Hồ Ly Phu

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với việc vợ yêu định gặp đối tượng kết hôn hụt, Giang Tùy Vân dù ngoài mặt không nói gì, trong lòng lại vô cùng không muốn, yêu cầu duy nhất của hắn là, ngày hôm đó cho hắn đi cùng.

Kết quả, khi người truyền tin quay về đã nói rằng, Tề Trang chủ chỉ yêu cầu một mình Thiếu phu nhân đi mà thôi.

Mười lăm phút trước khi Lăng Thanh Tuyết lên kiệu, Giang Tùy Vân vẫn nhắm mắt theo đuôi đằng sau, không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Con sáo sớm đã sang sông rồi, sao hắn mãi vẫn chưa hết hy vọng? Làm người sao lại có thể cứng đầu cứng cổ như vậy?”

Lăng Thanh Tuyết thở dài trong lòng. Lúc trước chẳng lẽ nàngkhông nghĩ như vậy sao?

Bây giờ nghĩ lại chuyện trước đây, cảm giác duy nhất của nàng là ngọt ngào, nàng mỉm cười.

“Giang Tùy Vân, tốt nhất là chàng về đi, nhìn cách nói của chàng là thiếp biết, chàng mà đi theo thì sự e rằng không thành mất.”

“Ta lo cho nàng.” - ở cùng một chỗ với hắn.

“Tuy thiếp đang mang thai, nhưng khả năng tự vệ vẫn có thừa.” – nàng trấn an hắn.

Ánh mắt Giang Tùy Vân không cam lòng pha lẫn giữa nỗi lo lắng, nhưng cuối cùng hắn vẫn dừng bước, nhìn thê tử lên kiệu đến chỗ kẻ địch.

Nhạc Thanh từng bước đến gần, nhỏ giọng đề nghị: “Thiếu gia, chúng ta có thể len lén đi theo mà.”

Hai mắt Giang Tùy Vân sáng lên, gõ nhẹ nhẹ cây quạt lên đầu gã sai vặt, cười nói: “Nói rất đúng, chúng ta có thể lén theo.”

Quản sự, Trung thúc, sáng suốt không lên tiếng. Dù ông tuyệt đối cho rằng có dấu diếm thì Thiếu phu nhân cũng sẽ biết, nhưng thấy thiếu gia hưng phấn như vậy, ông đành thôi, quyết định một chữ ngăn cản cũng không thốt ra.

Quả nhiên, dù ngồi trong kiệu, Lăng Thanh Tuyết vẫn nghe được có người đuổi theo đằng sau, mà người đó đúng là người kia, nàng lắc đầu, dựa người vào nệm mềm phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Không bao lâu sau, cỗ kiệu dừng lại trước trà lâu mà song phương đã ước định.

Kiệu vừa dừng, Lăng Thanh Tuyết đã thấy trước cửa trà lâu là hai Đại Hộ Pháp của Kính Minh Sơn Trang, không khỏi nhìn ra sau nhướng mắt nhếch miệng, một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú. Đã nói đừng theo mà không nghe.

“Lăng cô nương.” – hai người ôm quyền hành lễ.

Nàng thản nhiên liếc họ, “Với tình trạng của ta hiện giờ, đem theo bà vú hẳn quý Trang chủ cũng không có ý kiến gì nhỉ?”

Hai gã hộ pháp liếc liếc bà vú trông hết sức bình thường, nhìn nhau dọ ý, rồi gật đầu đồng ý.

Lăng Thanh Tuyết nhìn hướng vừa nãy nàng vừa nhìn, rồi mới nâng váy đi vào trong.

Giang Tùy Vân đang núp xa xa nhẹ nhàng thở ra, phe phẩy cây quạt nói với người bên cạnh: “May là nàng có dẫn theo người vào.”

Nhạc Thanh lẩm bẩm, “Thiếu phu nhân làm vậy là để thiếu gia yên tâm.”

Giang Tùy Vân đồng ý, “Ta cũng vẫn lo lắng như thường.” – thái độ của Tề Hạo Vũ đã hơi hơi cực đoan rồi, hắn càng nhất quyết nắm chặt tiểu thư Lý gia, càng chứng tỏ hắn vẫn không thể buông tha cho Lăng Thanh Tuyết, vẫn chưa hết hy vọng.

Khi hắn đang lo lắng không thôi, Lăng Thanh Tuyết đã đi vào nhã gian của Tề Hạo Vũ.

Tề Hạo Vũ một thân áo trắng, vốn dĩ hắn dường như lúc nào cũng ngọc thụ lâm phong, nay ánh mắt lại vương nét ưu thương và nghiêm trọng mà dĩ vãng không có.

Bà vú đỡ Lăng Thanh Tuyết ngồi xuống, sau đó lui về sau hai bước, cúi đầu đứng im.

“Giờ một mình muội gặp huynh cũng không tiện sao?” – đảo mắt qua bà vú, mày kiếm hơi nhíu lại.

“Gia đình thương nhân không thể so sánh với người giang hồ, có rất nhiều việc vẫn nên kiêng dè.” – Lăng Thanh Tuyết trả lời không chút để ý.

“Thanh Tuyết, muội thay đổi rồi.”

Nàng thản nhiên đáp: “Tề đại ca chẳng lẽ không thay đổi sao?”

Tề Hạo Vũ nhìn cái bụng đội cao lên của nàng, ánh mắt buồn bã, giọng nói trầm thấp, “Nếu lúc trước muội thuận lợi gả đến Kính Minh Sơn Trang, hôm nay cũng đã có cốt nhục của chúng ta rồi.”

“Tề đại ca __” – giọng nàng hơi trầm xuống.

“Thanh Tuyết, muội hiểu mà, muội vẫn luôn biết huynh yêumuội mới cầu hôn với Lăng bảo chủ, vì sao muội không cho huynh cơ hội? Huynh không ngại, dù muội đã từng thất thân, gả cho người khác, huynh cũng không để ý!” – hắn đột nhiên trở nên kích động.

Lăng Thanh Tuyết lắc mình tránh bàn tay hắn đang lại gần, mặt trầm như nước nhìn hắn, “Xin Tề Trang chủ tự trọng. Hôm nay muội mời huynh đến là vì chuyện của tiểu thư Lý gia, chúng ta,” Nàng dừng lại,“Đã chẳng còn gì để nói.” – Kết cục đã định, không thể quay đầu.

Ánh mắt Tề Hạo Vũ xẹt qua chút âm ngoan, “Chả có gì để nói về tiện nhân kia hết.”

“Tề đại ca,” nàng giữ bình tĩnh, nói chuyện với hắn, “Dù lúc trước Lý tiểu thư có sai lầm, thì bây giờ rơi vào tình cảnh này cũng chịu đủ khổ sở rồi, huynh bỏ qua cho cô ấy đi.”

“Bỏ qua cho cô ta?” – Hắn cười khẩy, “Lúc cô ta hầu như phá hoại hạnh phúc của ta thì sao, hậu quả thì sao?”

Lăng Thanh Tuyết do dự, cuối cùng vẫn nói ra, “Huynh còn có Như Ý cô nương, cô ấy vẫn luôn chờ huynh mà.”

Tuấn nhan của Tề Hạo Vũ biến đổi, dường như hắn hiểu ra điều gì, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: “Chính bởi vì nó, muội mới không muốn quay lại đúng không?”

“Hiện tại, huynh cho rằng Lý cô nương phá hoại hạnh phúc của mình, nhưng nếu lúc trước muội thật sự gả cho huynh, muội mới là người cảm thấy chính mình đang phá hoại hạnh phúc của huynh và Như Ý cô nương.” – nàng quyết định nói ra hết những khuất tất bên trong, bằng không cứ kéo dài thế này, đối với ai cũng không tốt.

Tề Hạo Vũ giật mình, “Cho nên, lúc trước, dù không có sự chen ngang phá hoại của Lý tiểu thư, muội cũng không nghĩ sẽ gả cho huynh, đúng không?”

“Tề đại ca, thật xin lỗi, muội cũng không biết trước được sẽ gặp cơn bão đó, sau đó mọi chuyện càng lúc càng trượt khỏi quỹ đạo ban đầu.” – đáng lý sự việc sẽ không thay đổi phức tạp như vậy, có lẽ nàng cũng chỉ là một tân nương đào hôn, Lăng gia Bảo đối với Kính Minh Sơn Trang có lỗi mà thôi.

Tề Hạo Vũ thì thào lẩm bẩm, “Vì sao? Lúc trước muội rõ ràng là nguyện ý gả cho huynh.”

Vẻ giật mình hiện ra trên mặt Lăng Thanh Tuyết. Lúc trước ư? Nếu trước khi hắn cầu hôn, nàng biết đến sự tồn tại của vị hồng nhan tri kỷ của hắn, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra, nếu không phải nhìn thấy một màn đó ở thanh lâu, cũng có lẽ là nàng đã gả cho hắn.

Đáng tiếc, tất cả đều chỉ là “có thể” mà thôi.

“Tề đại ca, sơ bát tháng tư năm ngoái, huynh ở đâu?”

Hắn sửng sốt một chút, sau khi hồi tưởng, sắc mặt bỗng dưng đại biến, ánh mắt kinh ngạc bất định nhìn nàng.

Nàng mỉm cười, nụ cười thật nhạt cũng thật lạnh lẽo, “Làm bạn tại Tần Hoài thanh lâu, Như Ý cô nương trên giường, muội nhìn thấy.”– hai tháng sau là hôn lễ của bọn họ, mà lúc ấy hắn vẫn tham luyến sự ôn nhu của nữ nhân khác, buồn cười thay.

Tề Hạo Vũ ngậm miệng, suy sụp ngã ngồi xuống đất.

Lăng Thanh Tuyết vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, tiếp tục nói: “Tề đại ca, mỗi người chúng ta đều phải phụ trách việc mình đã làm. Buông tha Lý tiểu thư đi, cô ấy dù sao cũng thật đáng thương, hơn nữa cô ấy cũng đã cứu muội một mạng.”

Tề Hạo Vũ chẳng nghe thấy gì, vẻ mặt kinh ngạc.

Nàng than một tiếng, nói với bà vú: “Chúng ta đi thôi.” – chuyện gì cần nói nàng cũng đã nói rồi, việc gì phải làm lại là chuyện của hắn.

Giang Tùy Vân vẫn chờ đợi ở gần đó, vừa thấy bóng dáng thê tử xuất hiện, lập tức chạy lại.

“Giang Tùy Vân.” Giọng nói thản nhiên, lại ẩn ẩn chút ý cười.

Hắn tiến lại đỡ thê tử, vẻ mặt tự nhiên cười nói: “Ta sợ họ bọn họ không tốt nên mới lại đây nhìn xem thế nào thôi. Mấy hôm nay nương tử luôn dưỡng thai ở nhà, chi bằng nhân dịp hôm nay đi dạo khắp nơi, xem như giải sầu, nha?”

“Được thôi.”

Tề Hạo Vũ đứng sau cửa sổ trên lầu, cúi đầu nhìn, nghe hai vợ chồng một hỏi một đáp, lơ đãng mà toát ra tình nồng ý đậm.

Giang hồ đồn rằng Giang đại thiếu gia đối với thê tử kính như thần thánh, dưỡng như trân bảo, để trên tay sợ lạnh, ngậm trong mồm sợ nóng, mỗi bước đi đều cẩn thận săn sóc, vì thê tử, không cho người phụ nữ khác cơ hội tiếp cận mình, đuổi hết tì nữ trẻ trung bên cạnh đi, chỉ giữ lại vị quản gia trung niên và những người có tuổi.

Người đàn ông này đã làm được hết tất cả những chuyện mà hắn có thể làm, khó trách đến cuối cùng Lăng Thanh Tuyết lại tiếp nhận hắn.

Nhìn bóng họ dần xa, vẻ ảm đạm dần biến mất khỏi mắt Tề Hạo Vũ, thay vào đó là nét âm ngoan.

Khá khen cho con tiện nhân họ Lý kia, không có kế thay mận đổi đào của cô ta, Thanh Tuyết hẳn đã có thể thuận lợi gả đến Kính Minh Sơn Trang rồi. Nàng bị say tàu, nên Lăng bảo chủ mới bỏ đường bộ đi đường thủy, cũng vì đề phòng Lăng Thanh Tuyết đào hôn, không ngờ ông trời lại an bày chuyện khác còn ghê gớm hơn.

Quả nhiên, người tính không bằng trời tính!

~~~~~~~~~~

Bụi hoa hồng thấp thoáng, một con bồ câu trắng như tuyết đậu xuống cạnh vườn hoa, chíp chíp kêu.

Lăng Thanh Tuyết đang ngồi trên xích đu trong viện ánh mắt khẽ biến, nói với người hầu kế bên: “Bắt con bồ câu ấy.”

Bà vú bắt con bồ câu đưa nàng.

Lăng Thanh Tuyết gỡ ống trúc được đeo một cách khéo léo dưới chân con chim ra.

Hắn vẫn không chịu buông tha cho Lý tiểu thư. Đọc tin tức xong, nàng trầm mặc.

Đã nói hết lời, mà đối phương vẫn thế, thậm chí còn… Mắt nàng dừng ở tin tức cuối thư – Như Ý cô nương nhảy sông tự sát, sau khi Tề Hạo Vũ đi tìm cô ấy.

Mấy ngày sau, Lăng Thanh Tuyết lại nhận được một phong thư, sau khi đọc xong, nàng đứng trầm tư ở cửa sổ lâu thật lâu.

Khi Giang Tùy Vân trở về, nàng vẫn đứng đó.

Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, ánh mắt rớt trên bức thư đã mở trên bàn, đi qua, cầm lên đọc.

Sau đó, hắn cũng trầm mặc. Thư nói rõ “tiền căn hậu quả” mà Như Ý gây ra, đại khái một màn Thanh Tuyết thấy lúc trước là do Như Ý cố ý bày ra, cô ta sắp xếp để Tề Hạo Vũ chấp nhận ở bên mình một đêm cuối cùng, trước đó, cô ta viết thư mời Lăng Thanh Tuyết tới chơi.

“Nương tử.”

Không quay lại, giọng nàng có chút mờ mịt, “Dù chân tướng như thế này, nhưng vật đổi sao dời, vì sao Tề đại ca nắm được lại không thể buông được?” – nàng cũng từng thưởng thức hắn, không ngờ nay hắn lại trở nên điên cuồng như vậy.

Hắn ôm nàng vào lòng, thở dài thật dài, “Vì hắn thật sự rất yêu nàng.” – vô duyên kết thành phu thê với người mình yêu nhất, đây là tiếc nuối lớn nhất của bậc nam nhân.

“Bọn thiếp vô duyên.” – Lăng Thanh Tuyết dù môi nở nụ cười, mặt mày lại chẳng tươi lên chút nào.

“Thế nên ta mới nói là phu thê ta duyên phận tam sinh tam thế, không gì có thể chia lìa đó.” – hắn cúi đầu khẽ hôn lên mặt nàng.

“Ba hoa.”

“Chuyện của Lý tiểu thư, ta sẽ nghĩ biện pháp, nương tử đừng suy nghĩ nữa, giờ việc của nàng chỉ là ngoan ngoãn an thai tĩnh dưỡng thôi, trăm ngàn lần đừng để xảy ra việc gì đáng tiếc.”

Nàng gật đầu. “Nay thiếp thật sự không tiện hành động, nếu không thiếp đã đi cứu cô ấy ra rồi.”

“Vì cô ta đã cứu nàng, nàng liền tha thứ cho tội lỗi của cô ta ư?”

“Ai có thể không mắc lỗi lầm? Tha thứ cho người khác cũng chính là bỏ qua cho chính mình.” – vẻ mặt thương cảm, “Chưa kể, cô ta rơi vào tình trạng này, thiếp chỉ còn thấy đồng tình tội nghiệp, cớ gì còn oán hận nữa?”

“Nếu nương tử từng oán cô ta, sao lúc trước không tìm bắt cô ta về?” – hắn khó hiểu.

Nàng tựa đầu vào vai trượng phu, nhẹ xoa xoa cái bụng tròn tròn, nói: “Cô ta trăm phương ngàn kế cũng chỉ để có thể song túc song phi cùng người yêu, thiếp phá họ làm gì, hạnh phúc của nữ nhân không dễ gì tìm được đâu.”

Hắn thở dài, “Có lẽ lúc ấy nếu nương tử tìm, cô ta đã không rơi vào kết cục này.”

Lăng Thanh Tuyết im lặng một lát rồi trả lời, “Có lẽ, âu cũng là số phận.”

Giang Tùy Vân ôm chặt người trong lòng, nhìn bầu trời ảm đạm ở xa xa. Đúng vậy, đó là số mệnh, trời cao minh xét gửi nàng cho hắn chăm sóc, cho hắn một cơ hội hạnh phúc.

~~~~~~~~~~

Ngày ngày trôi qua, bụng Lăng Thanh Tuyết lớn dần, cử động càng lúc càng khó khăn, cuối cùng phạm vi hoạt động thu gọn lại trong tiểu trúc.

Khi ngày sinh đã gần kề, Giang Tùy Vân nói Lý tiểu thư đã được cứu, tảng đá đang đè nặng trong lòng nàng vì thế cũng được bỏ đi.

Sau hoa viên, khi hồ sen đồng thời nở rộ, trong sự chờ đợi của mọi người, tiểu thiếu gia Giang gia cất tiếng khóc chào đời, làm Giang lão phu nhân cười híp cả mắt.

Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Giang Tùy Vân chạy vội tới bên cửa, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân sao rồi?”

Bà đỡ lập tức trấn an: “Giang thiếu gia an tâm, phu nhân bình an vô sự.”

Có thế Giang Tùy Vân mới yên tâm đi lại nhìn bé con cả người đỏ hỏn, thật nhiều nếp nhăn, đang nằm yên trong lòng bà nội, con hắn đó nha, cốt nhục của hắn đó, hắn khẽ cười.

Đến khi phòng được dọn rửa sạch sẽ, Giang Tùy Vân mới được vào.

Nhìn thấy thê tử vẻ mặt mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cầm tay nàng, yên lặng nhìn nàng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Lăng Thanh Tuyết từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng gọi, “Giang Tùy Vân.”

“Nương tử.”

“Con đâu rồi?”

“Vú em đang trông con rồi.”

“Ừhm, có đẹp không?”

“Xấu lắm.” – hắn ăn ngay nói thật.

Nàng trợn mắt liếc hắn một cái.

Hắn lập tức ứng biến, “Ta nghe bà đỡ nói đứa bé sơ sinh nào cũng vậy hết, sau vài ngày sẽ khác, nương tử xinh đẹp như vậy, phụ thân của nó là ta cũng tuấn mỹ như vậy, con chúng ta sao có thể xấu được, nàng thấy đúng không?”

Lăng Thanh Tuyết bật cười.

“Nương tử, nàng vất vả rồi.”

Nàng cười, yếu ớt nhưng xinh đẹp.

Giang Tùy Vân dỗ dành: “Ngủ đi, ta biết nàng mệt lắm rồi.”

“Chàng cũng đi nghỉ đi, căng thẳng cả ngày rồi mà.”

“Ừh, ta chờ nàng ngủ rồi sẽ ngủ liền mà.”

Nàng “dạ” một tiếng rồi nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền nặng nề thiếp đi.

Giang Tùy Vân thâm tình nhìn thê tử say ngủ, cuối cùng không rời khỏi phòng, nằm xuống cạnh nàng, ngủ.

Ngày thứ hai, hắn vốn chờ thê tử trách cứ, ngờ đâu chỉ cười không nói, cúi đầu nhìn vợ yêu đang ôm con ngủ.

“Hèn gì người ta vẫn nói con cái là tình địch trời sinh của phụ thân, quả nhiên không sai, giờ nơi này chẳng còn chỗ cho ta nữa.”

Hắn cảm thán thốt lên.

Hạ nhân nghe hắn u oán nói, đều lén lén cười.

Lăng Thanh Tuyết oán trách trừng hắn, rồi tràn đầy yêu thương nhìn bé con trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Đến khi bé trưởng thành rồi lập gia thất, thiếp lại trở thành bà mẹ chồng đố kỵ với con dâu thôi.”

“Ta sẽ không cho nương tử cơ hội đó.” – hắn lập lời thề son sắt.

Lăng Thanh Tuyết nhìn hắn.

Hắn nghiêm trang, công khai biểu thị. “Ta sẽ làm nương tử hạnh phúc, để nàng không phải ghen tỵ với ai cả.”

Lăng Thanh Tuyết nở nụ cười như hoa nở bừng trong ngày đầu xuân, vô cùng kiều diễm.

~~~~~~~~~~

Ngày thứ sáu sau khi tiểu thiếu gia chào đời, một cô gái xinh đẹp đến Giang gia phủ.

Không ai nhìn thấy cô ấy vào bằng cách nào, khi mọi người nhìn thấy, cô ấy đã xuất hiện trong phòng thiếu phu nhân, đùa giỡn cùng tiểu thiếu gia.

“Muội muội, để bé con bái tỷ làm sư phụ được không?”

“Chẳng lẽ tỷ muốn nó lớn lên nối nghiệp tỷ làm hái ho tặc sao?” – Lăng Thanh Tuyết không hề nghĩ ngợi gì, bật thốt lên.

Giang Tùy Vân vừa vào phòng, nghe thấy những lời này, lập tức chen vào: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, muốn biến con đệ thành đăng đồ tử thanh danh bại hoại à, dứt khoát không được.”

Tô Li Lạc mắt đẹp trừng trừng, bất mãn nói: “Vợ chồng hai người dựa vào đâu mà chắc chắn tỷ đây sẽ dạy đệ tử thành một kẻ trăng hoa hạnh kiểm xấu hả?”

Lăng Thanh Tuyết chắc nịch: “Vì tỷ làm mẫu hay như thế, nó chắc chắn sẽ học theo.”

Tô Li Lạc phong tình vạn chủng hất đầu, ánh mắt hơi ai oán xem xét Lăng Thanh Tuyết đang dựa vào đầu giường, “Thật ra, tỷ tỷ ta đây rất thuần lương đó.”

Vợ chồng Giang thị lập tức nhất trí đồng lòng, cùng nhìn ra cửa sổ.

“Các người có ý gì?”

Vẻ mặt Lăng Thanh Tuyết đầy chân thành: “Muội xác định xem mặt trời có phải lặn phía tây không.”

“Đệ cũng vậy.” – Giang Tùy Vân phụ hoạ.

“Hai người đúng là phu xướng phụ tùy đó.” – Tô Li Lạc nhìn bọn họ, chế nhạo.

Lăng Thanh Tuyết nhắm mắt.

Giang Tùy Vân mặt không đổi sắc, cười nói: “Như thế cũng tốt mà, xướng xướng tùy tùy, có đôi có cặp.”

Tô Li Lạc nhìn Lăng Thanh Tuyết, nói lời từ đáy lòng: “Muội thật hạnh phúc, tỷ tỷ ta đây thật ghen tỵ.”

“Tỷ thử tìm một người đối xử với mình thật lòng đi, sẽ không còn đỏ mắt nhìn muội nữa.” – Lăng Thanh Tuyết cũng đề nghị từ đáy lòng.

Tô Li Lạc bĩu môi, nhắc lại chuyện cũ, “Muội muội, tỷ nói thật, để nó làm đệ tử tỷ đi.”

Giang Tùy Vân lập tức khẩn trương nhìn thê tử.

Lăng Thanh Tuyết trầm mặc một hồi, sau đó một nụ cười yếu ớt xuất hiện, “Thôi được, khi bé tròn ba tuổi, tỷ tới nhận đệ tử ha.”

Tô Li Lạc cười tươi như hoa.

Giang Tùy Vân phát sầu.

~~~~~~~~~~

Mười lăm tháng tám, Lăng Thanh Tuyết theo lệ thường lên kế hoạch đi núi Thanh Thành bái tế vong sư.

Giang Tùy Vân lấy cớ đi tuần tra cửa hàng để tháp tùng nàng, để đứa con hai tháng tuổi ở lại cho mẫu thân chăm sóc.

“Hay là đem con theo đi, để sư phụ lão nhân gia người ngắm bé một chút.” – Rời khỏi thành Dương Châu, Lăng Thanh Tuyết vẫn luyến tiếc, cứ ngoái lại nhìn mãi không thôi.

Giang Tùy Vân lắc đầu, “Mẹ xót cháu nội bảo bối, còn nhỏ vậy đã phải xa nhà, thôi để năm sau vậy.”

Nàng gật gật đầu, đành vậy.

Bọn họ càng tới gần núi Thanh Thành, nỗi bất an trong lòng nàng càng lớn, tựa như có tai ách gì đang chờ họ ở núi Thanh Thành vậy.

“Tùy Vân, chàng không cần lên núi cùng thiếp đâu.” – trưóc khi leo núi, nàng nhịn không được, quyết định ngăn cản hắn.

Giang Tùy Vân lắc đầu: “Năm trước chúng ta đã không thể cùng bái tế trước mộ lão sư phụ người rồi, hôm nay đã đến chân núi, lẽ nào lại để lịch sử tái diễn nữa?”

Dù Lăng Thanh Tuyết nói gì, hắn cũng quyết tâm hôm nay không thể không lên núi, cuối cùng nàng đành chiều theo ý hắn.

Khi bọn họ vừa vượt qua một sơn đạo hiểm yếu, nỗi bất an của nàng rốt cuộc biến thành sự thật, mười mấy hắc y nhân từ chỗ tối ùa ra, mỗi chiêu đều dụng ý giết người.

Nhạc Thanh bị một dao chém tới, sợ quá, ôm đầu né tránh, không ngờ lại rớt xuống đường mòn dài dằng dặc để lên xuống núi, để lại vài tiếng kêu thảm thiết, rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Lăng Thanh Tuyết vì che chở trượng phu tránh trái tránh phải nên hành động bị hạn chế, cuối cùng rơi vào thế hạ phong.

Rõ ràng phòng thủ không có tác dụng, nàng bấm nhẹ vào cơ quan dấu ở cổ tay, “lách cách” hai tiếng, đôi vòng tay bằng kim loại ánh tím nơi cổ tay nàng liền biến thành hai song đao dài một thước năm tấc, vừa nhẹ nhàng khéo léo, vừa vô cùng sắc bén.

Đến giờ mới nhìn thấy binh khí của thê tử, Giang Tùy Vân mắt tròn xoe. Hắn lần đầu tiên thấy món vũ khí tinh xảo như vậy đó nha.

Có vũ khí, Lăng Thanh Tuyết dần dần chiếm lại thế thượng phong, che chở trượng phu, vừa đánh vừa lui, nàng quen thuộc địa hình nơi đây, lặng lẽ kéo bọn hắc y nhân rời xa địa điểm hiểm yếu để tay chân dễ bề hoạt động.

Tuy nàng võ nghệ hơn người nhưng bọn xấu cũng chẳng phải hạng tầm thường, mà nàng lại còn che chở trượng phu, nên chỉ có thể dùng nửa tâm trí vào cuộc chiến.

Chậm tay một chút, Giang Tùy Vân liền bị đánh bay ra ngoài.

Lăng Thanh Tuyết liều mạng hứng trọn một chưởng của hắc y nhân, phóng tới đem người trở lại, khóe miệng đã có tơ máu, bước chân lảo đảo.

“Nương tử.” Lòng Giang Tùy Vân đau như cắt.

Đao bên trái Lăng Thanh Tuyết đột nhiên bay ra, xé gió bay trong không trung rồi hoàn lại cố chủ, vài hắc y nhân liền bị thương.

Bọn hắc y nhân còn bàng hoàng kinh sợ, đao còn lại cũng bay ra từ tay phải nàng, ngược hướng với đao bên trái, song đao kỳ dị chạm vào nhau thật mạnh, nhất thời tia lửa tóe ra tứ phía, xẹt xẹt lòe lòe.

Khi ánh mắt bọn hắc y nhân vẫn tập trung ở cặp song đao, nàng đã phi thân lên như tia chớp xẹt qua phía chân trời, thân thủ phi phàm bắt lấy đao, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, vài hắc y nhân mang vết thương trí mạng nơi cổ, bỏ mạng tại chỗ, động tác cực nhanh như sấm đánh cái đùng xuống, chỉ trong nháy mắt đã về với ông bà tổ tiên.

“Phong Lôi? Thiên đao?” – một hắc y nhân kinh hãi thốt lên.

Đây là tuyệt chiêu truyền kỳ bí ẩn nhất, uy danh vang xa nhấttrong võ lâm, vốn đã tuyệt tích giang hồ gần hai trăm năm, không ngờ hôm nay lại tái xuất.

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, khi song đao một lần nữa nằm trong tay Lăng Thanh Tuyết, tất cả hắc y nhân ở đây đều ngã xuống đất.

Nhưng nàng cũng khụy một gối xuống, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tuyệt thức Phong Lôi tuy uy lực kinh người, nhưng dư chấn để lại không nhỏ, khiến nàng bị trọng thương.

“Nương tử.” – Giang Tùy Vân bổ nhào vào người nàng, đau lòng không kể xiết.

Nếu không phải tại hắn, nương tử sẽ không bị thương, giờ phút này hắn có tự trách cũng không hết nỗi áy náy khổ sở trong lòng.

“Ọe” một tiếng, một ngụm máu đỏ bắn vào đám cỏ dưới chân.

“Nương tử...” – hắn luống cuống tay chân, giúp nàng lau vết máu nơi khóe miệng.

“Xuống núi.” – nàng quyết đoán nói.

Trên đường xuống núi, họ bắt gặp Nhạc Thanh bị ngã đụng đầu đang nằm bất tỉnh nhân sự, Lăng Thanh Tuyết lại nắm áo hắn, hai tay hai người, xách chủ tớ hai người Giang Tùy Vân xuống núi.

Đến chân núi Thanh Thành, nàng liền rơi vào trầm mặc, lặng im, ánh mắt gợn sóng chẳng biết nghĩ gì, hơi thở lạnh giá toả ra quanh người, ngăn cản không cho ai lại gần.

Giang Tùy Vân không dám quấy rầy. Lúc này, nương tử nhà hắn chỉ muốn im lặng tuyệt đối, đó là thế giới của nàng, thế giới giang hồ.

Sau khi thê tử trầm mặc hai ngày, Giang Tùy Vân thật sự nhịn không được, hỏi: “Nương tử, nàng có khỏe không?”

Đối với thê tử trầm mặc như vậy, làm hắn không biết làm sao như vậy, hắn bắt đầu thấy hoảng hốt.

“Giang Tùy Vân.” – nàng nhẹ nhàng gọi hắn.

Hắn vui ra mặt, “Nương tử.” – Cuối cùng thì nàng cũng chịu mở miệng rồi.

“Thiếp muốn rời đi một thời gian.”

“Nương tử?” – hắn khó tin nhìn nàng.

“Thiếp muốn rời đi một thời gian.” – nàng trảm đinh chặt sắt tuyên bố.

“Nương tử, nàng đã hứa với ta là sẽ không bỏ đi mà.”

Lăng Thanh Tuyết nhìn như không nhìn hắn, ngữ khí chắc chắn,nói: “Nhưng họ muốn mạng chàng.”

Người giang hồ sinh trong giang hồ, thành bại trong giang hồ, mà chết cũng trong giang hồ.

Nhưng Giang Tùy Vân lại khác, chàng không phải người giang hồ.

Mưa gió giang hồ không nên để chàng gánh thay nàng, nếu phiền toái đến từ giang hồ, vậy để nàng đi vào giang hồ giải quyết đi.

“Nếu họ muốn mạng ta, như vậy nương tử bỏ ta mà đi, chẳng phải tạo cơ hội cho họ hành động, đặt ta vào cảnh hiểm nghèo sao?” – ánh mắt Lăng Thanh Tuyết buồn bã.

Giang Tùy Vân ngồi xổm trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, kiên định nói: “Dù phát sinh chuyện gì, ta cũng hy vọng phu thê chúng ta cùng nhau đối mặt, chứ không phải chỉ một mình nàng đương đầu gánh vác.” – nàng đi để hắn được an toàn, sự an toàn này hắn càng không thể nhận.

Lăng Thanh Tuyết nắm bàn tay hắn đang đặt trên người mình, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Người kia điên rồi.”

Giang Tùy Vân chấn động, nhưng không nói gì.

Lúc ấy nàng chậm chạp không ra sát chiêu hẳn là vì nhớ đến đoạn ân tình lúc trước, nếu thật sự đúng là kẻ kia.

Yêu quá hóa cố chấp, cuối cùng sẽ gặp điều chẳng lành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio