Cảm giác mới mẻ qua đi, Hồ ly bắt đầu nhớ nhà.
Nó hỏi thư sinh: “Khi nào thì chúng ta có thể về nhà?”
Thư sinh không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật sách:” Nơi này không tốt sao?”
“Ta nhớ đại Hắc…” Hồ ly uể oải ỉu xìu gác đầu lên chân trước, “Còn có bọn nhỏ trong thôn.”
Quan trọng nhất chính là nơi này không được tự do.
Động tác lật sách của thư sinh cứng lại trầm mặc một lát, buông sách qua xoa xoa đầu hồ ly.
“Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta.” Hắn nói.