đã kéo tay cô mở cửa trước rồi bế cô vào xe. Mặt còn tức giận.
- Anh là chồng em ko phải tài xế từ lần sau em phải luôn ngồi vị trí này cho anh.
Cô mở to mắt nhìn anh,rồi cụp mắt xuống yên vị tại chỗ. Anh nhìn cô lưu luyến. Tại sao em ấy lại như con búp bê ai bảo gì thì làm lấy. Đã vậy đừng trách anh nga~
Xe bắt đầu chuyển động thẳng tiến trung tâm thương mại. Lái xe nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngắm cô. Gương mặt tinh xảo nghiêng một bên ngắm bên ngắm bên ngoài. Cô sau này sẽ rất yêu nghiệt ong bớm nhất định sẽ rất nhiều anh có lẽ sẽ mất cô. Không tuyệt đối không được ong đến diệt ong bướm đến diệt bướm anh sẽ không để ai có được cô. Cầm lấy bàn tay cô siết mạnh.
Cô cau mày anh ta nắm chặt vậy làm gì không nóng à.
- Buông tay ra.
- Không anh nhất định sẽ không buông.
Ngờ nghệch nhìn anh. Đôi bạc mâu đầy nghi ngờ.
- Anh không nóng à.! Nhưng tôi nóng.
- Anh sẽ không buông.
Thật không hiểu anh ta nghĩ gì nữa. Cần đánh trống lảng để anh ta buông móng vuốt mới được.
- Anh dừng xe trước công viên kia trong này nóng tôi muốn ra ngoài hít thở tý.
- Được rồi! Nhưng em phải gọi là gì ý nhỉ!
À mặt cô đầy hắc tuyền.
- Chồng em muốn vào công viên dạo tý.
Anh mỉm cười sung sướng rồi dừng xe trước cổng công viên. Đi dạo một hồi mà móng vuốt anh ta vẫn ko chịu thả cô ra.
-Tôi nóng có thể mua dùm tôi cây kem ko!
- Em lại quên rồi phải gọi là gì nhỉ!
-Cô cảm thấy thắc mắc thật sự liệu có phải anh ta là hôn thê của cô ko?liệu có phải cô luôn gọi anh ta là vậy ko? Mà sao mỗi lần gọi lại cảm thấy khó khăn xa lạ thế nào ý!
- Chồng có thể mua dùm em Cây kem ko.
- Tất nhiên là được rồi mà vợ yêu!
Anh quay đi. Cô đi thêm đoạn nữa thì gặp hàng ghế đá bên cạnh hồ trên còn có cây liễu rủ bóng. Khung cảnh thơ mộng khiến cô muốn ngắm nhìn. Nổi hứng cô lại cất cao giọng ca oanh vàng.(trên nha)
Giọng ca vui vẻ. Đầu lắc lư theo nhạc, gió thổi làn tóc trắng bay nghịch ngợm. Tuy dáng vẻ bên ngoài mới , nhưng đã dần lộ vẻ nghiêng nước nghiêng thành. Đây là ý nghĩ trong đầu một mỗ nam.
- Ai đang đứng sau cây đó ra đi.
Bị phát hiện anh cười khổ nhưng anh cũng rất muốn làm quen với cô nên ko thể để lại ấn tượng xấu nha~
Từ sau cây một chàng trai tuyệt mĩ xuất hiện
Có thể nói anh ta khá hợp với màu xanh lam. Mắt xanh tóc xanh đồ cũng xanh. Nhưng nhìn rất hoà hợp khiến người ta cảm thấy yên bình.
- Xin chào cô bé! Em tên là gì! Tôi là Triệu Tử Long là một đạo diễn. Tôi đang ngồi ở đây thấy em hát rất hay liệu có thể mời em hát cho tác phẩm của tôi được không!
Cô kinh ngạc khi được chính một đạo diễn mời tham gia với lại không hiểu sao khi nghe được làm ca sĩ lại khiến con tim cô bồi hồi hi vọng và cảm thấy quen thuộc. Cô có nên đồng ý không và liệu quyết định của cô có là đúng.
- Tôi..... Tôi....
----------------------------------------------------------- Chương kết thúc