Hồ Ly Tác Quái

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng lời này chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng khi thật sự nghe thấy chính miệng anh phủ nhận thì tôi bỗng cảm giác có chút mất mát.

Ở chung đã nhiều năm nay nên tôi hiểu rất rõ về tính tình của anh.

Anh sẽ không bao giờ giả vờ.

Tôi vốn cho rằng Hồ Từ sẽ tức giận vì tôi đã chạy trốn, nói không chừng còn sẽ đánh giết tôi, thế nhưng lại không có gì xảy ra.

Anh chỉ đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh lùng.

“Lâm Y, tôi sẽ không giết em nhưng với điều kiện là em phải ngoan ngoãn ở lại đây, không được hỏng chuyện của tôi.”

Dứt lời, anh còn hơi cúi người hỏi: “Hiểu chưa?”

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi có thể thấy được sát ý hiện lên mơ hồ ở nơi đáy mắt của anh.

Sống lưng trở nên lạnh ngắt, tôi lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu rõ.”

Cuối cùng, Hồ Từ liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.

Sau khi xác định là anh đã đi xa, tôi mới dám đi tới cửa phòng, cẩn thận chạm nhẹ vào nó ——

…… Lại có kết giới.

Tôi đương nhiên cũng không dám chạy trốn nữa, hiện tại rõ ràng đã là xã hội hiện đại, vì sao khắp nơi đều xuất hiện hồ ly?

Nếu như lén đi ra ngoài rồi gặp lại hai nữ hồ ly tinh kia, e là tôi sẽ khó giữ được tính mạng.

Sau khi loanh quanh hai vòng trước cửa, tôi hoàn toàn chấp nhận số mệnh của mình, nằm trên giường bắt đầu buông bỏ những suy nghĩ.

Hồ ly quả nhiên là đồ không có tình người, giam lỏng tôi còn chưa tính, đến cả TV, di động hay máy tính cũng đều không có, cả một căn phòng rộng lớn nhưng lại trống rỗng, chỉ có hai quyển sách bị Hồ Từ tuỳ tiện ném ở đầu giường.

Tôi tiện tay mở ra xem, cái gì mà《Hồ ly tự thân tu dưỡng》.

…… Sách này là do con người viết ra thật sao?

Hẳn là tôi nên cảm thấy may mắn, vì trong phòng ít ra vẫn có phòng vệ sinh, và một vài đồ dùng sinh hoạt đặt trên bàn.

Ví dụ như: Khăn giấy, ấm đun nước, mì ăn liền cùng với giăm bông.

Nằm lăn lộn trên giường một lúc lâu, tôi bò dậy, đi nấu nước để úp mì.

Mì dưa chua Lão Đàn.

Chắc chắn là hồ ly không thèm xem tin tức.

Trong bụng rỗng tuếch, tôi nấu một tô mì ăn đỡ, hương vị của nó không tồi.

Húp xong một ngụm nước súp cuối cùng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.

Sao Hồ Từ trở lại nhanh vậy?

Tôi có chút tò mò, đi đến dựa vào cửa để cẩn thận nghe ngóng, giây tiếp theo, trước mắt của tôi bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt.

“A!”

Tôi bị dọa đến hai chân mềm nhũn, thảm thiết kêu lên rồi ngã ngồi trên mặt đất, lúc này bỗng nhiên phát hiện, chủ nhân của gương mặt kia chính là Giang Du.

Cậu ta tới đây bằng cách nào?

Tôi đang muốn hỏi rằng có phải cậu ta đến đây cứu tôi hay không thì phía sau lưng Giang Du đột nhiên vang lên giọng nói của Hồ Từ.

“Tôi ở đây.”

Giang Du lên tiếng, sau đó ngồi dậy, xoay người đi rồi.

Nhưng mà ——

Trước khi đi, cậu đã nhỏ giọng nói với tôi một câu:

“Yên tâm đi, cậu đang rất an toàn.”

Chắc do Giang Du là người quen lâu năm nên tôi phá lệ tín nhiệm cậu.

Hơn nữa, dựa theo tình huống hiện tại, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng mỗi cậu ta mà thôi.

Tôi dán lỗ tai dán lên tường, cẩn thận nghe thử, dường như kết giới của Hồ Từ còn có cách âm, bọn họ rõ ràng chỉ ở cách vách, nhưng tôi không thể nào nghe thấy một chút âm thanh gì.

Sau một lúc lâu, tôi đành từ bỏ, lại trở về nằm yên trên giường.

Bởi vì quá nhàm chán, tôi nằm lăn lộn một chút liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như tôi nghe thấy giọng nói của Hồ Từ, âm thanh đè nén cực thấp, không thể nào nghe rõ anh nói đến việc gì.

Sau đó.

Tôi hơi hé mắt, ngoài ý muốn lại đối diện với ánh mắt của một người.

Là…… Hồ Từ.

Anh đang ngồi ở mép giường, lưng đ ĩnh đến thẳng tắp, lẳng lặng mà nhìn về phía ta.

Bốn mắt nhìn nhau, đuôi mày của anh hơi nhếch lên một chút, “Tỉnh rồi?”

Tôi chống tay lên giường ngồi dậy, không biết vì sao mà chỉ mới ngủ một giấc thôi lại cảm thấy cả người mệt mỏi.

Nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Giang Du đâu.

Tôi rụt người lùi về sau, bỗng nhiên có chút sợ Hồ Từ.

Người này đang lẳng lặng chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của tôi, sau đó lại lạnh nhạt nói: “Hắn ta ở cách vách.”

“Yên tâm đi, khoảng thời gian này hắn sẽ là người chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho em.”

Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Công phu của cậu ấy thế nào?”

Tôi vẫn còn nhớ như in cảnh tượng cậu ta bị kết giới của Hồ Từ đẩy văng ra xa.

Hồ Từ liếc mắt nhìn tôi một cái, “Không tồi.”

Dứt lời, anh đứng dậy, dừng những ngón tay thon dài xinh đẹp nới lỏng cà vạt.

Tôi không nhịn được mà đảo mắt theo từng động tác di chuyển qua lại của tay anh, cuối cùng dừng lại trước phần xương quai xanh đang lộ ra ngoài.

Đến khi bắt gặp ánh mắt của Hồ Từ mới nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Thèm ơi là thèm, nhưng cũng sợ ơi là sợ.

Hồ Từ nhìn vào đôi mắt của tôi, đột nhiên giơ tay kéo thẳng cà vạt xuống, sau đó xốc chăn lên.

“Nhường chỗ một chút.”

Vẻ mặt của tôi hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời mà dịch thân người sang một bên.

Sau đó lại trơ mắt nhìn Hồ Từ nằm xuống giường.

Anh chui vào trong chăn, cùng ta cùng y mà nằm.

Tôi bị hành động bất ngờ của anh làm cho sợ hãi, cả người cứng đơ như khúc củi, không dám nhúc nhích tí nào.

Cho đến khi Hồ Từ quay đầu lại nhìn tôi.

Anh nâng tay lên, tôi cũng theo bản năng mà rụt cổ, cùng lúc đó có một lòng bàn tay ấm áp dừng lại ở trước mắt tôi.

“Nhắm mắt ngủ đi.”

Tôi không dám cãi lại, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Khi nhắm mắt lại, thế giới liền lâm vào một mảnh tối tăm, nhưng các giác quan khác thì được phóng đại vô hạn.

Tôi có thể nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim của anh, âm thanh vô cùng rõ ràng.

Ngoài ra còn có thể ngửi được mùi hương trên người Hồ Từ, bao năm qua đi nhưng mùi đàn hương thoang thoảng vẫn không thay đổi.

Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, tôi cũng muốn ngủ, nhưng trong đêm khuya thế này, nằm bên cạnh lại chính là người đàn ông mà tôi đã yêu thầm nhiều năm nay.

Lòng tôi bị quấy nhiễu, đặc biệt là tiếng tim đập ngày càng rõ ràng cứ truyền đến bên tai, làm cho lòng tôi trở nên ngứa ngáy.

Trong đầu có hai giọng nói tranh cãi với nhau, một bên khuyên tôi đừng tự tìm đường chết, ngoan ngoãn nằm ngủ đi; bên còn lại là một giọng nói vô cùng êm ái, không ngừng mê hoặc tôi:

“Không phải cô thích anh ta sao? Cơ hội tốt thế này mà không chịu nắm chắc, sau này chưa chắc sẽ được gặp lại đâu nha.”

“Người nằm bên cạnh cô chính là Hồ Từ, mặc kệ anh ta là người hay là yêu, chỉ cần là đàn ông thì không thể nào vượt qua được cám dỗ.”

“Hành động đi…… Trai đơn gái chiếc, mau quyến rũ anh ta……”

Giọng nói kia tự vang lên trong lòng, âm thanh dịu dàng mị hoặc, đặc biệt chân thật.

Nó thật đến mức…… khiến cho tôi không thể nào phân biệt được rằng đây có phải là ảo giác hay không.

Dần dần, thần trí của tôi bị âm thanh kia mê hoặc.

Suy nghĩ cũng trở nên rối loạn.

Dưới ánh đèn tối tăm, tôi chống nửa người đứng lên, quay đầu nhìn về phía Hồ Từ.

Nhưng thật ra tôi không biết bản thân muốn làm gì, dường như có một linh hồn khác đang khống chế thân thể của này.

Hồ Từ mở mắt ra, ánh mắt dừng ở trên người tôi, hơi thở lạnh lẽo.

“Ngủ đi.”

Giọng nói của anh nén lại cực thấp, có lẽ vì hành động tự ý đứng dậy của tôi nên có chút không vui.

Lúc này hẳn là tôi nên cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng chui lại vào trong chăn.

Nhưng thực tế lại chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Tôi chỉ lẳng lặng nhìn anh, sau đó nhếch miệng cười.

Thân thể hoàn toàn không thuận theo sự khống chế của tôi mà lại cúi người xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên ngực anh.

“Hồ Từ, anh thấy tôi có xinh không?”

Vừa nói chuyện vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt anh, đầu ngón tay trượt thẳng xuống một đường, sau đó ——

Bàn tay bị anh nắm lấy.

Sắc mặt của Hồ Từ vẫn lạnh lùng như cũ.

Anh ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo, “Lăn trở về đi.”

Tôi cười đáp, “Mấy ngàn năm nay, chưa có người nào nói ra từ lăn với bổn cung.”

Nói năng càng trở nên hồ đồ.

Cái quỷ gì thế.

Bổn cung ư?

Tôi tột cùng là đang nói cái gì vậy, bổn cung gì đây chứ…

Đến cả tay cũng không thuận theo sự khống chế, tránh thoát gông cùm xiềng xích của anh, tay đặt trên ngực anh, tiếng cười ma mị.

“Ngươi đang yêu con ả nhân loại này à? Loài người thấp hèn này chỉ hơn được một con rối mà thôi. Thả bổn cung ra ngoài đi. Cả tộc Hồ ly đều sẽ thuộc về ngươi, đồng ý không?”

Đầu tôi ngày càng trở nên choáng váng, suy nghĩ dần dần bị áp chế, thậm chí còn bắt đầu không nghĩ ngợi được gì.

Nhưng giọng nói du dương ma mị vang lên trong phòng quả thật là giọng của tôi.

Đến lúc này tôi muộn màng nhận ra được rằng ——

Thân thể của mình, dường như đang bị một linh hồn xa lạ nào đó đang dần dần chiếm lấy.

Nhận thức này khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Nhưng khi sắp rơi vào hôn mê, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói như đang la hét của Hồ Từ: “Đừng ngủ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio