Hồ Ly Và Thợ Săn

chương 17: tình địch’ đối mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Phong Tâm

Đến khi tiết học thứ nhất kết thúc, Ngô Nhất Phàm không thu được bất kì ánh mắt chú ý dư thừa nào của Thẩm Lăng, thậm chí cả một ánh mắt lơ đãng cũng không nhận được, giống như một con rối bị bỏ quên trong góc vậy.

Nhưng Ngô Nhất Phàm lại thấy Thẩm Lăng thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lục Khi Lâm, cô nói với chính mình, nhất định là ảo giác, Lục Khi Lâm với cái vóc dáng như vậy, không thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Lăng được.

Cô khom lưng xuống xoa xoa cái chân tê, đột nhiên phòng học vang lên một trận ồn ào, còn có nam sinh huýt sáo, cô đứng lên nhìn về phía ánh mắt của mọi người, đứng trước cửa còn không phải là Tống Tử Mặc, hóa ra thừa dịp nghỉ giữa buổi đến tìm bạn gái.

Đường Quả đang cúi đầu muốn gửi tin nhắn ngắn cho Thẩm Lăng, muốn chất vấn anh vì sao cứ nhìn chằm chằm cô, hại cô tiết thứ nhất cái gì cũng không nghe được, nếu tiết sau có đặt câu hỏi cho cô, cô lại không biết trả lời.

Ngón tay đang chuẩn bị nhấn gửi tin, liền nghe thấy có người gọi cô, “Đường Đường!”

Gọi cô sủng nịnh như vậy, chỉ có thể là là Tống Tử Mặc, cô theo bản năng nhìn về phía cửa, Tống Tử Mặc một tay nhét túi quần, mặc chiếc áo đỏ rực, quần thể thao màu đen, cả người vui vẻ, tỏa sáng ánh mặt trời, lại có cả chút kiêu ngạo.

Tống Tử Mặc hướng về cô nhẹ nói, “Ra đây!”

Phản ứng đầu tiên của Đường Quả chính là nhìn Thẩm Lăng, anh đang rũ mi nhìn điện thoại, ngón tay vuốt thành cốc, sắc mặt hiện rõ vẻ âm trầm.

“Đường Đường, tai của em đâu!” Tống Tử Mặc ở cửa lại gọi một tiếng, ngữ khí rõ ràng không kiên nhẫn, phía sau lớp học đã loạn thành nồi cháo rồi.

Đường Quả ngượng ngùng đứng dậy đi về phía cửa, miệng chất vấn Tống Tử Mặc, “Anh muốn làm gì!”

Tống Tử Mặc nắm cổ tay Đường Quả, rất bất mãn mà dùng lực dày vò, ánh mắt không dễ nhận thấy đảo qua người đàn ông trên bục giảng kia, lại cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Anh quả thực là thần trợ lực!”

Vẻ mặt Đường Quả lại trở nên mờ mịt.

Người khác không biết bọn họ có quan hệ như thế nào, lại nói cái gì rồi, nhưng động tác thân mật của bọn họ khiến không ít nữ sinh ghen tỵ.

Mà Thẩm Lăng lúc này, sắc mặt đã đen không thôi.

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã đen mà thất thần, lúc trước ở diễn đàn đã nhìn thấy hình của Tống Tử Mặc, chỉ là cảm thấy cũng được.

Nhưng vừa rồi nhìn thấy người thật, mới phát giác, vậy mà còn cao hơn anh một chút, Tống Tử Mặc ít nhất cũng phải , kì thực cũng không nên rối rít thái quá, đội bóng rổ của trường, không thể quá thấp.

Nhưng vì sao trong lòng anh bực dọc không thôi?

Bởi vì Tống Tử Mặc trẻ hơn anh, lớn lên không tồi, nhưng quan trọng là còn cao hơn anh ba, bốn phân, vì vậy… khiến anh thực không dễ chịu.

Khiến anh khó chịu nhất chính là, Tống Thử Mặc vậy mà lại gọi Đường Quả là ‘Đường Đường’! Đường Đường? Còn Muối Muối đâu?

Thẩm Lăng bỏ điện thoại vào túi quần, cầm ly nước lên, đi ra ngoài phòng học, anh thực muốn nhìn xem, ban ngày ban mặt, bọn họ diễn ân ái như thế nào!

Anh đi một vòng lối đi, không phát hiện bóng dáng bọn họ, thất vọng đi về phía phòng trà, ở chỗ rẽ đầu cầu thang đột nhiên nhìn thấy bóng dáng hai người kia, anh không khỏi lùi về phía sau vài bước, rất không có đạo đức nghe lén phía góc tường, anh vừa nghe, trong lòng vừa khinh bỉ chính mình.

Đường Quả vẫn chưa hiểu cái câu thần trợ lực kia là cái ý gì, lại hỏi anh, “Tử Mặc, cái gì là thần trợ lực?”

Tống Tử Mặc hắc hắc cười, qua loa cho xong chuyện, cái người không đầu óc này, như vậy cũng không hiểu liền bỏ đi.

Lúc anh vừa đứng trước cửa phòng học bọn cô, liền nhận được ánh mắt không hoan nghênh thậm chí là bài xích chán ghét, nghiễm nhiên cho rằng anh chính là tình địch! Mà Đường Quả trước khi đi ra rất không tự giác nhìn về phía vị giáo sư kia, ánh mắt có thâm ý khác, còn mang theo chút vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng và ái mộ.

Sau đó anh liền ngửi thấy mùi ngoại tình, đến từ thầy giáo già kia và Đường Đường.

Khó trách Đường Đường tìm anh giả làm bạn trai để truyền tai tiếng, là do đối phương quá khó chinh phục, Đường Đường khiến hắn nước dâng thuyền lên, lao ra vùng nước hẹp, đi đến biển sâu!

Tống Tử Mặc vẫn đang ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, Đường Quả cũng không đặt cái gì mà thần trợ lực ở trong lòng, ngược lại hỏi anh, “Tìm em có việc gì?”

“Chính là hỏi em vì sao chỉ chuyển ba vạn từ thẻ ngân hàng đi, dựa vào đức hạnh của em, không phải nên chuyển toàn bộ tiền của anh đi?”

Đệch, chỉ vì chuyện này? “Anh không thể gọi cho em hỏi sao?”

“Tiết kiệm tiền!”

Đường Quả một đầu màu đen, về chuyện tiền kia cùng không che giấu Tống Tử Mặc, “Em mượn của giáo sư ba vạn, cộng thêm lãi suất, em liền trả thầy ấy ba vạn một trăm.” Lại hỏi anh, “Anh có phải là cần dùng tiền?”

Tống Tử Mặc lắc đầu, “Không phải, tấm thẻ kia là cho em dùng.”

“Tống Tử Mặc, anh rảnh rỗi quá đúng không, tìm em chỉ để hỏi cái chuyện này!”

Trong mắt Tống Tử Mặc hiện lên một tia giảo hoạt cười, vò vò đầu cô, “Thực ra, anh chính là đến gặp em, có phải rất cảm động không?”

Cô xoay đầu, tránh tay anh ra, rất không kiên nhẫn, “Sau này có thể không xoa đầu em được không? Ghét nhất người khác làm loạn kiểu tóc của em!”

“Không thể!”

Đường Quả lườm anh một cái, bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, “Chiều nay anh có tiết không?”

“Có, hừ!”

“Vậy Ngô Nhất Phàm vì sao lại đến lớp bọn em học nhờ?”

Anh nhún nhún vai, “Ai mà biết được, nói không chừng là yêu thầm cái vị kia của bọn em.”

Lại sợ cô đầu óc không thông, bổ sung lâu, “Nghe nói cô ta rất hâm mộ người làm vườn kia!” Để cô thức tỉnh, đừng để người khác đào góc tường rồi cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Hôm nay lúc lên lớp anh cũng là nghe bạn cùng phòng nói, Ngô Nhất Phàm bỏ tiết để đến lớp bọn cô nghe nhờ môn trường hợp tài chính, anh lúc đó thấy khó hiểu, giáo sư như thế nào lại có thể khiến Ngô Nhất Phàm bỏ tiết, lại nghĩ đến việc lúc trước Đường Đường nhờ anh làm bạn trai, anh liền cảm thấy có vấn đề.

Quả nhiên, giống như anh suy đoán, Đường Đường yêu thầm giáo sư kia, nhưng chú già làm vườn kia hình như cũng có âm mưu với Đường Đường.

Khiến hắn trăm ngàn không hiểu chính là, mạch não của chú già làm vườn kia thế nào lại có vấn đề như vậy, lại nhìn trúng Đường Đường, cô gái cái gì cũng không có này!

Thấy Tống Tử Mặc thất thần, Đường Quả vỗ anh, “Này, cùng anh nói chuyện đấy!”

Tống Tử Mặc hoàn hồn, “Em vừa nói gì thế?”

Đường Quả một mặt cạn lời, “Không có gì, em phải trở về phòng học rồi.”

“Ừm, hôm nay tối thứ sáu, đem em đi chơi.”

Hai mắt Đường Quả phát quang, “Em muốn ăn một bữa lớn!” Cô vì cái tiệm nhỏ kia, bình thường đều ăn uống tiết kiệm, thật không dễ bắt được cơ hội này, không thể dễ dàng bỏ qua.

Ăn ăn ăn, mỗi lần đều chỉ biết ăn, “Đường Đường, ngoài ăn ra, em còn có thể có cái gì khác để theo đuổi không?”

“Có thể.” Ví dụ, câu được bá vương Thẩm Lăng, trước khiến hắn biến thành của mình rồi lại nói, cô nghĩ đến liền trộm cười.

Tiếng chuông vào lớp kêu rồi, Tống Tử Mặc vỗ vỗ đầu cô, “Trở về đi.” Miễn cho ông chú làm vườn kia khỏi nhớ thương.

Sau khi Thẩm Lăng nghe được tiếng chuông vào học, lập tức rời đi, đời này vì người phụ nữ não tàn là Đường Quả, anh dường như đã ném đi cả một đời anh minh, vừa làm chuyện thiếu đạo đức như thế, nói không chừng sau này còn làm ra chuyện trộm gà bắt chó!

Về tới phòng học không lâu, Đường Quả ở giữa sự chú ý của mọi người đi về chỗ của mình, cô ngượng ngùng sờ trán mình, hot mạng cũng phiền não nha.

Thẩm Lăng mặt không biểu tình quét nhìn cô một lượt, nhìn thấy cô mỉm cười ngọt ngào, lòng anh liền giống như bị mèo cào, không rõ là tư vị gì.

Tối nay cô còn muốn đi hẹn hò đúng không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio