Tôi biết nàng ta không phải là loại người tốt lành gì, vốn muốn cự tuyệt, nhưng nàng dường như không cần câu trả lời của tôi.
Trong chốc lát.
Trước mắt bỗng xuất hiện một cảnh tượng, đây chính là khung cảnh trong sân biệt thự.
Có rất nhiều người đang đứng ở đó và chia thành hai phe, bên này là Hồ Từ, Giang Du, cùng với đám yêu nữ hồ ly suýt đã giết tôi ở trong rừng cây nhỏ ngày ấy.
Khoan đã……
Dường như Hồ Từ đang che chở một cô gái trong lòng, thân hình và bóng dáng của người đó cực kỳ giống tôi.
Tôi nhíu mày, đang muốn cẩn thận quan sát thì cô gái đó bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt giống với tôi y đúc!
Là…… Tôi ư?
Không đúng.
Tôi bỗng dưng nhớ tới buổi trước hôm trước, Hồ Từ đã ép tôi dùng dao găm đâm vào cơ thể của một cô gái, mà gương mặt kia cũng giống hệt tôi.
Là cô ấy sao?
Trong lúc tôi đang thất thần, tình cảnh trước mặt đã bắt đầu thay đổi.
Hai làn người tiến lên đánh nhau, Hồ Từ một bên che chở cho “Tôi”, một bên chiến đấu với người đối diện.
Hết thảy đều như bị ấn vào công tắc, mọi sự việc diễn ra bên ngoài lán lượt hiện lên ở trước mắt tôi.
Hồ Từ vốn đã bị thương, lúc này lại phải bảo vệ cho “Tôi” nên không thể nào đánh lại kẻ địch, anh bị đâm một kiếm vào vai, trọng thương ngã xuống đất.
Mà “Tôi” thì đã bị người đối diện bắt đi.
Giang Du ở bên kia trông thấy Hồ Từ ngã xuống liền hoảng hốt hô lên một tiếng, thấy mọi người vây quanh khiêng anh đi, thì lập tức chạy trốn, bỏ mặc tôi.
Hình ảnh chuyển qua một cảnh khác.
Đám người bên kia đã khống chế được nhóm của Hồ Từ, còn “Tôi” đã bị bọn họ đưa vào một căn phòng.
Nó nằm ở cuối hành lang, nhiều năm nay vẫn luôn bị khoá lại.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra căn phòng ấy cực kỳ lớn, bên trong được đặt một đài hiến tế to lớn vô cùng.
Tôi biết được bọn họ đang muốn làm gì.
Cũng hiểu rõ được ý đồ của Hồ Từ.
Bộ tộc Hồ ly muốn bắt đầu hiến tế tôi.
Mà Hồ Từ lại đem giấu tôi đi, dùng cô gái giống tôi như đúc để làm người thay thế, linh miêu tráo Thái Tử, đưa lên đài hiến tế.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, cả người dần dần run rẩy.
Nếu anh bị bọn họ phát hiện ra điểm khác thường thì phải làm sao bây giờ? Nếu bọn họ phát hiện mọt chuyện đều nằm trong kế hoạch của Hồ Từ, liệu anh có bị giết hay không?
Tôi cứ lo lắng không thôi, đập vào mắt tôi là cảnh tượng bọn họ đang tiến hành hiến tế.
Nghi thức thật sự rất phức tạp, thoạt nhìn cũng vô cùng đáng sợ.
Kỹ thuật diễn của Hồ Từ rất tốt, anh để lộ ra vẻ rất tự nhiên, không gào khóc thảm thiết cũng không trưng ra biểu cảm lạnh lùng thường ngày.
Anh bị vài tên hồ yêu giữ lại chặt chẽ, hai mắt lúc này đã đỏ bừng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía đài hiến tế, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Có lẽ biểu hiện của anh quá mức chân thật, hoặc do Hồ Từ đã nguỵ trang cho “Tôi” quá mức hoàn hảo. Mãi cho đến khi buổi lễ kết thúc, những người thi triển pháp thuật mệt mỏi ngã xuống đất mới phát hiện có chỗ không thích hợp.
Bởi vì ——
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, tộc trưởng Đát Kỷ của bọn họ chưa từng có dấu hiệu sống lại.
Đát Kỷ đương nhiên sẽ không sống lại, bởi vì nàng ta vẫn còn cư ngụ trên người của tôi.
Tôi cảm nhận được rằng nàng ta đang có ý đồ chiếm lấy [email protected] thể của tôi thêm một lần nữa.
Tôi không biết phải đối phó như thế nào, chỉ có thể dựa theo bản năng mà tận lực khống chế bản thân, giành lại quyền làm chủ.
Mà lúc này, Giang Du bỗng nhiên xuất hiện.
Vừa nãy cậu ta đã chạy trốn rồi mà, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện, đã vậy còn im hơi lặng tiếng thiết lập xong trận pháp từ lúc nào mà có thể không khiến cho bất cứ ai phát hiện.
Bởi vì hiến tế nên đám hồ yêu kia phá lệ trở nên yếu ớt, dường như không hề có năng lực phản kháng, tất cả đều bị trận pháp áp chế.
Cục diện lúc này đã nghiêng về một phía.
Tôi rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng ngay sau đó, tiếng cười của Đát Kỷ bỗng nhiên lần thứ hai vang lên ở trong lòng, “Nhìn kỹ lại đi, bọn họ thật sự đã thắng rồi sao?”
Không biết vì sao mà trong lòng trở nên căng thẳng.
Lần thứ hai ngẩng đầu nhìn lại, hình ảnh trước mắt đã thay đổi, sự cố đột nhiên phát sinh!
Sau khi bọn hồ yêu bị trận pháp áp chế, Hồ Từ vốn đang đứng cạnh Giang Du bỗng nhiên bị hắn tấn công. (lúc này GD khác phe rồi nên đổi lại xưng hắn)
Hắn ra tay vô cùng lưu loát, không hề có dấu hiệu báo, trong tay không biết đã xuất hiện một thanh kiếm từ khi nào, lập tức đâm xuyên qua ngực Hồ Từ.
Máu tươi chảy xuống thành dòng.
“Không được!!”
Tôi sợ hãi hô lên một tiếng, cả người cứng đờ trong nháy mắt.
Tại sao lại như cậy?
Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy Giang Du nói với Hồ Từ một câu, dù không nghe được nội dung của câu nói ấy là gì nhưng nhìn từ khẩu hình thì tôi vẫn có thể mơ hồ đoán ra:
“Xin lỗi, nhân yêu thù đồ(), là yêu thì liền phải tiêu diệt.”
() con người và yêu quái không cùng một đường với nhau.
Lòng tôi trở nên lạnh ngắt, duỗi tay về phía Hồ Từ, chộp lấy thanh kiếm đang ghim trên người của anh ——
Nhưng trong tay lại trống rỗng.
Toàn bộ đều là một bức ảnh phản chiếu, không thể chạm được.
Nhưng đợi tôi phản ứng lại thì đã quá muộn.
Vì tâm trạng dao động quá mức kịch liệt nên những chỗ trống trong cơ thể đều bị Đát Kỷ chui vào, tôi có thể cảm nhận được linh hồn nàng ta đang từng chút từng chút xâm chiến vào thân thể của mình.
Tôi vô cùng hoảng sợ, dù muốn phản kháng nhưng bản thân lại chẳng hề có tí sức lực.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn một linh hồn khác chiếc lấy hoàn toàn cơ thể của mình.
Dần dần tôi phát hiện bản thân không còn nắm quyền làm chủ tay chân.
Tôi thất bại rồi.
Đát Kỷ đã chiếm lấy toàn bộ thân thể của tôi.
Tôi vẫn có thể nhìn thấy hết mọi thứ bên ngoài nhưng lại không thể nói chuyện, cũng không thể điều khiển được cơ thể này.
Tôi, à không phải, nói chính xác hơn thì người đang chậm rãi bước lên bậc thang vào lúc này chính là Đát Kỷ.
Nàng ta đi đến cửa tầng hầm.
Tôi dùng hết sức lực vẫn không thể khiến cho cánh cửa lay động, nàng ta thì chỉ cần dùng tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa liền hoá thành tro tàn.
Tôi kinh ngạc không thôi.
Yêu quái và con người là hai thái cực hoàn toàn khác biệt với nhau, điều này được chứng minh rất rõ trong giờ phút này.
Đát Kỷ chậm rãi đi ra ngoài, rất nhanh đã lên đến lầu hai.
Tôi thấy được căn phòng nằm ở cuối hành lang, cũng thấy được những người đang ở trong đó.
Làm tôi kinh sợ hơn nữa chính là hết thảy mọi chuyện Đát Kỷ vừa cho tôi xem đều không phải ảo giác.
Mọi chuyện hoàn toàn có thật.
Bao gồm khoảnh khắc cuối cùng, Giang Du bỗng nhiên đâm thanh kiếm vào ngực Hồ Từ.
“Hồ Từ!”
Nhìn Hồ Tư ngồi dưới đất, tôi nhịn không được hét lên.
Nhưng âm thanh của tôi chỉ quẩn quanh dưới đáy lòng, không hề truyền được ra bên ngoài.
Hồ Từ bị thương, còn bị rất nghiêm trọng.
Máu tươi làm ướt đẫm quần áo của anh, biến thành một màu hồng chói mắt.
Toàn bộ trong phòng, người thì chết người thị bị thương, chỉ còn sót lại hơi thở yếu ớt sau khi bị trận pháp trấn áp.
Duy nhất chỉ có một người đang đứng thẳng tắp ở bên kia, là Giang Du.
Hồ Từ và Giang Du đều đồng thời dừng ánh mắt ở trên người “Tôi”.
Vẻ mặt cả hai cũng rất giống nhau, lông mày cau chặt gắt gao.
Như lâm đại vào địch nhìn “Tôi”.
Cuối cùng, là Giang Du trước mở miệng, “Đát Kỷ?”
Từ đầu đến cuối, Hồ Từ đều không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú về phía của tôi.
Đát Kỷ chậm rãi đi qua, rõ ràng là dùng thân thể của tôi, nhưng thân ảnh trong gương như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Dáng người của nàng vô cùng nóng bỏng, vẻ ngoài quyến rũ chết người, nàng đi đến trước mặt Hồ Từ rồi cúi người xuống.
Dùng ngón tay nâng cằm anh lên.
“Hồ Từ, vì con ả này mà từ bỏ cả bộ tộc, ngươi cảm thấy đáng giá sao?”
Ngay sau đó, tay của nàng bị Hồ Từ hất mạnh ra.
Hồ Từ đứng lên, chỉ nói một chữ:
“Cút.”
Mà giờ phút này, Giang Du bỗng nhiên lại mở miệng.
Hắn hít sâu một hơi, hai bàn tay đang rũ bên người nắm chặt lại, thậm chí, thân mình còn nhè nhẹ run lên.
“Lâm Y.”
Hắn nhẹ giọng kêu tên của tôi, “Thực xin lỗi. Tôi đã ở bỏ cổ trùng vào trong sữa bò.”
Tôi sửng sốt.
Bỗng dưng nhớ tới lúc ở trong phòng vào hôm nay, Giang Du có đưa cho tôi một ly sữa bò nóng.
Hơn nữa, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, trước khi đi xuống lầu lấy sữa cho tôi, hắn đã nói một câu.
Khuyên tôi không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả hắn.
Thời điểm đó tinh thần của tôi vô cùng rối loạn, không nghĩ kỹ về hàm ý trong câu nói này, nhưng hiện tại, có lẽ tôi đã hiểu rồi.
Hồ Từ bên kia dùng tay che lại miệng vết thương, lảo đảo đứng dậy, trợn mắt tức giận nhìn hắn: “Cmn mày điên rồi sao?”
“Không phải mày đã nói là mày thích cô ấy sao!” Hồ Từ gào thét.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh mất khống chế.
Ngày xưa, Hồ Từ là thanh lãnh, đạm mạc, tựa hồ chuyện gì đều khó có thể kích khởi hắn cảm xúc dao động.
Giang Du lại không nhìn anh.
Hắn nhìn thẳng về phía tôi, hai mắt đỏ bừng,
“Lâm Y, thật sự xin lỗi cậu, tôi là một người đạo sĩ, sư phụ của tôi năm đó vì muốn ngăn cản bộ tộc Hồ ly tái sinh Đát Kỷ nên đã chết ở trong tay bọn chúng. Hiện tại tôi phải tiếp tục ngăn không cho nàng ta sống lại, dù cho phạm phải đại giới…”
Vì vậy mà khi đưa sữa bò cho tôi, hắn ta sợ rằng sẽ có việc phát sinh ngoài ý muốn nên đã bỏ độc vào trong ly sữa.
Tôi cảm thấy vô cùng buồn cười.
Từ đầu tới cuối, người mà tôi chưa từng nghi ngờ lại là người tặng cho tôi một đòn trí mạng.
Trong đầu lúc này đều trống rỗng, thật ra cũng không có quá sợ hãi hay hận thù gì mà lại cảm thấy bất lực nhiều hơn.
Bởi vì mọi chuyện dù phát triển như thế nào thì cũng không thể nằm trong phạm vi khống chế của tôi.
Chỉ có thể phó mặc tất cả cho số phận.
Nhưng tôi bỗng cảm thấy Đát Kỷ có chút sợ hãi.
Xem ra…… Thứ độc cổ trùng kia ắt hẳn là có thể ngăn nàng ta sống lại.
Vậy thì hãy để cho cả tôi và nàng cùng nhau đồng quy vô tận đi.
Đát Kỷ nảy sinh ra ý định mê hoặc Giang Du, nhưng không đợi nàng mở miệng, Giang Du đã lập tức nâng tay lên, làm ra một cử chỉ mà không tôi hiểu được.
Tôi không biết hắn tột cùng là đang làm gì, chỉ có thể cảm nhận được dường như có một con sâu đang gặm c ắn trong cơ thể.
Đau quá.
Đau đớn cực hạn khiến cho suýt đã ngất đi.
Nhưng trong nháy mắt, tôi trông thấy Hồ Từ chậm rãi đứng dậy. Sau đó anh biến thành một con hồ ly ngay trước mặt tôi.
Vẫn là bộ lông có màu trắng như tuyết, giống với dưới ánh trăng ngày đó.
Điều khác biệt duy nhất chính là ——
Phía sau lưng mọc ra rất nhiều cái đuôi.
Cùng lúc đó, đau đớn trong cơ thể bỗng chốc tiêu tán, Giang Du ở phía đối diện tựa hồ đã ngăn không cho cổ trùng tiếp tục cắn nuốt, hắn ngơ ngẩn mà nhìn Hồ Từ, “Tám cái đuôi……”
Nỗi đau đã biến mất, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng đếm thử một lần.
Phía sau Hồ Từ quả thật có tám cái đuôi.
Trên đời này có rất nhiều truyền thuyết về hồ yêu, ví dụ như hồ yêu có tu vi thâm cao đều có nhiều hơn một cái đuôi, mà cữu vĩ đã là cực hạn.
Hồ Từ lại có tám cái đuôi.
Đát Kỷ dường như cũng đơ ra.
Nhưng ngay sau đó, nàng cười lạnh nói, “Đồ hèn yếu chỉ có tám cái đuôi, bổn cung là một linh hồn, ngươi sẽ không làm gì được ta cả.”
“Sai rồi.”
Hồ Từ nhàn nhạt mở miệng, “Lúc trước vì để cứu cô ấy, ta đã tự cắt đi một chiếc đuôi của mình.”
Tôi ngẩn ra, bỗng nhớ tới một việc ngoài ý muốn xảy ra vào hai năm trước, tôi từng trải qua một tai nạn xe cộ vô cùng nghiêm trọng, lúc ấy bệnh viện đã gửi giấy báo tình trạng của tôi rất nguy kịch, thậm chí còn tuyên bố đã chết lâm sàng.
Nhưng Hồ Từ đã không màng mọi sự can ngăn mà vọt vào phòng phẫu thuật, không ai biết anh đã làm gì, bọn họ chỉ biết rằng sau khi anh vừa rời đi thì kỳ tích bỗng nhiên xuất hiện, tôi được giành lại từ tay thần chết.
Sau lần đó, thân thể của tôi hồi phục lại rất mau, mỗi lần bác sĩ đến phòng để kiểm tra, đều cảm khái một câu, “Kỳ tích trong lịch sử y học”.
Tôi cũng từng ngu ngốc nghĩ rằng đây chính là kỳ tích.
Mà so với tôi, Giang Du và Đát Kỷ còn khiếp sợ hơn rất nhiều.
Có lẽ là do dùng chung một cơ thể với Đát Kỷ nên tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng ta đã bắt đầu thay đổi.
Giờ khắc này, nàng ta rốt cuộc cũng thu hồi lại sự khinh miệt của mình, ý cười dần tắt đi.
Ta ngơ ngẩn mà nhìn Hồ Từ, kỳ quái, giờ phút này hắn, rõ ràng là một cái tám cái đuôi bạch hồ yêu quái, nhưng ta thế nhưng nửa điểm bất giác sợ hãi.
Tôi chỉ là có chút muốn khóc.
Yêu thầm anh nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ được anh đáp lại, càng không nghĩ tới, hoá ra vào những lúc mà tôi không biết, anh đã âm thầm làm rất nhiều điều vì tôi.
Vừa rồi ở trong tầng hầm, Đát Kỷ kể sơ về một chuyện, người con gái giống tôi như đúc kia là do Hồ Từ tìm được, cô ấy có số tử vi giống tôi, lại hút được một chút hồn phách của tôi vào trong cơ thể thông qua cây dao găm được anh đặc chế riêng trước đó, anh đã nghịch thiên cải mệnh(), “tạo ra” một tôi thứ hai.
() cải lại ý trời, tự sửa đổi số mệnh
Vì phép thuật bí mật này, anh chắc chắc sẽ phải trả giá không nhỏ cho hành động phạm vào đại giới của mình.
Hồ Từ lạnh lùng mở miệng.
“Đát Kỷ, thời đại của ngươi đã sớm trôi qua, hãy để tất cả mọi chuyện thuận theo sự sắp đặt vốn có.”
Dứt lời, Hồ Từ bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó, thân ảnh của một con hồ ly chợt xuất hiện trước mặt tôi.
Mà đôi mắt của tôi lúc này đã trở nên tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.