Editor: Phong Tâm
Thẩm Lăng xoa xoa trái tim, “Cậu vẫn là đến khách sạn đi, đắt thế nào tôi chi trả.”
Chu Bách Tuyên lắc đầu, “Tôi thích cảm giác của ‘nhà’.”
Cho nên, Thẩm Lăng còn có thể nói gì được nữa.
‘Nhà’ cái chữ này, là giới hạn cuối cùng không thể động chạm của Chu Bách Tuyên.
Nhưng mà hắn ở đây, Đường Quả phải làm thế nào?
Màn đêm tĩnh lặng, trăng rằm treo giữa không trung, ánh trăng xuyên qua cây lá, lốm đốm vương trên sườn mặt của Chu Bách Tuyên, ngũ quan góc cạnh rõ ràng nay càng sâu sắc.
Khói thuốc lượn lờ, Thẩm Lăng nhìn hắn, lại không hiểu lúc này hắn đang nghĩ cái gì.
Thẩm Lăng nghĩ tới lúc trước Đường Quả hỏi anh, “Vẫn chưa hỏi qua cậu, sao lại muốn đi làm thầy giáo? Đừng có nói với tôi cậu nhìn trúng chút tiền lương đó?”
Chu Bách Tuyên hoàn hồn, “Hà? Cậu vừa nói cái gì?”
Khó có lúc Thẩm Lăng tính tình tốt như vậy, anh lại lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa.
Chu Bách Tuyên cười xấu xa, “Nung đúc tình cảm!”
Nung cái ông nội cậu!
“Thẩm Lăng, anh đâu rồi? Mau qua đây giữ thang cho em đi!”
Một tiếng gọi mềm mại này, trong màn đêm tĩnh lặng càng trở nên rõ ràng.
Chu Bách Tuyên theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, đi bước lớn đến bức tường trong sân, cái thang, sân phơi, còn có người con gái bò trên lan can, thò cái đầu ra.
Ánh trăng mềm mại vương trên sườn mặt cô, đẹp không nói nên lời, dáng vẻ hốt hoảng, hắn như nhìn thấy một người khác.
Sau khi hoàn hồn, hắn cái gì cũng đã hiểu. Xoay người đến bên người Thẩm Lăng đá anh một cái, Thẩm Lăng không hề phòng bị, theo bản năng ôm bụng lại, lảo đảo một cái, lùi về phía sau vài bước.
Chu Bách Tuyên chỉ chỉ anh, tức giận đến độ cả nửa ngày mới nói ra lời, “Thẩm Lăng, mẹ nó cậu còn là người không? Em ấy vẫn còn là đứa trẻ! Cậu làm sao, cậu làm sao có thể…”
Thẩm Lăng phủi dấu chân trên quần áo, “Cô ấy hai mươi hai tuổi rồi.” Đã đủ tuổi kết hôn rồi.
“Cậu bao nhiêu rồi?” Dẫu cho trong màn đêm nhưng ánh mắt Chu Bách Tuyên vẫn là lạnh thấu xương khiến Thẩm Lăng cảm thấy không quen.
Anh bao nhiêu rồi? Lớn hơn Đường Quả mười tuổi.
Nhưng không phải bây giờ đang thịnh hành chồng già vợ trẻ sao?
“Thẩm Lăng, cậu có còn coi tôi là anh em không? Học sinh của tôi cậu cũng không buông tha.”
“Tôi đối với cô ấy là nghiêm túc.” Thẩm Lăng lại ảm đạm nói, “Chúng tôi ngày mai đi lãnh chứng.”
Chu Bách Tuyên là người đầu tiên dám đánh anh, còn là người đầu tiên anh giải thích với.
Sau đó, người ngây ra là Chu Bách Tuyên.
Hai tay Đường Quả gắt gao bám lấy lan can, từ trên cao nhìn xuống hai người đàn ông vừa xuất sắc, hào quang lại mạnh mẽ đang đứng trên bãi cỏ vì cô mà thiếu chút nữa động tay, ngoài không thể tưởng tượng được ra vẫn là không thể tưởng tượng nổi.
Cô đột nhiên động não, chẳng lẽ Chu Bách Tuyên thích cô?
Chút nữa cô lên mạng xem một chút, có phải năm nay vận đào hoa đến rồi không.
Cô không thể cứ phơi gió trên đây mãi được, vạn nhất người nhà trở về nhà trước, cô coi như xong, liền thúc giục, “Còn không để em xuống?”
Thẩm Lăng muốn đi đến phía trước, lại bị Chu Bách Tuyên đá một cước, có vẻ như không đá trúng, bởi vì Thẩm Lăng không có lùi về phía sau, còn thực không hề hấn gì.
Chu Bách Tuyên đi bước lớn đến trước chiếc thang, “Tôi đỡ, em chậm chút.” Sau đó cảm thấy rất phiền phức, ném điếu thuốc trong tay đi, nhìn lên cô, “Em trực tiếp nhảy xuống, tôi đỡ em.” Nói rồi dang rộng hai cánh tay.
Sau đó đôi chân Đường Quả không nghe lời mà run rẩy, bảo cô nhảy? Có mà trực tiếp đi đến điện Diêm Vương.
Cô lại phải có người thầy ruột gan như vậy.
Trước chưa nói đến bạn gái của hắn sẽ chém cô không, Thẩm Lăng cũng sẽ không tha cho cô.
Chu Bách Tuyên tưởng rằng cô lo lắng, “Không sao, tôi đỡ được, em chỉ cần nhảy.”
Đại ca à, vấn đề không phải là đỡ được hay đỡ không được, mà là sau khi tôi nhảy xuống, cả đời người này coi như tàn.
Cô lại nhìn Thẩm Lăng, đón lấy ánh trăng ngời, đôi tay anh ôm lấy cánh tay, vừa lúc cũng đang nhìn cô.
Đường Quả nheo nheo mắt, rớt môn vẫn còn tốt cuộc đời tàn tạ đi?
“Thẩm Lăng, giúp em giữ cái thang.” Lại ngượng ngùng nhìn sang Chu Bách Tuyên, “Thầy Chu, cảm ơn thầy nha, em sợ độ cao, không dám nhảy xuống.”
Thẩm Lăng cười lạnh với Chu Bách Tuyên một tiếng, lấy tư thế của kẻ chiến thắng đi đến phía chiếc thang.
Chu Bách Tuyên cũng không giận, chỉ là muốn hỏi cô một câu, “Đường Quả, sợ độ cao cũng em cũng thật thấp, khoảng cách từ sân phơi đến mặt đất cũng chỉ…không đến bốn mét.”
Đường Quả vuốt vuốt mũi, nhưng mà bốn mét cũng đã là rất cao rồi được chưa. Cuối cùng cũng tiếp đất an toàn, nhưng cô cảm thấy giống như rơi vào hang sói vậy.
Cô như đứa trẻ mắc lỗi đứng sau lưng hai người bọn họ cùng đi vào biệt thự.
Cô vui mừng vì đã không còn là học sinh cấp ba, Chu Bách Tuyên cũng không phải là chủ nhiệm lớp, vì thế cho dù yêu đương bị hắn biết, cũng không đến nỗi bị lôi đến pháp trường, trước khi hành hình còn mời cả người nhà đến.
Hai người bọn họ rất ăn ý đi đến cầu thang xoắn ốc, lúc Đường Quả đang do dự có nên đi cùng bọn họ thì Thẩm Lăng đột nhiên quay đầu, “Anh với thầy Chu của bọn em đi phòng sách nói chút chuyện công việc, em ở dưới này xem tivi đi.”
Chẳng lẽ muốn dùng vũ lực để giải quyết chuyện lúc nãy?
Cô thấp thỏm gật đầu đồng ý, rồi xoay người đi đến phòng khách.
Sau khi đến phòng sách, Thẩm Lăng trước tiên mở cửa sổ ra, lấy một điếu thuốc ném cho Chu Bách Tuyên.
Chu Bách Tuyên ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của anh, nhìn nhìn điếu thuốc, cũng không hút.
“Cậu động tâm thật?”
“Ừm.” Sau khi châm xong điếu thuốc, Thẩm Lăng thuận tay ném bật lửa lên chiếc bàn.
Chu Bách Tuyên nhíu nhíu mày, “Cậu nhìn trúng em ấy cái gì?”
“Cái gì cũng chưa nhìn trúng, cô ấy cái gì cũng không tốt, nhưng chính là thích, muốn cưới cô ấy, cả đời sống cùng cô ấy.” Anh dừng một chút hút một hơi rồi mới chậm rãi nói, “Quan trọng là, tôi nguyện ý ở trước cô ấy mà phạm tiện.”
Chu Bách Tuyên chỉ à một tiếng. Vươn cánh tay dài cầm lấy bật lửa châm điếu thuốc.
Cả phòng trầm lặng, chỉ có khói thuốc lượn lờ.
Hút được hai phần ba điếu thuốc, Thẩm Lăng đột nhiên nói, “Cái gì tôi cũng có thể nhường cậu, chỉ trừ cô ấy.”
Chu Bách Tuyên run một cái, nhịn không được cười to ‘ha ha’, con mẹ nó thật thú vị mà.
Anh đem phần còn lại của điếu thuốc ấn xuống bàn làm việc, “Thẩm Lăng, tôi chỉ yêu Sơ Mộng. Về Đường Quả, tôi chỉ coi em ấy là…?” Coi là gì đây?
“Coi là học sinh, tôi không mong rằng cậu với em ấy là tình yêu kiểu ‘thức ăn nhanh’, tôi sợ cậu là nhất thời hứng thú theo đuổi em ấy, cảm giác mới mẻ qua rồi liền kết thúc. Thẩm Lăng, em ấy vẫn nhỏ, lại đơn giản, nếu như không cho được điều em ấy muốn, nhân lúc còn sớm chặt đứt niệm tưởng của em ấy đi.”
Thẩm Lăng lại châm thêm điếu thuốc, “Không phải không cho được điều cô ấy muốn, mà là, tất cả của tôi đều đặt trước mặt của cô ấy, nhưng cô ấy giống như không quá nguyện ý…tiếp nhận.”
“Xứng đáng!”
“Chu Bách Tuyên, tôi cho phép cậu có thể ngưỡng mộ, ghen ghét!”
“…”
Thẩm Lăng đứng dậy, đem điếu thuốc ném vào gạt tàn, từ hộc bàn lấy ra chùm chìa khóa ném cho Chu Bách Tuyên, “Biệt thự này tạm thời cho cậu ở.”
“Có ý gì?”
“Tôi đem cô ấy đi hóng gió, nhân tiện dỗ dành cô ấy. Nếu như quá muộn, bọn tôi sẽ không trở lại.”
“Tam ca!” Thẩm Lăng vừa đi đến cửa phòng sách, bị Chu Bách Tuyên gọi lại.
Tiếng ‘tam ca’ này, thật là…đã lâu.
Thẩm Lăng ngoảnh lại, “Hả?”
“Cậu thực sự quyết định ngày mai cùng Đường Quả đi lãnh chứng?”
Thẩm Lăng không đáp mà hỏi ngược lại, “Cậu cảm thấy tôi sẽ lấy hôn nhân đại sự làm trò đùa?”
Chu Bách Tuyên như có suy tư gật gật đầu, khóe miệng ngậm một nụ cười, “Tân hôn vui vẻ! Quà bổ sung sau!” Lại vẫy vẫy tay, “Đừng để em ấy đợi lâu.”
Hoa gió thay đổi, khiến Thẩm Lăng cảm thấy rất lạ lẫm.
Một tiếng ‘tam ca’, miệng ngượng ngùng cười, không phải là hời hợt chúc phúc, còn muốn tặng quà nữa.
Sao lại tràn đầy cảm giác có âm mưu?